Một tên đang lái xe ngựa, hai tên khác ngồi ở hàng ghế sau, kẹp Lê Cảnh vào giữa. Tuy không phải loại người nhút nhát, nhưng tình huống hiện thời khiến thân hình Lê Cảnh như đang mềm nhũn xuống. Ngôi nhà trên đỉnh đồi, điểm cuối của con đường mòn ngoằn ngoèo, đã từ lâu trở thành huyền thoại: Người ta có thể đi vào trong, nhưng chẳng thể ra.
Lê Cảnh ngửi thấy mùi máu. Dĩ nhiên rồi, chúng cư xử với anh đâu có dịu dàng, lịch sự gì. Cán một khẩu súng lục của chúng đã đập gãy liền mấy chiếc răng của anh. Những ngọn đòn khác của chúng thọc vào dạ dày đã đẩy anh gục xuống.
Tạt liên tiếp nhiều xô nước lã, bọn đàn ông sau đó đã kéo giật Lê Cảnh ra khỏi trạng thái mơ màng, đẩy anh lên chiếc xe ngựa màu đen này. Hệ máy điều hòa nhiệt độ bằng đá lạnh tối tân của nó khiến Lê Cảnh càng có cảm giác rõ ràng hơn về một nấm mồ lạnh lẽo...
Đưa mắt qua cửa sổ, Lê Cảnh nhìn thấy một cái hồ nhỏ. Nó lờ mờ nằm thật sâu dưới chân họ, một bức tranh tuyệt vời, khung cảnh của những cây cọ, của nước và của gió.
Đứng ở đây sẽ chẳng ai nghĩ tới cái chết. Người ta ngửi thấy mùi hoa, nhìn thấy những tán lá cọ lao xao theo làn gió dịu dàng.
Chiếc xe ngựa nặng nề lừ lừ tiến dọc con đường, không hề gây một tiếng động. Nó uốn thật sát những vòng cua, trôi mềm như lụa về phía trước, chỉ thỉnh thoảng mới vang tiếng loạt soạt khe khẽ của những cành cây nhỏ chạm vào xe. Cặp đèn pha nhợt nhạt của chiếc xe ngựa - được làm từ những chiếc đèn pin cỡ lớn - trông như đôi mắt của một người đã chết, trân trân chĩa thẳng vào bầu trời đêm.
Chỉ một khúc quanh nữa thôi là họ sẽ tới đích.
Lê Cảnh rất muốn cúi người về phía trước và nôn ra, nhưng Hồ Trọng Hùng và Kiều Mộng Lương chắc chắn sẽ không cho phép. Ngay cả gã lái xe là Vương Nhân, cái tên trẻ nhất trong nhóm hành quyết, cũng sẽ không để anh được như ý.
Chiếc xe lượn theo khúc quanh cuối cùng. Ánh sáng đèn pha đổ vào khoảng sân nhỏ ngay trước ngôi nhà có những bậc thềm rất rộng. Cánh cửa vào nhà nằm hơi khuất, đằng trước nó là một hàng hiên rộng với những khuôn cửa sổ cũng rất lớn.
Tất cả các cửa sổ đều đóng kín và trông chúng như những hình chữ nhật màu đen. Không một tia sáng lóe lên sau bất kỳ một khuôn kính nào. Ngôi nhà lạnh lùng như một nấm mồ, nó u ám đến mức Lê Cảnh đột nhiên thấy cả người cóng lại.
Vương Nhân dừng xe.
Gã cũng chính là kẻ đầu tiên mở cửa, bước xuống. Khi ra ngoài, Kiều Mộng Lương và Hồ Trọng Hùng ngay lập tức lách sang hai bên, để Vương Nhân chĩa nòng súng máy vào người cuối cùng rời xe là Lê Cảnh - người đàn ông không còn khả năng chống cự. Cảm giác đau đớn hành hạ ghê gớm khi Lê Cảnh lom khom rời chiếc xe ngựa rồi lảo đảo đứng lại.
Hồ Trọng Hùng giơ tay tóm lấy vai Lê Cảnh, tay hắn cứng như sắt. Kiều Mộng Lương đã đi về phía trước. Gã theo những bậc thềm lên cao, mở cửa nhà ra.
Lê Cảnh bị dẫn vào trong. Vừa bước qua ngưỡng cửa, anh đã nghe rợn cả người. Chẳng phải chỉ vì không khí lạnh lẽo trong ngôi nhà, mà người đàn ông còn đột ngột nhớ tới không biết bao nhiêu câu chuyện về nó đã được người ta thì thào vào tai nhau.
