Buổi sáng hôm nay, Trương Anh Hào để ý thấy Lạc Mộc Vận khá buồn, sáng nay cô nàng trông có vẻ thẫn thờ. Không chỉ Trương Anh Hào để ý thấy điều này, ba người còn lại trong nhóm cũng phát hiện sự khác thường của Lạc Mộc Vận.
Trong lớp, Trương Anh Hào đánh mắt liếc nhìn ba người còn lại, rồi khéo léo lắc lắc đầu hướng về phía Lạc Mộc Vận. Ba người còn lại hiểu ý, gật nhẹ đầu.
Đợi khi Lạc Mộc Vận vừa ra khỏi cửa lớp, bốn người Trương Anh Hào ùa vào vây lấy cô.
“Mộc Vận, hôm nay trông cậu có vẻ buồn?” - Lưu Ân Tĩnh hỏi.
Lạc Mộc Vận nhìn bốn người bọn họ, khẽ thở dài: “Mình thuộc tính Không!”
Câu trả lời này làm bốn người Trương Anh Hào giật nảy cả mình.
Cuộc đời đôi khi thật nghiệt ngã, một con người xuất sắc nhất khối lớp thường, những tưởng đã nắm chắc việc trở thành Võ giả, trở thành đệ tử môn phái nào đó của Thập Đại Môn Phái, thế nhưng có ai ngờ được thiên đường và địa ngục vốn cách nhau chỉ một tầng giấy mỏng.
Bốn người Trương Anh Hào không biết phải nói gì cho phải, họ chỉ có thể thay phiên an ủi Lạc Mộc Vận. Họ thậm chí còn học lấy lời của thầy chủ nhiệm, bảo rằng đây chỉ là bước đệm, không trở thành Võ giả được thì vẫn có thể làm nghề phụ trợ cho Võ giả.
Dẫu trong thâm tâm mỗi người biết rõ rằng Võ giả và người bình thường là hai tầng lớp khác nhau, bốn người Trương Anh Hào cũng đành vắt hết óc, tìm đủ mọi lời khuyên, đủ mọi ví dụ về tiền đồ của nghề phụ trợ để khuyên Lạc Mộc Vận, nhằm giúp cô cảm thấy có niềm tin vào tương lai hơn.
Lạc Mộc Vận vốn không phải cô gái yếu ớt, mà cô nàng là một người mạnh mẽ luôn có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng. Vì thế, thực tế Lạc Mộc Vận chỉ thất vọng đôi chút, chứ không đến nỗi lạc mất phương hướng. Nhận được lời khuyên của bốn người bạn, tâm tình của Lạc Mộc Vận dần khá hơn.
Khoảng mười hai giờ trưa, sau bữa cơm cùng nhau, năm người chia tay nhau.
...
Đường đi từ thành Bôn Mộc Lâm đến thành Tiểu Tự Tại dài khoảng một nghìn năm trăm cây số, tiền xe cho chuyến đi này không hề rẻ chút nào. Khi đã về đến nhà, Trương Anh Hào bắt đầu sắp xếp hành lý, chuẩn bị tiền bạc. Hắn định ngày mốt hắn sẽ bắt xe, lên đường đi tới Phi Long Môn.
Trương Anh Hào không có nhiều tiền, hắn lại đang bị người khác bỏ xa về thực lực, thế nên hắn mới quyết định đến Phi Long Môn thật sớm, tranh thủ gia nhập vào môn phái, và bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền, rồi tăng cao thực lực của bản thân. Không có cách nào khác, muốn đuổi theo người khác, lúc người ta làm thì mình cũng phải làm, khi người ta nghỉ ngơi thì mình vẫn phải làm.
...
Khuôn mặt chàng thanh niên đó nhợt nhạt và cứng đờ như đá khi bàn tay phải của y đặt lên nắm đấm cửa đã rỉ sét. Y biết rất rõ y đang đi vào đâu, vào một địa điểm chẳng một người bình thường nào muốn tới, đây là con đường dẫn vào nhà xác.
Cánh cửa rên lên, mở ra một khoảng tối, rộng và cao. Một luồng khí lạnh ẩm có mùi vị kỳ lạ thoát ra từ khoảng hở đó và phả thẳng vào mặt chàng thanh niên tóc vàng. Bầu không khí còn thấm đẫm hơi nến nhàn nhạt.
Một thế giới khác ở lại sau lưng Mục Trường Thân. Y bước vào với thế giới của tĩnh lặng và của những xác chết...
