Hạ An nhìn khung cảnh xung quanh trong lòng run run cảm thán, thật sự rất xinh đẹp.
Trời vào chiều đèn đường bốn phía đều giăng sáng kéo thành một dãy thật dài, thiên thiên địa địa tựa hồ như cả một dãy ngang hà thu nhỏ, người người lại tấp nập bước đi tạo nên không khí thật náo nhiệt và ấm ấp.
Mà càng gần đêm trời lại xe xe lạnh, có cơn gió đột ngột thổi, Hạ An lại vô thức hơi thu mình lại, Cố Chi Quân nhạy cảm liền cảm nhận được, ánh mắt anh dán lên người Hạ An.
Chỉ mặc có mặc một chiếc váy dài qua gối, nếu không giữ ấm sẽ bệnh mất.
Không nghĩ nhiều anh liền đưa tay cởi cái áo vest của mình khoác qua cho cô.
Hạ An cũng cảm thấy bất ngờ trước loại hành động này của anh, nhíu lại đôi mày thanh tú cô khẽ nhìn anh.
Mà anh chỉ thản nhiên giải thích cho cô.
"Trời lạnh rồi, mặc nhiều thêm chút nếu không sẽ bệnh'
Hạ An trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua đôi mắt to tròn hiên lên vui vẻ nhưng rất nhanh cảm xúc này đã bị thay thế bằng hồi ức đau thương.
Cô nhớ lần trước trời có tuyết rơi rất lạnh, anh hôm đó không vui, cô lại dám ngủ trước anh, không đợi anh về để "phục vụ", anh biết được liền tức giận, dứt khoát ném cô ra ngoài sân tuyết lạnh cóng muốn để cho cô ngủ ngoài đấy.
Nếu không phải quản gia giúp cô vào nhà có lẽ cô đã chết cóng rồi.
Bây giờ cô mới có một chút rùng mình anh đã lo lắng thành bộ dạng này, cô kỳ thực rất không quen.
"Đi thôi"
Nhìn thấy cô mất tập trung anh lập tức ôm lấy eo cô bước đi, Hạ An cũng không có phản khán gì nhẹ nhàng cất bước đi theo anh.
Mà cô và anh lại không biết phía xa xa lại có hai bóng dáng thập thà thập thò sau góc cây nhìn theo họ.
Không đúng! Chỉ có một người thập thà thập thò người còn lại bộ dạng cực kỳ bình thãn.
Nghiêm Minh Nguyệt ôm thân cây quay đầu nhìn Tôn Thiên Vũ một thân soái khí trầm ổn, tay đút túi quần cô khẽ oán trách.1
"Anh có tâm với nghề một xíu được không? Đã đi theo dõi thì cho giống bộ dạng của theo dõi một chút"
Tôn Thiên Vũ nhếch lên cái môi trên, kéo xuống cái kính đen anh nho nhỏ đáp lời giống như sợ người ta nghe thấy.
"Như này đã rất giống rồi"
Nghiêm Minh Nguyệt nghe anh nói lập tức phát hoả.
"Có ai đi theo dõi mà thu hút hết sự chú ý cùa ngươi mọi người xung quanh không?"
Tôn Thiên Vũ lúc này mới để ý, mắt anh đảo qua một vòng cuối cùng bắt gặp không ít nữ nhân đang dòm ngó anh, loáng thoáng anh còn nghe được mấy câu bình phẩm về mình, đa phần chính là khen anh đẹp trai.
Đùng là có chút phô trương thật nhưng anh cũng không có cảm thấy có lỗi.
Nhún vai một cái tỏ vẻ bất lực anh khẽ nói.
"Trách sao được, đẹp trai quá cũng khổ"
Nghiêm Minh Nguyệt nghe anh nói lập tức trề môi ghét bỏ.
"Đồ tự luyến"
Cô thật chán chết cái tên này a, nếu không phải cô không có ai đủ tin tưởng để giao cái nhiệm vụ theo dõi anh họ cô cũng không nhờ tên chết tiệt này đâu.
Hazzz chịu thôi, chỉ có hắn khi bị anh họ phát hiện mới không bị giết.
"Họ đi rồi mau đuổi theo đi"
Minh Nguyệt thấy anh họ cùng Hạ An rời đi cô liền kêu lên một tiếng ngoắc tay ra hiệu với Tôn Thiên Vũ.
Cô nhanh chóng đi lên phía trước, núp từ góc cây ngày sang góc cây kia, hành động nhanh nhẹn chuyên nghiệp như điệp viên thực thụ.
Tôn Thiên Vũ đứng một bên nhìn cô thở dài, ngoài sự nóng tính ra cái cô gái nhỏ này hoá ra còn thêm cái bệnh ngốc nghếch nha.
Sao anh lại vướn vào con nhóc hỉ mũi chưa sạch này chứ?1
[...]
Cố Chi Quân ôm eo Hạ An chầm chậm rão bước trên phố đi bộ. Chốc chốc anh lại quan sát sắc mặt của cô.
Cô hình như cũng rất thích đi dạo thế này.
Đột ngột từ xa có đứa bé trai đáng yêu hai má hồng hồng dính chút ít vết bẩn cầm theo một đống hoa to nhỏ chạy đến chỗ anh và cô cất lên giọng nói non nớt.
"Chú đẹp trai, chú mua hoa cho vợ chú đi ạ"
Cố Chi Quân cùng Hạ An hoàn toàn bị thu bút đôi chân đang bước từ từ dừng lại.
"Chú mua cho vợ đi ạ, chú tặng cho cô, cô nhất định sẽ hết giận chú"
Đứa bé dẻo miệng mời gọi anh mua hoa, mà vô thức lại đánh trúng tim anh.
Ngay cả đứa bé cũng nhận ra cô giận anh sao? Mà tặng cô rồi cô có thật sự hết giận anh không?
Anh nhìn đứa bé rồi lại nhìn Hạ An thấy trong mắt cô có nhiều vui vẻ anh liền hạ quyết tâm.
Lấy ra một tờ tiền mệnh giá cỡ lớn đưa cho đứa nhỏ.
"Được rồi, chú mua hai bó này, nếu vợ chú không hết giận chú sẽ bắt đền con đấy"
Đứa bé nhận lấy tờ tiền nhìn con số 0 trên đấy mà chóng mặt, mắt bé hiện lên hoảng hốt đưa tiền lại cho anh.
"Con không có đủ tiền thừa để đưa lại chú ạ"
Cố Chi Quân phì cười, xoa đầu đứa bé.
"Đây không chỉ là tiền mua hoa mà còn là tiền con giúp chú làm vợ chú hết giận"
"Nhưng mà chú ơi..."
Tiền lớn quá trước giờ bé chưa từng thấy, cho bé nhiều như thế chú phải thiệt thòi rồi.
"Con mau đi bán tiếp đi, người khác cũng đang đợi mua hoa đấy"
Bé nhìn anh một hồi cuối cùng cũng nghe lời anh, gật đầu cảm ơn " dạ" một tiếng rồi đi tiếp về phía trước.
Cố Chi Quân nhìn bé mĩm cười rồi lại đưa hai đoá hoa trong tay mình hướng qua chỗ Hạ An.
"Em có thể nể mặt đứa bé mà nhận hoa của tôi chứ?"1