Một số người nói rằng ai bị đẩy vào đây sẽ bị ăn thịt, những người khác lại kể về những vụ hành quyết đẫm máu, về những đòn tra tấn kéo dài. Chắc chắn rất ít người biết sự thật. Mà những kẻ biết thì chỉ im lặng.
Hồ Trọng Hùng đóng cửa lại. Kiều Mộng Lương đã bật đèn trong khuôn sảnh nhỏ, Vương Nhân coi chừng Lê Cảnh.
Đó là một căn phòng trống rỗng.
Lê Cảnh nhìn quanh. Anh tìm những dấu vết của máu, của da và xương người, nhưng chẳng phát hiện ra thứ này lẫn thứ kia. Căn phòng thật sự trống rỗng.
Nếu trong nhà này có dụng cụ tra tấn, thì chúng phải được đặt ở những căn phòng khác, hoặc dưới tầng hầm chứ không phải ở đây.
Lê Cảnh bị dẫn đi.
Trước mặt họ có nhiều cánh cửa, có cả một cầu thang dẫn lên cao, nhưng Kiều Mộng Lương quả quyết bước về một căn phòng ở tầng trệt. Gã xoay khóa và mở cửa ra.
Rồi gã gật đầu với những tên còn lại.
Mặc dù rất sợ, Lê Cảnh vẫn cố gắng quan sát thật kỹ và nhận ra vẻ lấm lét trong ánh mắt mà Kiều Mộng Lương ném vào khoảng không gian tối om đằng sau cánh cửa nọ.
Thì ra mục tiêu là căn phòng này.
Tất cả các cơ bắp trên người Lê Cảnh căng cứng lại. Đột ngột, mồ hôi lạnh như đã đóng băng và toàn bộ quần áo dán sát vào da thịt. Người đàn ông không dám đưa tay lên trán lau mồ hôi, trong miệng anh vẫn còn nghe mùi máu tanh. Hồ Trọng Hùng đứng sau anh. Chỉ tới khi Kiều Mộng Lương gật đầu, Lê Cảnh mới bị hắn đẩy nhẹ vào sau lưng, thẳng về hướng cánh cửa phòng đang mở rộng. Anh biết mình phải đi vào trong đó.
Đi ngang qua Kiều Mộng Lương.
Gương mặt đóng băng, dường như tất cả các cơ mặt của gã đều đã chết cứng. Trong suốt con đường đi tới đây, cả ba gã đàn ông đều lầm lì như ba tảng đá. Bây giờ chúng cũng không nói, chúng chỉ sập cửa lại ngay khi Lê Cảnh vừa bước chân vào trong.
Thế là hết, kết thúc!
Không gian quanh người đàn ông đột ngột tối đen như mực. Lê Cảnh mở rộng mắt ra nhìn, nhưng không thấy gì. Bóng tối giữa những bức tường phủ xuống anh.
“Có còn đường trở lại?”
Không, không còn nữa. Anh là một tù nhân. Anh sẽ phải chịu đựng tất cả những nỗi thống khổ, và những suy nghĩ u ám khủng khiếp nhất quay cuồng trong đầu óc. Lê Cảnh nhớ tới những phương pháp hành hạ khủng khiếp mà con người có thể áp dụng với đồng loại và anh thấy rõ mình đã sa xuống tận đáy, đã đến ranh giới của trạng thái kiệt sức.
Anh thét lên!
Những tiếng gào tuôn ra từ sự sợ hãi. Chúng vang dội trong phòng, đập vào những bức tường, quật trở lại tai anh, rồi đến một lúc tự anh phải giơ hai tay bịt tai lại.
Anh có thể làm điều đó, bởi không bị bọn chúng còng tay. Bọn kia tỏ ra tự tin tuyệt đối với công việc của chúng, tin tuyệt đối rằng đối tượng không thể nào chạy trốn.
Chẳng việc gì xảy ra.
Phải một lúc lâu sau, Lê Cảnh mới nhận ra rằng bọn chúng đã để yên anh trong căn phòng này.
Người đàn ông ngạc nhiên. Chẳng nghe thấy một âm thanh nào. Bầu không khí xung quanh tuyệt đối tĩnh lặng. Thêm vào đó là bóng tối, và mãi tới bây giờ Lê Cảnh mới nhận ra rằng căn phòng không hề có cửa sổ.