Trong nhà xác không có đèn điện, nhưng y có thể dựa dẫm vào hai khuôn cửa sổ đang mở ra ở khoảng tường bên phải.
Ánh nắng từ bên ngoài đang tuôn qua khuôn cửa vào trong, nó như đang cố sức vẽ lại một lần nữa tất cả những nỗi kinh hoàng.
Thật ra, đó là một bức tranh bình thường. Không một giọt máu, không những cơ thể bị phá nát, không một cái đầu bị cắt rời ra hoặc nát tươm vì những vết đạn.
Nhưng chính vì cái vẻ bình thường đó mà khung cảnh trong nhà xác càng gây ấn tượng bí hiểm, Mục Trường Thân bắt đầu thấy rợn người.
Y không để ý đến những công cụ làm vườn dựng bên tường. Toàn bộ sự quan tâm của y chỉ tập trung vào một nhóm đối tượng khác đang hiển hiện trước mắt y.
Bốn chiếc quan tài!
Những quan tài đang đậy nắp, nhưng Mục Trường Thân biết chúng không rỗng và người ta vẫn chưa siết chặt đinh ốc trên nắp. Chàng thanh niên biết chúng chứa những gì. Y quay người một lần cuối về hướng cửa và lấy hơi thật sâu, chuẩn bị bắt tay vào việc.
Nhiệm vụ của y thật kỳ quái, nặng nề quá sức người. Nhưng y không thể trốn tránh, nó là công việc nhất thiết phải được hoàn thành.
Y xoay người lại. Những bụi rác bám vào gót giày cạo sào sạo xuống nền nhà.
Mục Trường Thân nhìn kỹ bốn cái quan tài. Chúng thuộc loại rẻ tiền, người ta đã làm chúng bằng gỗ thông, nhưng đó không phải là điều quan trọng.
Ánh mặt trời chỉ phủ tới nắp của hai chiếc quan tài lớn, tạo thành những vệt sáng dài và mảnh như những dải nhỏ xé ra từ một tấm khăn liệm.
Hai chiếc quan tài kia không cần ánh sáng. Tự chúng cũng đã đủ sáng rồi.
Người ta đã quét ra bên ngoài một lớp sơn màu trắng. Hai chiếc này nhỏ hơn, bởi trẻ em không cần hòm rộng.
Nghĩ tới đây, cảm giác rờn rợn trên da chàng thanh niên càng mạnh hơn, hai con ngươi căng lên như đang bị một bàn tay vô hình ấn lồi ra. Không biết thứ quái vật không tha cả trẻ em đó là kẻ nào?
Y rùng mình, lắc đầu, như muốn xóa đi những dòng suy nghĩ khủng khiếp. Nhưng chàng thanh niên cô đơn không thể xua đuổi chúng ra khỏi đầu óc, bởi chính y đã tới mảnh đất này theo lời kêu gọi của một người quen, nhằm mục đích lần tìm dấu vết của tội ác kinh hoàng đó.
Mục Trường Thân đến đây chẳng phải chỉ để xem xét những thành viên của một gia đình nạn nhân, những con người đã bị hủy diệt bằng một phương thức cực kỳ dã man. Y còn một nhiệm vụ khác phải hoàn thành, một nhiệm vụ không mấy ai muốn nhận lãnh.
Xem quan tài nào trước thì cũng vậy thôi. Nhưng chàng thanh niên nghe theo linh cảm của y và bắt đầu với chiếc quan tài ở phía bên phải, một chiếc quan tài dành cho người lớn.
Đúng như lời người ta đã hứa hẹn, nắp quan tài chưa bị đóng chặt. Mục Trường Thân cúi người xuống, nâng nắp quan tài lên một chút. Thế rồi y đẩy nó trượt về phía cuối, cho tới khi phần đầu và một nửa thân trên của người nằm trong lộ ra.
Người đàn ông nằm dưới kia có một tảng lông màu đen trên ngực. Trong lớp lông còn vương những giọt máu nhỏ xuống từ vết thương trên mặt. Mục Trường Thân chỉ muốn nhìn tới đây. Như vậy là đủ. Y quay sang với chiếc quan tài thứ hai.
Trong quan tài này là vợ của người đàn ông nọ.
Cả bà ta cũng chết và cũng “qua đời” trong cùng một kiểu rùng rợn như chồng.
Cổ bà bị phá nát. Một cú ngoạm đã táp trúng gáy bà.
