“Vì không muốn mang tiếng chiếm đoạt của ngươi, tiểu thư ta có ý như thế này. Là mạng ngươi được tiểu thư ta ra tay giải cứu, vậy thì để báo đáp, ngươi đồng ý nhượng lại một trong hai vật này cho tiểu thư. Còn vật thứ hai, hừ, vì thân thể ngươi không thể ngày một ngày hai khôi phục, thế cho nên...”
Vị tiểu thư chợt hắng giọng: “Việc nào ra việc đấy, sao Hoa Mai tỷ không chờ xem liệu y có ưng thuận chuyện thương lượng thứ nhất không?”
Tiểu Chu thở ra nhè nhẹ: “Sinh mạng này giờ đã rõ là do tiểu thư gia ân cứu lại. Đừng nói là chỉ đánh đổi một vật, dù phải đánh đổi cả hai, tiểu nhân cũng không có gì phản bác.”
Hoa Mai lập tức nắm tay lại, thu cả hai vật nọ vào lòng bàn tay: “Ngươi quả là người thông tình đạt lý, vậy thì chuyện thương lượng kế tiếp hà tất phải đề cập đến.”
Nhưng vị tiểu thư nọ đã cau mặt, tỏ ý không hài lòng: “Đưa Phật thì đưa đến tận Tây Thiên, đã cứu người là phải cứu cho trót. Huống hồ, lời của ta là một lời nặng tựa Thái Sơn, nếu Hoa Mai tỷ chưa gì đã nhanh nhảu như thế, vậy có khác gì đã vô tình xem ta là kẻ chỉ vì lợi nên nuốt lời?”
Hoa Mai tái mặt, vội xòe trở lại bàn tay đang cầm hai vật nọ và hấp tấp nói với Tiểu Chu, ý như muốn phân minh: “Tiểu thư ta là người luôn có lòng từ tâm, chuyện vừa rồi chỉ là ta muốn thử lòng ngươi thôi. Kỳ thực, tiểu thư ta đã có sẵn chủ ý. Nếu ngươi thật tâm nhượng luôn vật thứ hai cho tiểu thư ta, tiểu thư ta sẽ truyền cho ngươi một tâm pháp võ học. Để ngươi nếu chịu khó luyện, chỉ sau thời gian ngắn là khôi phục ít nhất nửa phần thể trạng của ngươi trước kia. Thế nào?”
Tiểu Chu mỉm cười: “Hóa ra cả ba vị đều là người thuộc giới võ lâm?”
Hoa Mai kinh ngạc: “Ngươi cũng là người giới giang hồ?”
Tiểu Chu thu nụ cười về và thở dài: “Tiểu nhân chỉ am hiểu võ vẽ vài ba chiêu để hộ thân, nào dám nhận là người giang hồ.”
Hoa Mai cười nhạt: “Lời của ngươi thật khó tin. Nếu không muốn nói là ngươi đang cố tình che giấu lai lịch, và nhất là xuất xứ võ học. Nói mau, ngươi thuộc bang phái, môn phái nào? Sư phụ là ai?”
Hoa Mai trở mặt quá nhanh, khiến Tiểu Chu lo ngại, không dám nói ra sự thật. Hắn đành bịa chuyện: “Tiểu nhân chưa từng có sư phụ. Nói đúng hơn thì vài ba chiêu võ vẽ của tiểu nhân là do gia phụ chỉ điểm. Vì toàn gia tiểu nhân suốt mấy đời đều theo nghiệp ngư phủ do tổ truyền. Để có thể đương đầu với sóng to gió cả, nhất là khi bất ngờ bị thủy quái tấn công, lẽ đương nhiên từng người của nhà tiểu nhân đều phải am hiểu một chiêu, hai thức tự vệ.”
Hoa Mai định hỏi nữa thì vị tiểu thư nọ chợt lên tiếng: “Hãy trở lại chuyện chính đi, Hoa Mai.”
Hoa Mai miễn cưỡng tuân lệnh: “Như ta vừa đề cập chuyện thương lượng thứ hai, chủ ý của ngươi là thế nào?”
“Nếu quý tiểu thư đã quyết định thu giữ lại vật nọ, tiểu thư ắt phải am hiểu tường tận xuất xứ của chúng?”
Hoa Mai bĩu môi, cao ngạo nói: “Tiểu thư ta kiến thức uyên bác, lẽ nào không nhìn ra lai lịch của hai vật này. Đó có phải là...”
