“Vì bạo lực?”
“Chính thế, anh Trương Anh Hào!”
“Vậy ra thủ phạm là ngôi nhà. Giống như với Phương Kiệt?”
“Anh lầm rồi. Chẳng có gì giống với gã này. Người ta đã giết chết bố mẹ tôi.”
Lần này thì Trương Anh Hào tin. Cô ta không nói dối. Nếu có, chắc cô ta phải là một diễn viên xuất sắc. Trương Anh Hào đã thấy rõ cơ thể cô ta cứng lại dưới câu nói đó. Hồi ức về cái chết của bố mẹ cô ta đang khiến người đàn bà bừng bừng căm giận.
“Họ là ai?”
Đặng Thị Kim Hòa giậm thật mạnh chân phải xuống đất. Chuyển động này như một phát súng báo hiệu bắt đầu.
“Đó là những người hàng xóm tốt bụng, rất đỗi hiền lành. Những người từ cái làng dưới kia, những người coi bố mẹ tôi là cái gai trong mắt. Họ chỉ thấy bố mẹ tôi quá xa lạ, anh hiểu không? Mảnh đất Bôn Mộc Lâm tự xưng là rộng lượng, cởi mở, thật ra đang chết chìm trong cảm giác căm thù người lạ. Và đó chính là thứ mà cha mẹ tôi đã nhận lấy. Một đêm nọ, người ta đã tràn vào ngôi nhà này, và họ đã giết cha mẹ tôi. Tàn nhẫn, không thương xót.”
Trương Anh Hào im lặng, hắn không ngờ sẽ được nghe một lời thú nhận như vậy. Cả ông chủ khách sạn lẫn Phương Kiệt đều không nói với Trương Anh Hào một lời nào về chuyện đó. Có lẽ tất cả dân làng đều cảm thấy mình có tội và muốn quên chuyện đó đi.
Ngay cả khi điều đó đã xảy ra, nó cũng chưa đủ là nguyên nhân cho một chiến dịch trả thù như hiện thời. Trương Anh Hào chỉ không biết liệu đằng sau chuyện này có còn ẩn chứa những khía cạnh khác hay không, liệu có phải nguyên nhân chỉ đơn thuần là lòng căm thù kẻ lạ.
“Anh không tin tôi?”
“Có, tôi tin cô, nhưng nguyên nhân cho hành động đó phải chăng chỉ là lòng căm thù kẻ lạ?”
“Tại sao?”
Lần này thì người đàn bà trước mặt Trương Anh Hào không che nổi nét rình rập trong giọng nói. Hình như Trương Anh Hào vừa bấm trúng một điểm huyệt nhạy cảm.
“Cô nghe tôi nói đây, cô Đặng Thị Kim Hòa. Chẳng điều gì có thể bào chữa cho một vụ giết người, cũng như chẳng có gì có thể bào chữa cho chiến tranh. Nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng rằng, đằng sau hành động đó có thể còn những nguyên nhân khác chứ không phải chỉ là sự căm giận kẻ lạ bình thường. Tôi có biết một vài người dân của làng này. Tôi thật không thể tưởng tượng rằng tất cả bọn họ lại vô cớ xúm lại giết cha mẹ cô.”
“Thế anh đã biết những gì?”
“Đáng tiếc là tôi chưa biết hết sự thật. Tôi chỉ vừa kể ra cho cô nghe những gì tôi tưởng tượng.”
“Anh tưởng tượng sai rồi.”
“Tôi không tin. Phải chăng những người dân làng đã có một nguyên nhân nhất định, một động cơ khác dẫn họ đến hành động tàn bạo đó? Có lẽ cha mẹ cô, nói một cách đơn giản, chẳng hoàn toàn vô tội trong vụ này.”
“Chỉ bởi vì họ là người Tiểu Tự Tại thôi hả?” - Người đàn bà phun vào mặt Trương Anh Hào. – “Anh tự cho mình là ai, Trương Anh Hào?”
“Chẳng lẽ là người phương bắc là một cái tội? Đó là một sự láo lếu, một...” - Cô ta cất tiếng chửi rủa.
“Tôi không thể tìm được lời miêu tả. Tôi chưa bao giờ phải chứng kiến một việc như thế này.”
“Chẳng lẽ tôi lầm?”
“Chắc chắn.”
“Không đâu, cô Kim Hòa. Tôi không tin là tôi lầm. Có phải ngôi nhà đã luôn tồi tệ như bây giờ? Hay nó chỉ trở nên trầm trọng sau cái chết của bố mẹ cô?”
