Ngồi trên ghế sofa nhàn nhã ăn táo.
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạ An đang miệt mài làm việc kia, trong đầu suy nghĩ xem có cách nào có thể dạy dỗ cô thật đẹp mắt không.
Mà cũng rất ngộ nha, đêm qua rõ ràng chuyện "tốt" của cô ta bị cô phát hiện mà cô ta nhìn cô một cái chột dạ cũng không có, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì.
Là do mặt quá dày? Hay là do nguyên nhân nào khác?
Khoan đã! Đêm qua tối như vậy, góc đó lại khuất đèn, khả năng cô ta không nhìn thấy cô rồi.
Ôi trời ơi! Một cô gái thông minh xinh đẹp như cô sao không nghĩ tới điểm này chứ.
"Lưu Hạ An, mang nước đến đây"
Nhịp nhịp chân, Nghiêm Minh Nguyệt cao giọng ra lệnh.
"Cô muốn uống nước gì?"
Hạ An nghe kêu đến liền buông chiếc khăn trong tay ra, hướng qua Nghiêm Minh Nguyệt hỏi đến.
Mím môi suy nghĩ, Nghiêm Minh Nguyệt cuối cùng cũng nói ra được thức uống muốn uống.
"Nước cam"
"Vâng, cô đợi một lát"
Hạ An nhận lệnh nhanh chóng xoay người chạy vào bếp.
Rất nhanh đã mang ra thứ Nghiêm Minh Nguyệt cần.
Đặt xuống ly nước, cô vội vàng quay lại làm công việc của mình.
Mà Nghiêm Minh Nguyệt bên này nhìn theo bóng lưng cô nở nụ cười tà mị.
Đợi tay Hạ An vừa chạm vào chiếc khăn cô lại cao giọng.
"Hạ An, tôi đổi ý rồi, muốn uống nước táo"
Hạ An quay lại nhìn cô, trong mắt thấy mấy phần bất lực.
"Được"
Lần nữa buông bỏ công việc, cô chạy đến đổi nước cho vị tiểu thư kia.
Mà đổi xong rồi cô cũng không đi, cứ đứng đó nhìn ly nước.
"Xong rồi, cô ở đây làm gì?"
Nghiêm Minh Nguyệt bày ra bộ dạng khó hiểu, cái tay trắng xinh vừa cho miếng táo vào miệng vừa hỏi.
Hạ An nhíu mày nhìn qua Nghiêm Minh Nguyệt mấy lần, sau cùng cũng trở về chỗ làm việc.
Cô lúc nãy là sợ cô ấy lại đổi ý, đứng đó đợi sẵn, cô ấy có yêu cầu gì liền thực hiện ngay, nhưng mà nếu cô ấy đã nói như vậy cô sao còn có thể ở lại.
Đúng như Hạ An dự đoán cô vừa nhặt lên cái khăn chuẩn bị lau dọn, âm thanh thánh thoát cũng vừa vặn vang lên.
"Hạ An, tôi muốn uống nước nho"
Hạ An thở dài, không nói gì đi đến chỗ cô ấy, lần này chưa kịp đợi cô đổi, Nghiêm Minh Nguyệt đã cất lên giọng nói đầy ẩn ý.
"Lưu Hạ An, cô biết quy định giữa người hầu và chủ nhân của Cố gia chứ?"
Đùa với cô ta bao nhiêu là quá đủ rồi, nên vào việc chính.
Đôi tay cầm ly nước của Hạ An chợt khựng lại, ánh mắt khó hiểu rồi lại hốt hoảng nhìn qua Nghiêm Minh Nguyệt.
Nhận được phản ứng này của cô Nghiêm đại tiểu thư cực kỳ hài lòng.
" Cô không biết sao? Vậy tôi nói cho cô biết, đó chính là người hầu không được quyến rũ chủ nhân của mình a, nếu loại chuyện đại nghịch này rơi vào tai bà của tôi nhất định sẽ rất vui a, hầm ngục của Cố gia vẫn luôn có thể mở bất cứ lúc nào"
Hạ An bị nói đến run lẩy bẩy đôi mắt sợ hãi nhìn qua Nghiêm Minh Nguyệt.
Cô ấy rốt cuộc biết được cái gì rồi?
"Mà cô nói xem đêm qua chính mắt tôi lại nhìn thấy một nữ người hầu quắn chặt lấy anh của tôi không buông, mà người này tôi thấy hình như... rất giống cô"
Nghiêm Minh Nguyệt nhỏ nhẹ cất tiếng nhưng mỗi chữ rơi vào tai Hạ An lại khiến cô cảm thấy nặng tựa núi thái sơn.
Người đêm qua thấy bọn cô là Nghiêm Minh Nguyệt sao?
Cô ấy còn muốn nói với Cố lão phu nhân? Lúc đó cô sẽ phải vào hầm ngục của Cố gia?
Không! Nhất định không được! Cô rất sợ nơi đó, ngày mà Mạn Tuyết Liên chết cô bị đưa vào đấy tra khảo 3 ngày 3 đêm.
Những vết roi, những cái tát những ngày bị bỏ đói bỏ khát hay những lời nói nhục mạ đầy kinh khủng cô vẫn còn nhớ mãi, nó như nỗi ám ảnh kinh hoàng mà cô không bao giờ quên được.
Nhìn thấy Hạ An run rẩy Nghiêm Minh Nguyệt lại càng đắc ý cái cằm hách lên ngang ngược, bàn tay mạnh bạo bóp lấy mặt của Hạ An.
"Tôi cho cô cơ hội tự rời đi, nếu cô để tôi tìm đủ bằng chứng rồi, tôi nhất định sẽ khiến cô trả cái giá thích đáng cho sự trơ trẽn của mình"
Hạ An mở to hai mắt nhìn cô sợ hãi rồi lại chuyển thành đau thương, trong mắt ngập lên lớp sóng trong suốt.
Cô không có quyến rũ anh, cô cũng không muốn cùng anh có loại quan hệ như vậy.
Chẳng qua cô thật sự có thể rời đi sao? Có thể chống lại sự kiềm hãm và quyền lực của anh sao?
Nghiêm Minh Nguyệt còn đang tự tán thưởng sự cool ngầu của mình, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy đau thương bất lực của Hạ An trong tâm lại nãy ra thương xót.
Cái này không nằm trong kế hoạch của cô a, nếu như đúng với dự định của cô thì Lưu Hạ An phải quỳ xuống chân cô dập đầu xin tha mạng.
Kỳ thực nếu cô tạ tội, sau đó chịu rời đi, cô sẽ không truy cứu nữa.
Cô cũng không có muốn lấy mạng của ai đâu.
Nhưng mà cô gái này không làm thế, cứ nhìn cô như vậy cô phải làm sao đây?
Đây là khổ nhục kế của cô ta sao? Nghiêm Minh Nguyệt cô không thể lung lay ý chí được.
Đem mặt cô ném qua một bên, Nghiêm Minh Nguyệt gấp gáp cất tiếng.
"Cho cô 10 ngày mau hủy hợp đồng chủ tớ với anh họ tôi rồi cút đi đi, nếu không tôi sẽ nói với bà tôi thật đấy"
Để lại câu ấy cô liền bỏ lên lầu.
Cô sợ bản thân mình nhìn vào đôi mắt ngập nước của Hạ An thêm vài khắc nữa cô sẽ chịu không nổi mà mềm lòng.