Hạ An thấy anh thành tâm như vậy cô cũng có chút suy nghĩ, ánh mắt dán ra cửa rồi lại quay sang nhìn anh.
Cô cũng không muốn nhanh như vậy đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác nhưng bộ dạng này của anh cũng khiến cô mềm lòng.
"Vậy anh mau đi đi"
Cố Chi Quân có chút mừng rỡ cười cười sau đó nhỏ nhẹ đáp bên tai cô.
"Được"
Buông cô ra, tay chân anh liền nhanh chóng bắt lấy một cái gối rồi chầm chầm đi đến sofa, lúc ngồi lên cái sofa rồi anh vẫn nhìn chăm chăm cô.
Hạ An lại không chịu được cái loại thâm tình này nhanh chóng quay trở lại giường nằm xuống ngủ.
Cố Chi Quân thấy cô an giấc rồi cũng từ từ nằm xuống, chẳng qua cứ một lúc anh lại nhích thân thể lên một lần, đổi qua rất nhiều tư thế khác nhau nhưng chẳng có cái nào thoải mái.
Anh thật hận tại sao lúc đó lại mua cái ghế nhỏ như vậy chứ.
Mà anh cứ làm sột soạt như thế Hạ An cũng bị chọc cho thức, mắt cô khẽ đảo qua anh thấy anh chật vật như thế lòng có chút không đành, cũng muốn bảo anh lên giường ngủ.
Nhưng mà...thôi bỏ đi, cô không có quên cái sức mạnh về cái phương diện kia của anh đâu. Cuối cùng cô không để tâm nữa trực tiếp nhắm mắt ngủ đi.
Thẳng đến khi trời sáng, Hạ An theo đồng hồ sinh lý tỉnh dậy.
Ngồi trên giường mắt cô lại phóng qua cái sofa tối qua anh ngủ, phát hiện anh không còn trên đó nữa.
Sau đó mắt cô đảo xuống sàn nhà lại thấy anh nằm dài trên đấy, đêm qua khả năng là vô ý mà lăn xuống rồi.
Hạ An nhẹ câu lên khoé môi, vừa thương mà cũng vừa buồn cười.
Cố tổng cao cao tại thượng nay lại nằm trên đất ngủ sao? Chuyện này để cho người ta biết được chắc chắn là sẽ thành chủ đề sốc nha.
Mà anh thành ra như vậy không phải do cô? Nghĩ một hồi cô lại có chút ấm áp trong lòng. Phải chăng anh đã thật sự thay đổi, anh sẽ yêu thương cô như lúc còn bé? Nếu thật sự được như vậy thì tốt quá.
Xếp lại mền gối, cô chầm chậm bước xuống giường, sau đó khẽ khàng rời khỏi phòng.
Qua một lúc sau Cố Chi Quân cũng tỉnh giấc, anh chầm chậm ngồi dậy hai mắt thấy rõ quần thâm, nhích người một tí anh liền thấy cái cột sống của mình không ổn, đêm qua cũng rất lâu anh mới ngủ được nhưng mà đổi lại có thể khiến cô nguyện ý ở cùng mình anh lại thấy vui.
Nhìn về phía giường không thấy ai anh liền biết cô dạy rồi, vệ sinh qua thân thể một lúc anh nhanh chóng xuống lầu tìm cô.
Vừa xuống đến anh đã ngửi được mùi thơm quen thuộc, đây chính là hương vị do cô nấu?
Chịu không được anh lập tức đi đến phòng bếp kiểm tra, quả như anh đoán cô là đang ở đây, hơn nữa còn nấu ăn. Đã bao lâu rồi anh không được ăn món cô nấu nhỉ?
Mà anh đi vào bất ngờ như vậy người đầu bếp nhất thời không đỡ được lập tức cuống quýt bỏ đồ trên tay xuống cúi đầu căng thẳng.
Mỗi lần thiếu gia xuống bếp đều là có chuyện a, đặc biệt là mấy ngày gần đây, Hạ An không nấu ăn, bọn họ phải dùng hết sức lực để có thể nấu ra hương vị giống cô, rõ ràng đã giống đến gần như là hoàn mỹ nhưng cái thiếu gia này nhất quyết nuốt không trôi, chỉ ăn hai miếng liền bỏ đi còn hăm doạ bọn họ nấu không được thì cút hết đi.
Khổ thân họ ngày ngày ăn cơm không vào, đều là nghe anh doạ đến no, từ lâu trong lòng đã sinh ra loại sợ hãi không nói nên lời.
Hôm nay bọn họ đã hết lời cầu xin 'Cố phu nhân' nấu cho thiếu gia ăn đấy, mà anh còn vào tận đây có phải là muốn doạ nữa không.
Chẳng qua họ sợ như vậy chính là lo bò trắng răng rồi, anh hoàn toàn không có để tâm đến họ chỉ nhìn Hạ An.
"Em nấu thơm lắm đấy vừa ngửi thấy bụng tôi đã đói rồi"
Đầu bếp đứng phía sau liền trề môi, bọn họ nấu không thơm sao? Thiếu gia nhà này bây giờ chính là nịnh thần đấy.
Hạ An lại không đáp lời anh chỉ có khoé môi hơi kéo lên một chút.
"Cố cần tôi giúp gì không?"
Hạ An lại nhìn anh đầy hoài nghi. Người từ nhỏ đến lớn cái trứng còn chiên cho cháy thành than như anh có thể giúp được gì đây?
"Em khinh thường tôi sao?"
Cố Chi Quân liền hờn dỗi nói ra, anh đâu tệ đến nổi không giúp được gì, anh liền xoắn tay áo tỏ vẻ sẵn sàng.
"Được rồi, anh ra ngồi bàn ngồi chính là giúp em rồi"
Hạ An nhịn không nổi nữa liền nhẹ giọng khuyên anh, chẳng qua Cố Chi Quân lại không nghe cứ muốn được ở cùng cô đứng đó nhìn cô mãi.
Hạ An bất lưc cũng không còn cách đuổi anh nữa liền làm công việc của mình.
Cầm lên hũ muối cô muốn nêm nếm lại. Cố Chi Quân lại nhanh tay nhanh mắt bắt lấy.
"Để anh"
Một chút nêm đường anh cũng tranh với cô, một câu để anh, hai câu để anh, kết quả nồi súp kia toàn là anh nêm, hương thơm ban đầu cũng biến dị rồi.
Mấy người đầu bếp phía sau đều lắc đầu.
Trong lòng có loại khẳng định.
Nếu giao bếp cho Cố Chi Quân thì đó chắc chắn là một tội ác.