Đứng trên hành lang một lúc lâu, rốt cuộc Lý Nhã cũng bật khóc.
“Hu hu...”
Đứa bé trong lòng cô ấy cũng đỏ hoe vành mắt, trên lông mi vương nước mắt, cứ khóc suốt.
Cảnh tượng như vậy thật sự quá mức tàn nhẫn đối với một đứa trẻ.
Lý Nhã ôm đứa bé đứng trước mặt Mộ Thiển: “Cảm ơn.”
Cô ấy cũng biết Mộ Thiển không hề thiếu nợ mình gì cả, trái lại là cô đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với Mộ Thiển.
“Chuyện của quá khứ là do tôi không đúng, tôi...”
Có những lời đã lên đến miệng rồi nhưng Lý Nhã vẫn không biết phải nói như thế nào với Mộ Thiển.
Cô ấy mím mím môi muốn nói lại thôi, rốt cuộc cúi đầu xuống ôm đứa bé trực tiếp rời đi.
Mộ Thiển đứng tại chỗ chăm chú nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con cô ấy rời đi, thở dài thất vọng vẫy vẫy tay với vệ sĩ đứng trước cửa: “Gọi bác sĩ.”
“Dạ.”
Vệ sĩ hơi gật đầu, trả lời một tiếng sau đó chạy đến bàn trực y tá.
Chẳng mấy chốc sau, hai y tá chạy đến dẫn Cẩm Điềm Điềm rời khỏi.
Cẩm Điềm Điềm nằm trên băng ca tuyệt vọng dùng ánh mắt chất chứa đầy thù hận liếc nhìn Mộ Thiển, ôm bụng, không hề lên tiếng.
Đợi đến khi cô ta đi khỏi, cuối cùng mới yên tĩnh được phần nào
Mộ Thiển bước vào phòng bệnh, trên mặt đất vẫn còn đọng lại một vũng máu.
Đôi mắt của cô hơi híp lại, chần chừ trong chốc lát mới thôi không nhìn nữa đi đến trước mặt Mặc Viên.
Leng keng.
Mặc Viên không ngừng đung đưa xích sắt, mặc kệ cổ tay và cổ chân bắt đầu có dòng máu uốn lượn chảy xuống, anh ta cũng không thèm quan tâm.
“Tốt nhất là cô đừng để cho tôi sống rời khỏi đây, nếu không...”
“Nếu không gì cơ?”
Mộ Thiển dứt khoát cắt ngang câu nói của Mặc Viên, nghiêng người ngồi một bên trên giường bệnh, ngước mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài một tiếng: “Anh nói tôi có nên cứu Điềm Điềm không?”
“Cứu, tất nhiên cô phải cứu cô ấy.
Cô ấy là chị em thân thiết của cô, là bạn của cô, mặc dù là người của tôi nhưng cô ấy thật sự xem cô như chị em thân thiết, cũng rất thương Nghiên Nghiên.
Cô có thể hận tôi nhưng Điềm Điềm thì vô tội.”
Vì bảo vệ cho Cẩm Điềm Điềm, Mặc Viên không thể không ăn nói khép nép.
“Vộ tôi? Anh dám nói với tôi hai từ “vô tội” à? Ha ha ha...”
Đây có lẽ chính là câu nói châm chọc nhất mà Mộ Thiển từng nghe thấy.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Tất cả đều do Mặc Viên tỉ mỉ bố trí sắp xếp, bây giờ anh ta lại nói vô tội với cô!
“Muốn tôi cứu Cẩm Điềm Điềm cũng được thôi.”
Mộ Thiển ngừng nói, nhíu mày, ánh mắt sâu xa liếc nhìn gương mặt đỏ gay vì tức giận của Mặc Viên.
Hờ hững nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai, trăm phương ngàn kế tính toán tôi với mục đích gì? Tôi biết thân phận của tôi, nhưng tôi rất muốn biết rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Thật ra trong lòng cô đã suy đoán ra được đại khái, nhưng mà không thể chắc chắn, cho nên mới phải hỏi đến cùng.
Ánh mắt của Mặc Viên lóe lên, đôi mày cực kỳ giống với Mặc Nhiễm chau lại, trong phút chốc không lên tiếng.
“Không muốn nói?”
Mộ Thiển hỏi một câu, chợt gật gật đầu: “Không muốn nói tôi cũng không ép anh, nhưng Cẩm Điềm Điềm có thể sống sót hay không thì chỉ có thể dựa vào chính cô ta thôi.”
