“Xin Chúa biến lòng tin của anh thành sự thật!”
“Kìa, yên tâm đi.” - Trương Anh Hào vẫy tay một lần nữa về phía Lộ Thương Phàm và tiến đến gần cửa ra vào.
Cảm giác đau vẫn dội lên trên đầu khiến Trương Anh Hào bực bội. Cứ mỗi lần chân đạp xuống đất là nó lại dội lên như những mũi kim châm. Chắc Trương Anh Hào đã phải ngất rất lâu, bởi mặt trời đã biến mất hoàn toàn. Ra đến ngoài, Trương Anh Hào thấy bầu không khí bây giờ thấm đầy một mùi nhơm nhớp.
Những vệt tối đã dài hơn. Chúng phủ khắp triền đồi, chúng là tay chân của cái Ác mà hiện Trương Anh Hào vẫn chưa nhìn thấy mặt. Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả. Một khi quỷ hút máu khát máu, chúng có thể bò ra khỏi lỗ ngay từ lúc hoàng hôn.
Trương Anh Hào đứng đó, tự lấy thân mình làm con chim mồi. Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đã được Trương Anh Hào giấu rất kỹ trong túi áo. Trương Anh Hào chỉ lôi nó ra ngoài chừng nào có một con quỷ hút máu đến thật sát bên.
Hiện vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ngôi nhà cũng ném một cái bóng thật dài và rộng, phủ trùm lên khoảng đất nơi Trương Anh Hào đang đứng. Ngọn gió ngủ quên. Không khí oi bức đến ngột ngạt và tởm lợm, một lượng không khí tù đọng. Không có lấy một cái lá duy nhất lung lay.
“Chúng ở đâu?”
“Ba tên thành viên tổ chức QV Clastic đang nấp chỗ nào?”
Trương Anh Hào thậm chí không thể tưởng tượng nổi rằng chúng đã bỏ đi xa. Chắc chắn ba tên giết người sẽ không bỏ qua cơ hội quan sát một vở tuồng mà chúng đã dàn dựng cho đêm nay. Chúng có thể tận mắt chứng kiến kẻ thù của chúng khổ sở, nhưng Trương Anh Hào không muốn tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, nếu không chắc nó sẽ khiến hắn nổi điên.
Trương Anh Hào đi hai bước về phía trước. Bầu trời trên kia chưa chuyển màu thẫm đặc, nhưng cũng không còn sáng nữa. Nó nằm trong một trạng thái chuyển tiếp bất thường. Xám, không trực tiếp là tối, vẫn còn phảng phất một chút màu đỏ. Một trò chơi màu sắc trải dài trên mặt hồ.
Không gian tĩnh lặng.
Tĩnh lặng một cách kỳ quái. Không một con chim nào kêu, hót hay ríu rít với đồng loại. Những âm thanh tràn tới bị những bụi cây và những thân cây trên triền đồi giữ hết, chỉ còn lại những tiếng rì rào xa xôi vọng đến tai Trương Anh Hào.
Để nhìn về hướng nghĩa trang, Trương Anh Hào phải hơi quay đầu sang trái. Trương Anh Hào đoán bọn ma hút máu sẽ xuất hiện ở hướng này và chuẩn bị sẵn tinh thần.
Có tiếng bước chân.
Đằng trước Trương Anh Hào.
Ở đâu đó giữa những bụi cây được bao bọc bằng những bóng đen thật dày. Một tên hay nhiều tên? Trương Anh Hào chưa biết.
Hiện Trương Anh Hào vẫn chưa ngửi thấy cái mùi tiêu biểu của quỷ hút máu, nhưng những âm thanh kia vẫn tiếp tục vang lên. Tiếng cành cây khô bị gãy, tiếng xào xạo nổi lên từ nhiều hướng, thế rồi Trương Anh Hào đột ngột hiểu ra rằng mình đang phải đối mặt với nhiều con quỷ hút máu cùng một lúc.
Chúng muốn đi vào nhà. Trương Anh Hào đang đứng chắn đường chúng và hắn cũng sẽ không lui bước. Những con quỷ hút máu có vẻ rất tin chắc vào hành động của mình. Chúng chuyển động từ phía trước vào thẳng ngôi nhà, một yếu tố dĩ nhiên rất có lợi cho Trương Anh Hào.
Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng vẫn nằm trong túi áo. Bàn tay Trương Anh Hào đưa về hướng đó. Cùng trong tích tắc này, Trương Anh Hào đột ngột nhìn thấy trước mặt ba dáng người màu đen. Đột ngột quá sức, cứ như thể chúng vừa đội đất mọc lên. Chúng đứng sát vào nhau, như vẻ tên này muốn bảo vệ tên kia.
Ba con quỷ hút máu!
Chắc là một vấn đề có thể xử lý được.
Trương Anh Hào thầm nghĩ như thế cho tới khi nghe tiếng cười khúc khích chênh chếch đằng sau và phía trên đầu mình.
“Đừng có động đậy, thằng người Bôn Mộc Lâm! Mày đang đứng trong đường ngắm của tao!”
Lúc bấy giờ thì Trương Anh Hào biết kẻ nào đang chĩa nòng MPI về phía mình.
Tên giết người để tóc dài!
…
Hoàn hảo, thật sự hoàn hảo! Trương Anh Hào buộc lòng phải khen ngợi đối phương. Chúng đã lừa được Trương Anh Hào vào bẫy. Ít nhất thì bây giờ Trương Anh Hào cũng rõ một đứa trong bọn chúng đang đứng chỗ nào. Hai đứa kia chưa lộ mặt, nhưng chắc cũng đang đứng từ một khoảng cách an toàn và qụan sát cái chết của Trương Anh Hào.
Thay đổi vị thế lúc này là một mối nguy hiểm chết chóc. Trương Anh Hào không làm điều đó và cũng nói cho tên thành viên tổ chức QV Clastic biết.
“Đừng lo, tôi sẽ không tránh đường cho những đứa bạn của anh đâu.”
“Mong là mày làm nổi.”
Chúng đi tiếp tục. Chúng lại gần hơn. Chúng hiện ra từ bóng tối như những diễn viên vừa rời khỏi hậu trường tăm tối của một sân khấu kịch.
Mặc dù chắc chắn lúc còn sống chúng phải khác nhau, nhưng ba con quỷ bây giờ gây ấn tượng như ba anh em được sinh đồng thời. Những bộ quần áo thẫm màu, dính đầy đất, những khuôn mặt nhợt nhạt, những mái tóc bẩn thỉu và những hốc mắt đen ngòm hiện lên rất rõ trên làn da trắng xỉn.
Chúng nhìn về phía Trương Anh Hào.
Trên đầu Trương Anh Hào vẳng lên tiếng cười của tên giết người kèm theo tiếng thở hổn hển. Thật không hiểu tại sao hắn lại có thể làm được hai việc đó đồng thời. Trương Anh Hào chờ cho tới khi những con quỷ hút máu giơ tay tới để giật hắn ngã xuống.
Hiện chúng vẫn còn đứng xa. Chúng cũng gây bất ngờ khi một tên trong bọn xoay đi, để Trương Anh Hào đứng đó và tiến về phía cửa vào nhà.
Dĩ nhiên rồi, đằng sau cánh cửa là nạn nhân thứ hai. Cái xác chết biết đi kia sẽ tấn công vào ngôi nhà và bổ nhào vào vị cha đạo trẻ tuổi.
Tên giết người ở khoảng trước ngôi nhà giờ đây không kìm được mình nữa, hắn bộc lộ nỗi hả hê quá trớn.
“Nó đi rồi, nó đi tóm cổ thằng thầy tu.”
Con quỷ hút máu đi một mình tăng tốc độ. Trương Anh Hào nhìn thấy rõ là nó đang gặp khó khăn. Nó vẫn còn yếu ớt, kéo hai chân lệt xệt trên mặt đất. Nó đang rất cần máu. Một thoáng sau, nó đi khuất ra phía sau lưng Trương Anh Hào.
Một cảm giác khó chịu.
Nó đến bên cánh cửa.
Trương Anh Hào nghe thấy tiếng nó đẩy cửa ra. Trương Anh Hào không làm được gì cả, bởi cả hai khuôn mặt quỷ đang xuất hiện thật sát phía trước, như hai chiếc bóng bay lù lù chập chờn.
Tên giết người ngồi trên mái hiên cười sung sướng.
Và đồng thời, cả bốn bàn tay xương xẩu nhợt nhạt chộp lấy Trương Anh Hào...
