Tướng lĩnh lại vung cờ lệnh lên lần nữa, năm trăm binh lính lập tức đứng nghiêm.
Ngay sau đó, người tướng lĩnh này đi thẳng tới chiếc xe ngựa của hai người Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào nhìn hành động của người này, liền nhìn về phía Mục Trường Thân như có điều suy nghĩ.
Mục Trường Thân nhìn về phía người tướng lĩnh đang đi tới, khuôn mặt trở nên lạnh.
Rất nhanh, suy nghĩ của Trương Anh Hào được chứng thực.
Người tướng lĩnh kia đi tới trước mặt Mục Trường Thân, khom người, nói: “Thiếu gia, cha ngài mời ngài trở về!”
Mục Trường Thân không để ý đến người tướng lĩnh này, y quay mặt sang nhìn Trương Anh Hào, nhẹ giọng nói: “Anh Hào, xin lỗi.”
“Được rồi, có gì đâu mà phải xin lỗi. Cho dù quãng đường tiếp theo không có cậu đi cùng, mình vẫn có thể vượt qua được. Không có vấn đề gì. Cậu cũng biết rõ mình mà.” – Trương Anh Hào cười nói.
Nghe Trương Anh Hào nói vậy, Mục Trường Thân liền hiểu ý của hắn, biết hắn sẽ không để ý đến gia thế của mình, cũng như sẽ không để ý đến lý do bản thân phải rời nhà đi lưu lạc mấy năm nay, thế nên y cũng nở nụ cười.
Mục Trường Thân quay người nhìn về phía người tướng lĩnh vẫn đang giữ thế khom người, hỏi: “Sớm không đến, muộn không đến, vì sao lúc này cha ta lại gọi ta trở về? Đừng nói những lời sáo rỗng như ông ấy nhớ ta, hay ông ấy sắp không chịu nổi, nên mời ta trở về gặp mặt.”
Người tướng lĩnh hiển nhiên đã lường trước câu hỏi, cho nên người tướng lĩnh liền trả lời ngay: “Thiếu gia, tình hình biên giới ngày càng bất ổn, sức ép của Quái thú lên thành ngày càng lớn. Cha ngài cảm thấy thời điểm này không thể để ngài làm theo ý mình nữa, cần phải mời ngài trở về.”
Mục Trường Thân im lặng một lúc lâu, rồi thở dài: “Ta biết rồi.”
Nói xong, y lại quay sang nhìn Trương Anh Hào, tiến tới ôm chặt hắn. Trương Anh Hào hiểu y, không nói gì, nhận lấy cái ôm tạm biệt này.
Ôm nhau vài giây, Mục Trường Thân chủ động tách ra. Y quay người đi về phía năm trăm tinh binh, người tướng lĩnh vội vã đi theo.
Vào trong trận hình, Mục Trường Thân nhận lấy con ngựa được một binh lính dắt tới, ngồi lên, quay ngựa lại, rồi lớn tiếng quát: “Trở về!”
Năm trăm tinh binh như một, đều bước, chạy theo bước chân phi nước đại của con ngựa dưới người Mục Trường Thân.
Đi được hơn hai trăm mét, Mục Trường Thân quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Anh Hào, cười dài: “Giang hồ hiểm ác, cậu phải cẩn thận. Hữu duyên gặp lại!”
“Hữu duyên gặp lại!” – Trương Anh Hào vẫy tay chào y.
Trương Anh Hào nhìn bóng hình Mục Trường Thân và năm trăm tinh binh theo sau dần biến mất ở đường chân trời, trong lòng thoáng có mất mát.
…
Ngày thứ hai kể từ khi Mục Trường Thân rời đi, đoàn xe đã tới dãy núi Thanh Sơn, nơi giao nhau giữa quận Bốn Kinh và quận La Phát. Luận về quy mô, dãy núi Thanh Sơn không vào được bảng xếp hạng hai mươi dãy núi lớn của Liên bang. Nhưng dãy núi Thanh Sơn được cái có nhiều chỗ hiểm yếu, phong cảnh kỳ vĩ. Do vậy, không thiếu văn nhân, mặc khách tới đây du lãm, lưu lại vô số bài thơ trên một ngôi chùa được xây trên sườn núi.
Núi Thanh Sơn có một nửa nằm trong quận Bốn Kinh, một nửa nằm trong quận La Phát, vì thế thuộc sự quản lý của cả hai quận. Nhưng nói trắng ra, hai quận đều lười quản. Nếu không phải các quận của Liên bang được phân chia cực kỳ nghiêm khắc, thì Thứ Sử quận Bốn Kinh là Vũ Thiên đã giao dãy núi này cho quận La Phát rồi.
Quận La Phát tốt xấu còn xây một nha môn nho nhỏ dưới chân núi. Còn quận Bốn Kinh bên kia, ngay cả một nha dịch cũng không có.