Vị tiểu thư lại ngắt lời Hoa Mai một lần nữa, và lần này đã hỏi ngay Tiểu Chu: “Các hạ hỏi như thế là có ý gì? Để dò xét sự thông hiểu của ta, hay sự thật các hạ chỉ tình cờ có được hai vật này, và không hề biết chúng từ đâu mà có?”
Tiểu Chu thở dài: “Đó là vật tiểu nhân tự tay chiếm được. Dĩ nhiên xuất xứ của chúng tiểu nhân phải biết. Còn ý tiểu nhân khi hỏi tiểu thư là mong muốn được tiểu thư chỉ giáo tận tình. Nếu được thì xin cho biết cách gọi cũng như nơi thường cư ngụ của loài thủy quái đó. Tiểu nhân muốn tự tay giết thủy quái để báo thù.”
Vị tiểu thư gật gù: “Nếu ta hiểu không sai thì loài thủy quái đã lưu lại hai vật này, ngoài việc làm cho các hạ suýt mất mạng, còn gây ra thảm trạng cho toàn gia các hạ?”
Tiểu Chu chưa kịp hồi đáp, Hoa Mai chợt cười phá lên: “Ngươi thật sự muốn tìm gặp quái vật Bạch Tuộc Tám Xúc Tu Khổng Lồ có từ thời tiền sử này ư? Và ngươi muốn tự tay tiêu diệt quái vật to lớn đó để báo thù cho toàn gia ngươi thật sao? Ngươi có biết đấy là ngươi đang mơ mộng viễn vông và tự nuôi ảo tưởng không? Ha ha...”
Tiểu Chu kinh tâm, thật không ngờ Hoa Mai lại là một nội gia cao thủ với tiếng cười phát ra trung khí thâm hậu. Lo sợ cho sinh mạng bản thân, Tiểu Chu đành vờ ngơ ngác: “Thế nào là mơ mộng viễn vông? Và tại sao lại bảo tiểu nhân đang nuôi ảo tưởng?”
Vị tiểu thư chép miệng giải thích: “Mơ mộng viễn vông vì khoảng hai, ba ngàn năm trở lại đây, ngoài các hạ, không còn thêm ai khác có được cơ hội nhìn thấy sự tồn tại của loài thủy quái có tên gọi thật sự là Bạch Tuộc Tám Xúc Tu Khổng Lồ. Còn nuôi ảo tưởng là vì các hạ phải có thật nhiều phúc phận, nên mới toàn mạng khi bị thủy quái to lớn này tấn công. Các hạ muốn báo thù thì mặc nhiên đã vấp phải hai vấn đề nan giải. Thứ nhất, không một ai am hiểu nơi chốn loài thủy quái này thường trú ngụ. Thứ hai, không riêng gì các hạ, mà bất kỳ cao nhân nào khác, nếu tự ý đi tìm thủy quái, đều là tự dẫn thân vào chỗ chết. Các hạ rõ rồi chứ?”
Tiểu Chu gật đầu: “Đa tạ tiểu thư chỉ điểm. Và vì tiểu nhân không còn cơ hội báo thù, việc khôi phục thể trạng đã trở thành thứ yếu nên tiểu nhân mạo muội xin được nêu chủ ý này.”
Hoa Mai cau mày: “Ngươi không thuận tình giao luôn vật thứ hai cho tiểu thư?”
Vị tiểu thư mỉm cười, trách Hoa Mai: “Các hạ đây vừa nói là có chủ ý khác, tất có yêu sách khác thay cho tâm pháp võ học ta định dùng để trao đổi. Chuyện dễ thế này lẽ nào Hoa Mai tỷ nghe nhưng không thể đoán ra?”
Tiểu Chu ứng tiếng: “Tiểu thư quả thông tuệ khác thường, nhưng bảo là yêu sách thì e tiểu nhân không dám. Chỉ mong tiểu thư cho biết đã nhìn thấy tiểu nhân ở đâu và tiểu nhân phải làm như thế nào để có thể tự mình đi lại. Chỉ là những mong muốn bình thường, hy vọng được tiểu thư đáp ứng.”
Vị tiểu thư ngưng cười: “Vì cùng là người luyện võ, ta không ngại cho các hạ biết sự thật. Chỗ ta bắt gặp các hạ là một nơi không rõ địa danh nhưng rất gần Vương gia trang. Các hạ có ngạc nhiên không khi nghe ta nói điều này?”