…
Không gian ngoài kia không yên tĩnh nữa, vị cha đạo nghe rõ như vậy. Có kẻ nào lên tiếng nói, nhưng đó không phải là Trương Anh Hào, mà cũng không thể là một con quỷ hút máu.
Vậy là một trong những tên giết người.
Chúng đã giăng bẫy. Cái bẫy của chúng không chỉ bao gồm những con quỷ hút máu, cả ba tên thành viên tổ chức QV Clastic vẫn đang ở đây và tham gia trực tiếp. Đột ngột, người đàn ông có cảm giác dạ dày đang xốc lên trong cơ thể anh, khiến anh quay cuồng buồn nôn. Hầu như là anh tin chắc mình sẽ không vượt qua được hiểm nguy. Anh đang đứng sát thời điểm kết thúc, và kể cả món vũ khí đang nằm trong lòng anh cũng đột ngột nặng lên gấp đôi.
Anh đặt bàn tay phải lên trên khẩu súng.
Thật khó mà cầm khẩu Beretta trên tay lúc này. Không khí trong căn sảnh giống như trong một lò tắm hơi. Chắc là chưa bao giờ trong đời, vị cha đạo trẻ tuổi lại đổ mồ hôi nhiều đến như vậy.
“Chờ đợi... hoặc là đi ra?”
Anh không biết anh phải làm gì. Anh tập trung vào những âm thanh ở ngoài kia và chỉ nhận được sự im lặng trong một khoảng thời gian kéo dài. Thế rồi đột ngột, anh giật mình lên khi nhận thấy có kẻ đang đứng sát cửa ra vào. Rất sát.
Chắc chắn không phải là Trương Anh Hào.
“Một con quỷ hút máu?”
Không khí bên trong căn sảnh không còn mấy sáng. Ánh chiều nhập nhoạng bò qua những khung cửa sổ, lan tỏa đến tận cùng ngóc ngách. Những vệt tối trải dài như đã được dán chặt xuống nền đất, không chuyển động, chỉ có vị cha đạo giơ cánh tay phải của mình lên, rồi giơ bàn tay trái cầm ra ngoài tay phải, nắm chặt bàn tay đang giữ khẩu súng lục.
Anh hướng về phía cửa.
Cửa hiện vẫn còn đóng. Thế rồi đột ngột, nó bị đẩy mạnh ra.
Lộ Thương Phàm không nhìn thấy nắm đấm xoay. Nhưng bây giờ anh đang nhìn vào một khuôn cửa mở, và thậm chí anh hiểu ngay ra chuyện gỉ đang xảy đến bên cửa ra vào.
Trương Anh Hào đang đứng ngoài kia, nhưng anh không kịp nghĩ tiếp đến người bạn của mình. Một kẻ khác đã có mặt.
Nó đang đứng trong khung chữ nhật mở rộng!
Mặc dù đây không phải là lần gặp gỡ đầu tiên với một con quỷ hút máu, vị cha đạo trẻ tuổi vẫn kinh hãi tột cùng. Kia là hiện thân của cái Ác. Nó đứng lom khom, hầu như có vẻ yếu ớt, thế rồi nó giật người lên, bước vào trong sảnh.
Nó chuyển động không nhanh, nhưng đi thẳng về hướng nạn nhân.
Lộ Thương Phàm chỉ nghe loáng thoáng thấy phía ngoài kia đang xảy ra chuyện mới. Anh không còn khả năng để tiếp tục quan tâm và suy nghĩ tới chúng, anh phải dồn toàn lực cho tính mạng của chính mình.
Tính mạng của anh bây giờ là điều quan trọng!
Anh là một người đàn ông của nhà thờ, là đại diện của vương quốc Chúa Trời trên mặt đất này. Lộ Thương Phàm cho tới nay vẫn luôn phủ nhận bạo lực, nhưng giờ anh không còn con đường nào khác là sử dụng tới nó. Trương Anh Hào đã nói đến những viên đạn được rửa qua nước thánh hiện đang nằm trong ổ đạn của khẩu Beretta. Yếu tố này khiến vị cha đạo dễ dàng chấp nhận hơn ý nghĩ sử dụng bạo lực. Anh cũng không khỏi tự cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ít ra thì bây giờ anh cũng có đủ sức lực để tập trung vào nhiệm vụ.