So với quận Bốn Kinh, dù chỉ cách một dãy núi Thanh Sơn, nhưng khí hậu của quận La Phát lạnh lẽo hơn nhiều. Cho nên điều đặc sắc nhất của núi Thanh Sơn là một núi nhưng lại có hai cảnh sắc. Phía nam núi cây mọc thành rừng, phía bắc núi lại bị bao phủ trong tuyết.
Quận La Phát có nhiều thế gia đại hộ, núi này lại có nhiều cảnh sắc, do đó khi trời vừa chuyển lạnh, liền có không ít công tử, tiểu thư xuất thân từ thế gia tranh thủ tới du ngoạn lần cuối trong năm. Nếu chơi chưa chán không muốn về nhà sớm, họ sẽ ở lại ngôi chùa giữa sườn núi. Nơi này khá sạch sẽ, có nước ấm, có đồ ăn ngon, thu phí cũng hợp lý. Nó có vẻ không giống như một ngôi chùa, mà giống một chỗ kinh doanh nơi du lịch hơn.
Chính vì du khách nhiều, nên đoàn xe oanh oanh yến yến của Vũ Hoa Lâu lập tức thu hút không ít người vây xem. Nhất là đám thế gia nhiều tiền kia, cả đám mở trừng mắt nhìn, bước chân đóng đinh tại chỗ. Nếu không phải có mười hộ vệ nhìn khá dữ tợn bảo vệ đoàn xe Vũ Hoa Lâu, nói không chừng rất nhiều kẻ đã đánh liều mon men lại gần.
Dù vậy, vẫn có vài nam nhân trẻ tuổi cảm thấy gia thế của mình hiển hách, cố ý tới tìm hiểu. Nguyên một đám không có học vấn gì, vẫn giả trang thành một bộ nhã nhặn, làm bộ tài cao biết rộng.
Các cô nàng Vũ Hoa Lâu gặp được chuyện này như thể tìm được một việc giải trí, chỉ tay bình phẩm từ đầu tới chân.
Hành động hào phóng như vậy càng làm cho đám người kia không chịu rời đi.
Trời tối, đoàn xe bảy chiếc của Vũ Hoa Lâu bắt đầu dựng lều, Trương Anh Hào thì tháo con ngựa kéo xe ra khỏi chiếc xe ngựa, dẫn nó đi gặm cỏ giết thời gian.
Trương Anh Hào vừa tháo con ngựa ra không bao lâu, Trần Ái Đình mang theo lời dặn của bà chủ Vũ Hoa Lâu đi về phía các cô nàng đang oanh oanh yến yến với các vị công tử. Trần Ái Đình nói rằng nếu có ai trong số các nàng bị người bắt cóc lên núi rồi cưỡng hiếp, bà chủ sẽ mặc kệ. Nghe được câu này, các cô nàng trăng hoa nọ mới thu lại tâm tư, trở về lều nghỉ ngơi.
Nhìn không thấy mỹ nhân, đám công tử kia liền buồn rầu.
Chính vào thời điểm ấy, đám người đang lưu luyến kia chợt phát hiện một cỗ xe ngựa lẻ loi cách lều vải Vũ Hoa Lâu không xa.
Nhìn một hồi, họ phát hiện một thiếu niên mặc áo vải màu xanh, dù mặt mày thanh tú, nhưng cử chỉ hèn mọn, bỉ ổi không chịu nổi. Người thanh niên này lại dám cởi quần đi tiểu ở bên cạnh lều trại của Vũ Hoa Lâu không xa.
Vô liêm sỉ, tuyệt đối là vô liêm sỉ.
Dù quần áo mà thiếu niên đang mặc kia không phải là loại đắt tiền, nhưng cũng là bộ dáng có học hành. Ít nhất là một người biết chữ hiểu lễ nghĩa, vì sao có thể làm ra một việc xấu xa như vậy?
Cho nên, lập tức có vài vị công tử chính nghĩa thấy không thể không quản việc này. Dù sao trong lòng họ, ở bên cạnh các cô nàng xinh đẹp như tiên nhân lại có một thiếu niên như thế kia, đây quả thực giống như một đống cứt ở bên hoa sen trắng, sao mà chán ghét.
Thế là công tử họ Lương, một vị công tử có chút danh tiếng ở quận La Phát không thể nhịn được nữa. Y dẫn theo bốn, năm hộ vệ bước nhanh tới, vẻ mặt hung ác.
Đúng lúc Trương Anh Hào đang đi tiểu được một nửa, thì thấy đoàn người hùng hổ đi tới, lập tức hiểu ra chuyện gì, nhịn không được lắc đầu, cười cười.
