Khi Hạ An mở cửa cái nhìn thấy chỉ còn là phần tâm ý của anh.
Cô chỉ ảm đạm lướt qua nó một lần, mấy thứ đó khi đi xuống lầu cô đều tiện tay tặng hết cho mọi người.
Không nhận quà không nợ ân huệ.
Cố Chi Quân vừa đến công ty Mộ Nghiên nhìn thấy anh liền giật mình.
Không phải tổng giám đốc nói là sẽ đi rất lâu sao? Sao mới có hơn một tuần đã phải trở về rồi?
Khuôn mặt này, bộ dạng này, aizzz chắc chắn là để lộ rồi.
Cố Chi Quân cũng cảm nhận được ánh nhìn này của Mộ Nghiên liền quay sang liếc xéo Cố Chi Quân.
"Nhìn đủ chưa?"
Mộ Nghiên liền hốt hoảng thu hồi ánh mắt của mình.
"đủ..đủ rồi ạ"
Cố Chi Quân lại liếc thêm một cái sau đó âm trầm đi vào phòng làm việc.
Chỉ là anh không cách nào tập trung vào công việc chứ thở dài lo âu.
Nói là có hy vọng nhưng suy cho cùng anh vẫn không có cách khiến cô thôi ghét bỏ anh, anh có thể đến chơi cùng hai bảo bảo nhưng còn cô, cô vẫn luôn giữ khoảng cách rất xa với anh.
Chẳng lẻ cả đời này anh chỉ có thể phía sau ngâm nhìn cô thôi sao? Anh muốn nhiều hơn, anh muốn được bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Mà dường như ông trời lại nghe thấu lòng anh, đến buổi chiều lại có tin tức trấn động nổ ra trên mạng.
Mộ Nghiên từ ngoài cửa hớt ha hớt hả chạy vào trên tay là cái điện thoại.
"Tổng giám đốc, chuyện lớn rồi!!!"
Cố Chi Quân vốn đang khó chịu thấy bộ dạng gấp gáp vô phép tắc này của Mộ Nghiên liền bực bội.
"Cháy nhà à?"
Mộ Nghiên liền gật đầu.
"Cháy nhà rồi, thật sự là cháy nhà rồi, mà còn là nhà anh đó"
Đôi mày cương trực của Cố Chi Quân hơi nhíu lại.
Lúc nhìn thấy thông tin kia anh lại khó chịu hơn.
Trên màng hình điện thoại hiện lên hình ảnh của anh và cô còn có Áo Áo và Nhạc Nhạc, bốn người cứ tựa hồ như một gia đình.
Chẳng qua góc chụp này rõ ràng là muốn đốt nhà anh thật rồi, chụp ra cô và anh thân mật như vậy, coi như nói anh với Hạ An là một gia tình anh vẫn rất vui đi, nhưng mà cái tiêu đề quá gây phẩn nộ rồi.
Rose của Tôn thị có quan hệ mập mờ với tổng giám đốc của Cố thị, phải hay không đây là chiến thuật mới của Cố Chi Quân? Hai đứa bé liệu rằng có phải con riêng không danh phận của Cố đại tổng tài.
Cái gì mà gian tình, cái gì mà hợp tác mua chuộc còn cái gì mà con riêng?
Bên dưới lại là hàng loạt câu nói khó nghe.
"Èo, tôi thật không ngờ Rose mà tôi thầm mến mộ lại làm ra loại chuyện như này a, một bên làm giám đốc thiết kế cho Tôn thị một bên lại qua lại với tổng giảm đốc cho Cố thị, ai biết được có khi nào cô ta chính là gián điệp do Cố Chi Quân cài vào không?"
Bên dưới có mấy bình luận lại hùa theo.
"Haha, Cố Chi Quân vẫn cao tay như vậy, lần này Cố thị thắng chắc rồi"
"Ây, không nói trước được đâu nha, thông tin lớn như vậy chắc hẳn Tôn tổng biết rồi nay mai đuổi cô ta bây giờ"
"Đúng, đúng, tốt nhất là nên đuổi cô ta đi để lại là tai hoạ"
...
Mấy cài này ác miệng đã đành đi mà cái sau còn kinh khủng hơn.
"Hai cái đứa kia nếu là con riêng của Cố Chi Quân thật thì sao anh ta lại không nhận vậy chứ? Tôi thật thắc mắc a"
"Khả năng là chơi qua đường rồi, xét cho cùng cũng là không có ba, hai đứa nhỏ thật tội nghiệp"
"Tội nghiệp cái gì tôi thấy chúng giống với con hoang hơn"
...
Đọc đến đây ấn đường của Cố Chi Quân lập tức đen đến nổi không nhìn thấy được cô hờ còn thấy anh run lên.
"Mộ Nghiên, lựa một vài kẻ bình luận ác ý trên đây tìm đến đánh họ một trận đi, đặc biệt là kẻ dám nói Áo Áo và Nhạc Nhạc là con hoang đánh mạnh một chút để sau này biết giữ mồm giữ miệng"
Mộ Nghiên nghe đến cũng có chút sốc, tổng giám đốc lần này chắc chắn rất tức giận rồi.
Mà mấy người kia như vậy cũng đáng, anh nhất định sẽ đánh cho thật đã tay, thích làm anh hùng bàn phím lại không biết mình đụng đến nhân vật nào rồi.
"Vâng, tôi lập tức làm"
Mộ Nghiên cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi.
Cố Chi Quân ánh mắt sắc lạnh hiện lên trầm tư.
Mấy cái lời này đến tai Hạ An cô nhất định sẽ rất sốc mà anh thì không đành nhìn cô buồn lòng dù là một chút.
Để anh truy ra kẻ đăng tin thêu dệt này anh sẽ cắt lưỡi tên đó mà mấy cái người độc miệng kia anh cũng mang theo kim khâu chặt cái miệng không an phận kia lại hơn nữa còn chặt cả tay của họ sau này không cần bình luận mấy dòng như vậy nữa.
Nhưng mà tốt nhất anh vẫn nên trấn an Hạ An trước.
Chạy đến Tôn thị anh lại thấy Hạ An đang từ công ty đi ra, mà bộ dạng này của cô cực kỳ không tốt mà nhìn thấy anh Hạ An lại càng khó chịu.
Nhìn qua anh rồi cô lại nhìn qua mấy người ở công ty lập tức phớt lờ trực tiếp đi qua mặt anh, chẳng qua Cố Chi Quân hiểu cô đang lo lắng cái gì, ở đây nhiều người như vậy cô chính là đang sợ.