“Ngôi nhà này bình thường.”
Trương Anh Hào chỉ về phía người chết.
“Nếu cô coi chuyện này là bình thường, thì tôi quả thật không thể đùa được với câu chuyện tiếu lâm đó.”
“Anh nghĩ gì thì cứ nghĩ đi, Trương Anh Hào. Cha mẹ tôi đã mở một giáo đường ở đây, nhưng dân làng này đã không để cho họ yên. Đã đến lúc anh phải hiểu ra điều đó!”
“Thế còn những tiếng kêu la vẳng ra từ ngôi nhà mặc dù không có người ở? Chẳng phải chỉ dân làng đã nghe thấy những tiếng la hét đó, cả tôi cũng đã nghe thấy. Những tiếng kêu la vẳng ra từ một ngôi nhà bỏ vắng cả một thời gian dài, với những khuôn cửa sổ đã bị xây bít lại. Thật không ai hiểu nổi. Ở đây có chuyện bất bình thường, và tôi đến đây để giải câu đố bí hiểm đó. Tôi sẽ tìm ra dấu vết của nó, cô cứ tin chắc như vậy đi.”
Đặng Thị Kim Hòa nhìn Trương Anh Hào chằm chằm: “Ra là anh định thế thật?”
“Đúng, tôi định vậy.”
“Thế thì tôi cầu cho anh gặp may. Mà này, anh nói năng như một gã cảnh sát.”
Lần này thì Trương Anh Hào mỉm cười: “Có lẽ thậm chí tôi là cảnh sát thật. Đúng đấy, rất có thể cô đang đứng trước mặt một cảnh sát viên. Chả lẽ cô thấy khó chịu?”
“Tôi không quan tâm.”
Trương Anh Hào chỉ lên trần: “Trên kia có một xác chết. Tôi không biết thế lực nào đã giết ông ta và đưa ông ta lên đó. Nhưng tôi nghĩ có một thế lực kỳ lạ đang sống trong ngôi nhà này, một thế lực có liên quan trực tiếp đến cái chết của cha mẹ cô.”
“Ra thế? Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Những gì tôi nói bây giờ chỉ là những lời phỏng đoán, mặc dù tôi tin chắc rằng nó rất gần với sự thật. Cha mẹ cô chắc chắn phải làm một điều gì đó, một điều không phù hợp với vòng quay bình thường của cuộc sống bình thường. Có thể họ đã tìm cách liên hệ với một thế lực khác, những thế lực mà người ta không nên sờ tới.”
“Anh muốn nói những thế lực nào?”
“Những thế lực ngầm và bí hiểm, những thế lực đối chọi với cả Nhân loại, nếu cô hiểu.”
“Không, tôi không hiểu.”
“Thế thì cô không may. Nhưng tôi sẽ không để cho một kẻ nào cản trở công việc của mình đâu. Tôi biết phải làm gì. Người chết không thể cứ dán mãi ở bên trên đó, và...”
“Làm ơn đi. Anh Trương Anh Hào, làm ơn...”
Trương Anh Hào ngưng nói, bởi giọng cô ta khiến Trương Anh Hào ngạc nhiên. Nó không còn lạnh lùng và tàn ác nữa, nó đột ngột khác hẳn, mềm mại, sợ hãi. Có lẽ suy đoán của Trương Anh Hào đã tiến gần sự thật.
“Cô muốn gì?”
Đặng Thị Kim Hòa rùng mình như đang có một làn sương lạnh bò dọc sống lưng cô: “Có lẽ anh có lý. Cũng có thể ngôi nhà này có một vài điểm bất bình thường. Nhưng tôi đã mua nó, với tất cả những ưu điểm và khuyết điểm của nó.”
“Ra là có kẻ giết người để chào mừng chủ nhân mới. Tôi không chấp nhận được!”
“Xin anh hãy quên ông ta đi một chút. Tôi đang rất muốn nói đến một chuyện khác.”
“Mời cô.”