Nhưng nước tiểu mới đi được một nửa, chính đang lúc sướng, sao có thể thu trở về.
“Tiểu tặc xấu xa từ nơi nào đến, sao lại làm ra một việc khiến người ta khinh thường ở nơi sơn cảnh đẹp đẽ này? Bên kia chính là nơi những tiên tử đang ở, ngươi ở chỗ này đi tiểu, thực mất lịch sự, thiếu tôn trọng, vô sỉ, bại hoại.”
Tới gần Trương Anh Hào bốn, năm bước, Lương công tử dừng lại, lạnh lùng nhìn Trương Anh Hào. Lúc y nói xong, Trương Anh Hào cũng tiểu xong. Trương Anh Hào kéo quần lên, cười nói: “Vị công tử này, lẽ nào ngươi chưa từng đi đái?”
Lương công tử vốn đang tức giận, nhìn thấy Trương Anh Hào không để mình vào mắt, kéo cái quần lên còn chậm rì rì, còn vô tình thấy vật kia lớn hơn của mình gấp rưỡi, lửa giận càng lên tới đỉnh. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, sao lại lớn như vậy? Quả thực không có thiên lý.
“Nói chuyện càng thô tục! Không biết là tên người rừng nhà ngươi chui từ chỗ nào ra! Núi Thanh Sơn này đâu phải là chỗ ngươi giương oai! Ngoan ngoãn lăn xa một chút. Bản công tử không muốn lại thấy ngươi! Nếu như không nghe lời…”
Lương công tử mới nói một nửa, đã bị Trương Anh Hào cắt đứt: “Nếu như không nghe lời, ngươi liền sai thủ hạ đánh ta thành đầu heo phải không? Vị công tử này, nhìn quần áo của ngươi bất phàm, chắc hẳn thân thế cũng không tầm thường, hơn nữa còn là một người có tài học. Chẳng những tướng mạo thuộc đỉnh cấp, nhân phẩm tất nhiên cũng là đỉnh cấp. Một người nho nhã như công tử, sao có thể làm một việc thô lỗ như sai hộ vệ đánh người được?”
Lời này khiến cho Thôi công tử khẽ giật mình, trong lòng y có vài phần đắc ý.
“Hóa ra ngươi cũng có chút kiến thức, nhìn ra được bản công tử không phải người thường. Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa? Còn không đi đi, miễn cho bị đánh.”
Lời này khách khí không ít, rõ ràng lời tâng bốc của Trương Anh Hào đã có hiệu quả.
“Nhìn vị công tử này, biết ngay là người chính phái, tại hạ thành tâm kính nể.” - Trương Anh Hào tăng tốc độ tay phải, kéo hoàn toàn cái quần lên, ôm quyền nói: “Tại hạ Mục Trường Thân, từ quận Bốn Kinh du lịch tới đây. Có thể quen biết một vị như công tử, là may mắn của tại hạ. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
“Lương Văn Trường.”
“Ây, tên công tử có một chữ Trường, tên của tại hạ cũng có một chữ Trường, quả nhiên là duyên phận!”
Trương Anh Hào cúi sát lại, nói: “Thật sự khó được, khó được. Vừa nãy công tử phê bình rất đúng, tại hạ thành tâm bái phục. Chỉ là…”
Biểu lộ thần bí của hắn đã khiến cho Lương Văn Trường khẽ giật mình, y vô thức hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Trương Anh Hào nhỏ giọng nói ra: “Công tử làm người đoan chính, không nói cũng được.”
“Nói nghe xem, nói một nửa lại ngừng, thật không thoải mái.”
“A… Công tử đã muốn biết, vậy thì tại hạ nói ra vậy. Công tử, người cẩn thận ngẫm lại xem…”
Trương Anh Hào cười cười: “Bên kia có một đám mỹ nhân, ở gần như vậy cởi quần đi tiểu, chẳng phải là một việc rất sướng?”
“Cái gì? Việc này không ổn!”
Lương Văn Trường có chút xấu hổ: “Người có học, sao có thể làm việc như vậy.”
“Thử xem?” - Trương Anh Hào cười hắc hắc.
“Không được, ta là có học.”
“Thử xem?”
“Sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy?”
“Thử xem?”
“Truyền ra ngoài, Lương Văn Trường ta còn mặt mũi nào ở quận La Phát nữa?”
“Thử xem?”
“Ôi… được rồi, thử xem, nhưng ngươi đừng nói với ai đấy.”
“Yên tâm!”
Lương Văn Trường đỏ mặt, cắn răng lách ra sau xe ngựa, vén quần vải lên, chuẩn bị hướng phía Vũ Hoa Lâu vung bãi nước tiểu kích thích nhất từ lúc chào đời tới nay. Cũng không trách y không kiềm chế được, dù sao vật kia của y đã cứng ngắc rồi.