Tiểu Chu nhoẻn cười: “Đây là lần đầu tiên tiểu nhân nghe nói đến danh xưng Vương gia trang. Có muốn ngạc nhiên cũng không biết bản thân nên ngạc nhiên về điều gì. Vả lại, tiểu nhân hãy còn nhớ, dường như bản thân tiểu nhân vì vô tình rơi vào đầu thủy quái, nên bị thủy quái lôi đi một quãng xa, đến một chỗ chỉ có toàn là bùn sình thì bị thủy quái nổi hung làm cho bất tỉnh nhân sự.”
Vị tiểu thư gật đầu: “Thì ở đó chính là một bãi lầy khiến một thường nhân khó thể vượt qua. Ta cũng nghĩ chỉ khi các hạ bị thủy quái lôi đi mới đột ngột xuất hiện ở chốn nguy hiểm đó.”
Đoạn nàng thở ra và đề cập đến nghi vấn thứ hai đã được Tiểu Chu nêu: “Riêng việc muốn đi lại bình thường của các hạ ta e không phải dễ. Vì thú thật, nếu dựa vào cổ thư ta đã đọc thì loại thủy quái này khắp thân hầu như không có độc. Mà kỳ thực, điều xảy đến cho các hạ lại giống y như đã bị chất độc gây ra. Ta phỏng đoán, phải chăng các hạ đã bị trúng độc trước, sau mới bị thủy quái tấn công và vô tình tạo cơ hội cho chất độc ngấm sâu hơn vào lục phủ ngũ tạng của các hạ?”
Tiểu Chu thất kinh: “Tiểu nhân đã bị trúng độc ư? Vậy thì còn gì sinh mạng tiểu nhân?”
Vị tiểu thư cười: “Hóa ra đến các hạ cũng không hay biết bản thân bị trúng độc? Nhưng, yên tâm đi, chất độc này không gây chết người, bất quá chỉ làm các hạ mất khả năng tự chủ một thời gian, sau sẽ từ từ khôi phục. Dĩ nhiên là vẫn cần dùng nội công tâm pháp trợ giúp mỗi ngày.”
Đã trót giả vờ, Tiểu Chu đành giả vờ đến cùng: “Dùng nội công tâm pháp để trợ giúp ư? Là thế nào?”
Vị tiểu thư thở dài, quay qua nhìn Hoa Mai: “Đúng như ta đã nghĩ. Có lẽ phải phiền đến Hoa Mai tỷ hoặc Hoa Cúc muội, vừa tận tâm đưa y quay lại cố gia, vừa tận tình chỉ điểm y cách tọa công, chỉ có thế mới giúp y mau khôi phục nguyên trạng. Hoa Mai tỷ có thể đảm nhận trọng trách này không?”
Hoa Mai vội đáp: “Hoa Cúc muội vốn đã quen chăm sóc y. Việc này nếu giao phó cho Hoa Cúc muội, tiểu thư yên tâm hơn.”
Vị tiểu thư gật đầu, không lời từ biệt đã thản nhiên quay người bỏ đi.
Còn lại Hoa Mai, Tiểu Chu cười thầm khi nghe Hoa Mai bảo: “Hoa Cúc tuy mang thân phận thị nữ, nhưng dù sao cũng chưa quen hầu hạ nam nhân. Ngươi quả có diễm phúc khi được Hoa Cúc chăm sóc. Ta mong rằng ngươi đừng vì thế mà sàm sỡ hoặc có lời nói cử chỉ mạo phạm đến Hoa Cúc. Vì nếu có gì không như ý xảy ra, ta e sinh mạng ngươi khó bảo toàn.”
Vừa lúc đó Hoa Cúc xuất hiện, khiến Tiểu Chu hiểu đấy là do vị tiểu thư đã kịp thời sai phái và căn dặn, bảo Hoa Cúc đến chăm sóc Tiểu Chu.
Hoa Cúc tiến đến gần và thản nhiên quay người lại: “Hoa Mai tỷ có thể giúp muội, đặt y lên lưng muội được không?”
Tiểu Chu dù đã dặn lòng là phải cố trấn tĩnh, nhưng khi thật sự va chạm vào thân thể Hoa Cúc, thì mặt mũi vẫn đỏ bừng vì quá ngượng ngùng.