Đặng Thị Kim Hòa cân nhắc, cô ta vừa nghĩ vừa đi vòng tròn, chọn từ ngữ rồi lấy hơi thật sâu: “Anh biết đó, anh Anh Hào, ngôi nhà này đã từng có thời là một giáo đường. Cha mẹ tôi thực hiện nghi thức với tôn giáo của họ, họ là những người ngoan đạo, họ là những vũ công tốt nhất. Tôi đã học được rất nhiều điều từ họ. Tôi là một vũ công hoàn hảo và tôi được cha mẹ tôi dạy rằng điệu nhảy trong nghi thức đóng một vai trò cực kỳ quan trọng. Nó đơn giản là một điệu nhảy có sức hấp dẫn người ta. Anh có hiểu không?”
“Tôi không hiểu.”
“Vậy ra anh chưa bao giờ suy nghĩ về điệu nhảy này? Chưa bao giờ nghĩ nó có thể thể hiện những gì?”
“Thậm chí cả về điệu nhảy khác cũng chưa.”
Bực bội, cô ta phẩy tay: “Quên các điệu nhảy khác đi. Nó có là gì nếu so sánh với điệu nhảy này, nếu so sánh với nhân sinh quan của miền đất tôi sống. Nó chẳng phải chỉ là điệu Samba của phương tây, nó còn hơn thế nhiều. Điệu nhảy này là một triết lý sống, nó là những cảm xúc thuần túy kết hợp với kỹ thuật. Nó chứa đựng trong mình nó những mê đắm lớn lao, nó chuyển tải linh hồn từ bên trong ra ngoài, nó vừa là nơi trốn chạy vừa là nét hiếu chiến. Đã có những kẻ độc tài muốn cấm đoán nó, nhưng nó đã luôn luôn hồi sinh trong vùng đầm lầy của những thành phố cổ, để giơ hai cánh tay ra ôm lấy những người dân bị đẩy vào cảnh nô lệ, để mang lại cho họ sự quên lãng mà họ rất cần. Trong điệu nhảy, mọi khó khăn của họ đều nhạt nhòa, và họ quên đi sự áp bức cũng như tình trạng đói nghèo quỷ quái. Vì thế mà nó không chỉ là một điệu nhảy, và cũng vì thế mà cha mẹ tôi đưa nó vào nghi thức tôn giáo. Họ muốn tín ngưỡng của họ tiếp nhận điệu nhảy này, muốn nó trở thành nổi tiếng trên cả Liên bang này.”
“Và vì thế mà họ đã chết, phải không?”
“Chẳng phải chỉ vì vậy. Điều đáng quan tâm hơn là những người dân làng quỷ quái ở đây.”
“Đó là ý kiến của riêng cô.”
Cô ta đi thẳng về phía Trương Anh Hào: “Và vì thế, anh Anh Hào, tôi muốn xin anh một điều.”
“Điều gì?”
Cô ta chìa một cánh tay về phía Trương Anh Hào: “Hãy nhảy với tôi điệu nhảy không tên này. Hãy nhảy với tôi bây giờ, nhảy với tôi tại đây!”
Đầu tiên, Trương Anh Hào không nói gì. Trương Anh Hào đã tính đến mọi khả năng, chỉ trừ chuyện này. Tình huống đạt tới đỉnh cao của nét quái gở. Trên đầu Trương Anh Hào là một xác chết bị dán dính vào trần phòng. Ở dưới này là một cô gái đẹp mời Trương Anh Hào nhảy cùng cô ta một điệu nhảy.
“Điệu nhảy không tên chung cuộc, điệu nhảy vào cái chết.” - Suy nghĩ đó lao vọt qua đầu óc Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào lắc đầu: “Cô có điên không, cô Kim Hòa? Cô có biết cô vừa yêu cầu tôi làm gì không?”
“Tại sao?”
“Trời đất ạ, bên cạnh chúng ta đang có người chết. Vậy mà cô muốn tôi khiêu vũ với cô?”
Cô ta cúi đầu rồi lắc lắc dữ dội, búi tóc suýt chút nữa tuột ra: “Anh chẳng hiểu gì cả, chẳng hiểu gì hết.”
“Thế thì cô giải thích cho tôi hiểu đi.”
“Nó là một điệu nhảy, nhưng nó cũng còn là sự thể hiện một tình cảm mạnh mẽ. Nó là tất cả. Đau đớn, buồn thương, vui sướng, cảm nhận. Cả cái chết và sự sống đều thuộc về nó, cả hai hợp với nhau tạo nên điệu nhảy. Tôi muốn chúng ta nhảy điệu nhảy đó. Nếu anh chấp nhận lời đề nghị của tôi thì sẽ rất tốt cho anh. Xin anh tin tôi!”
“Tại sao nó lại tốt cho tôi?”