Căn phòng, nói cho đúng hơn là một vực thẳm màu đen, không có nổi một tia sáng lọt vào trong.
Anh nghe tiếng mình thở khàn khàn, ngập ngụa. Cảm giác như có những mũi kim nho nhỏ đâm vào cơ thể mình khiến cả người anh đau giật lên. Hai làn môi đã sưng vếu khiến anh không nói thành lời, cả cần cổ ban nãy cũng đã phải hứng một ngọn đòn và sưng vù lên.
Điều trầm trọng nhất hiện thời là anh cứ phải đứng ở một chỗ và chẳng làm được gì. Lê Cảnh muốn chuyển động, anh dang hai cánh tay ra, chân bước tới. Nhưng chẳng bao lâu sau, hai bàn tay anh đã chạm vào bức tường nhẵn trơn. Ít nhất thì sự đụng chạm đó cũng mang lại cho người đàn ông trẻ tuổi một chút an ủi, bây giờ anh đã có được một nơi mà tựa đỡ.
Sờ tay vào tường, Lê Cảnh đi vòng quanh căn phòng. Thế rồi tay anh sờ đến cánh cửa. Khi hai bàn tay run rẩy chạm lên nắm đấm, người tù tội nghiệp thoáng chìm trong cảm giác kỳ quặc là có thể bẻ nó xuống dưới và mở cửa ra.
Nhưng không, chỉ là một ảo giác và mãi mãi là một giấc mơ. Cửa đóng chặt, khóa kín, và khi Lê Cảnh giận dữ, tuyệt vọng đập thật mạnh vào nó, tiếng vang vọng trầm đục cho anh biết cánh cửa không chỉ được làm bằng một lớp gỗ duy nhất.
Kiệt sức, cuối cùng anh gục xuống bên cửa. Từ thế ngồi xổm, anh xoay người, thả ngửa thân hình. Anh nằm như vậy cả một thời gian dài trên nền đá lạnh, hai mắt mở lớn, hướng thẳng lên trần nhà, cái trần nhà mà anh thậm chí không cảm nhận được. Nó bây giờ còn xa xôi hơn cả những lỗ đen ngoài vũ trụ kia.
Thời gian nặng nề trôi qua, một suy nghĩ bỗng lẻn vào đầu Lê Cảnh.
“Mình nằm ở đây và chờ.” – Lê Cảnh thầm nghĩ. – “Nhưng mình chờ cái gì? Chờ Tử Thần ư?”
Chắc chắn rồi, bởi Tử Thần có rất nhiều khuôn mặt. Lê Cảnh có thể chết khát hoặc chết đói ở đây. Nhưng chắc chắn kẻ thù của anh đã nghĩ đến những phương thức trừng phạt khác.
Chúng để anh ở lại đây, để anh bị giam cầm trong nơi mà bóng tối bao phủ hoàn toàn.
Người ta kể cho nhau nghe những gì về ngôi nhà này? Rằng nó là một cái bẫy. Một cái bẫy nguy hiểm đầy chết chóc, rình mò chờ người ta trượt chân vào. Ai đã bước vào đằng sau những bức tường này sẽ chẳng bao giờ còn quay trở lại, chẳng một ai còn nhìn thấy anh ta nữa. Kể cả mặt hồ dưới kia cho tới nay cũng chưa bao giờ trả lại xác người.
“Họ đã đi đâu?”
Lê Cảnh tự rủa sả mình là điên khùng khi lại nghĩ đến những chuyện như vậy trong hoàn cảnh hiện thời. Đó không phải chỉ là nỗi lo của anh. Những người khác đã trải qua, còn bây giờ mới tới lượt anh.
Đó mới là vấn đề chính.
Người đàn ông nuốt khan. Cả động tác nuốt cũng đã thành khó khăn. Đôi môi anh sưng vù. Mỗi lần khuôn miệng chuyển động là những vết sưng trên môi lại rách ra, rồi những giọt máu nhỏ tràn ra ngoài, vị máu đọng xuống lưỡi anh. Cảm giác đau đớn trong cơ thể cũng lên tiếng. Lê Cảnh tự hỏi tại sao chúng không ném anh xuống cái hồ dưới kia cho đơn giản. Chỉ cần đeo hai cục bê-tông vào dưới chân anh, vậy thì mọi chuyện xong xuôi.