Trước khi xem nội dung của cái quan tài thứ ba, chàng thanh niên đứng thẳng dậy, giơ hai tay ấn lên hai con ngươi. Y nghe như có tiếng gõ nhẹ đằng sau trán mình. Dạ dày co thắt lại, người y nôn nao tột cùng.
“Mình phải làm một công việc thật khốn nạn.” - Chàng thanh niên thì thào. Trong một thoáng, y nghĩ đến việc trốn khỏi nơi đây. Nhưng không thể được! Làm như vậy có nghĩa là bỏ một người bạn trong hoạn nạn. Dân làng này sẽ hết sức thất vọng.
Mục Trường Thân nghiến răng tự khích lệ mình, y ở lại trong nhà xác, tiến hành mở chiếc quan tài thứ ba.
Quan tài này nhỏ hơn và được quét sơn màu trắng. Màu sơn muốn thể hiện vẻ thơ ngây của một đứa trẻ, nhưng thật ra thì cả bốn người chết ở đây đều đâu có tội tình gì. Thêm một lần nữa, Mục Trường Thân nghiến răng để không bật ra một câu nguyền rủa.
Khuôn mặt của một cậu bé nhìn vào y. Hai con mắt cậu mở to, nét mặt còn thể hiện rõ vẻ ngạc nhiên đau lòng, chàng thanh niên cắn chặt làn môi. Hơi thở y phì ra thành tiếng.
Mục Trường Thân nghiêng nắp quan tài sang bên để nhìn thấy cả hình dáng cậu bé. Giờ thì y cũng nhìn ra những vết thương.
Vội vàng, y đậy quan tài lại.
Chỉ còn một chiếc...
Mục Trường Thân rên lên. Y đưa cùi tay quệt lớp mồ hôi dày đặc trên trán. Đột ngột, y thấy không khí trong nhà xác sao quá nóng, quá ngột ngạt. Y nhìn lên trần, nơi có một lỗ hổng hình chữ nhật. Đó là miệng ống khói. Ống khói được bẻ ngoặt ở một góc để ánh nắng mặt trời không qua đó lọt vào trong. Một làn không khí ấm áp đang thổi lướt qua gáy Mục Trường Thân lên hướng đó.
Chàng thanh niên không biết liệu những xác chết đã bắt đầu bốc mùi chưa. Mùi nến nhàn nhạt vẫn bao trùm tất cả.
Chiếc quan tài cuối cùng.
Lại một công việc như trước, và một lần nữa, y lại sẽ phải đối mặt với bằng chứng của tội ác mà y đang chống chọi.
Nắp quan tài lần này hơi khó mở. Chàng thanh niên phải dùng sức nhiều hơn mới gỡ được nó ra khỏi phần dưới của chiếc hòm. Cuối cùng, khi nắp đã chịu bật sang bên, toàn bộ phần bên trong quan tài hiện ra trước mặt y.
Y nhìn thấy cô bé.
Chắc chắn bé gái này chưa quá mười tuổi, nhưng con quái vật chẳng hề thương xót. Giống như một điều kỳ diệu, khuôn mặt cô bé vẫn còn nguyên vẹn. Khuôn mặt đó đang nhìn thẳng vào Mục Trường Thân, xinh xắn như mặt thiên thần.
Chàng thanh niên rùng mình, rồi y dụi dụi hai mắt, lẩm bẩm nguyền rủa kẻ ác và nguyền rủa cả bản thân. Y không còn đường quay lại nữa. Y đã nhận lời và bây giờ phải lấy hết lòng dũng cảm mà cắn vào quả táo chua đó. Không đường trốn tránh.
Nhẹ nhàng, cẩn trọng, y đặt nắp lên trên. Y chỉ đậy có một nửa để một phần của cơ thể bé gái đã cứng đờ vẫn còn hiện ra. Lại một lần nữa, y cảm nhận rõ nước mắt mình đang trào lên. Chàng thanh niên lùi xuống một bước, quay sang phải, rồi dừng lại trước quan tài của người cha.
Y rút ra một món vũ khí.
Chính trong giây phút đó, không gian quanh y vang lên một hồi chuông thanh mảnh. Có thể là chuyện tình cờ, nhưng những tiếng chuông khiến y rợn người. Nó như một nốt nhạc tiễn đưa sầu não.
Mục Trường Thân không chờ cho tiếng chuông ngân hết. Y cúi về đằng trước, giơ tay phải ra. Thế rồi nòng súng áp vào trán người đã chết.
Chính xác ở khoảng giữa hai con mắt... Mục Trường Thân lẩm bẩm một vài câu, nghe như lời cầu nguyện.
Y bóp cò...