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại: “Báo với bác sĩ, không cần cứu Cẩm Điềm Điềm nữa.”
“Đợi đã...”
Mộ Thiển vừa dứt lời thì Mặc Viên đã vội hét lên một tiếng: “Tôi nói, tôi nói.”
Hơn mười năm qua, Mặc Viên bày mưu tính kế cho tất cả mọi chuyện, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến thế mà sẽ có một ngày bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Đối mặt với đe dọa anh ta không muốn khuất phục, nhưng anh ta cũng không muốn trơ mắt nhìn Cẩm Điềm Điềm chết đi.
Quen biết cô ấy đến bây giờ, anh ta đã thiếu nợ Cẩm Điềm Điềm rất nhiều, nếu như thật sự phải chết, vậy hiển nhiên anh ta cũng muốn bảo vệ Cẩm Điềm Điềm.
“Chữa trị như thường.”
Mộ Thiển dặn dò người bên kia điện thoại, lại hỏi Mặc Viên: “Rốt cuộc anh là ai?”
Nếu như Mặc Viên muốn nói, vậy Mộ Thiển cảm thấy đây chính là điểm đột phá, có lẽ rất nhiều chuyện Thượng Quan Uyển Nhi không nói, nhưng nói không chừng có thể tìm được đáp án từ chỗ của Mặc Viên.
Mặc Viên cụp mắt xuống, đôi tay siết chặt lại, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, dường như đang đắn đo có nên nói hay không.
Hoặc có lẽ, từ đó đến giờ trong lòng anh ta không định nói ra.
“Anh đang lãng phí thời gian của tôi.”
Mộ Thiển tức giận nói một câu.
“Ẩn tộc, cánh trái.”
“Cánh trái?”
Mộ Thiển biết sự tồn tại của Ẩn tộc, cũng biết Thượng Quan Uyển Nhi là thiếu chủ của Ẩn tộc, nhưng cô biết rất ít chuyện về Ẩn tộc.
“Ở Ẩn tộc chia thành cánh trái và cánh phải, tương đương với hai bè đảng.
Tôi là người đứng đầu cánh trái.”
“Tên thật của anh là gì?”
Mộ Thiển hỏi tiếp.
“Thượng Quan Đông Thành.”
“Thượng Quan Đông Thành?”
Mộ Thiển lẩm bẩm tên của anh ta, không khỏi ngạc nhiên: “Năm nay anh hơn bốn mươi tuổi?”
Cô biết người trong Ẩn tộc đều có họ kép, Thượng Quan.
Mặc dù không hiểu rõ lắm chuyện trong Ẩn tộc, nhưng cái tên Thượng Quan Đông Thành này cô đã từng nghe thấy.
Trong lúc vô tình đã từng nghe thấy một lần từ chỗ của Thượng Quan Uyển Nhi, vì thế biết được thân phận thật sự của anh ta, biết được tuổi tác thật sự của anh ta.
Hơn bốn mươi?
Mặc dù tuổi tác đã đến từng này rồi như gương mặt sắc nét góc cạnh rõ ràng như Mặc Viên lại làm cho người khác cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lùng hờ hững và ngạo mạn, bởi vì chăm sóc cực kỳ tốt, hơn nửa còn từng phẫu thuật thẩm mỹ nên nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, hơn nữa toàn thân đều toát lên một cảm giác trưởng thành chín chắn rất quyến rũ.
Không thể không nói, anh ta thật sự rất điển trai, thậm chí có thể làm người ta quên đi tuổi thật của anh ta.
Nhưng bây giờ sau khi Mộ Thiển biết được số tuổi thật của anh thì vẫn cảm thấy rất khó tin được.
Anh ta lớn tuổi hơi Cẩm Điềm Điềm cũng không phải chỉ một hai tuổi ít ỏi.
Mặc Viên không hề trả lời Mộ Thiển, cô hỏi tiếp: “Anh và Thượng Quan Miểu có quan hệ gì? Anh ta cũng là người của cánh trái.”
“Ừ.”
“Tôi vẫn không hiểu, nếu như các người mơ ước vị trí thiếu chủ Ẩn tộc, vậy tại sao vẫn chần chừ không ra tay với tôi? Nếu như tôi chết đi, Ẩn tộc rối loạn vậy lúc đó các người mới có nhiều cơ hội hơn.”
“Ngôi vị của Ẩn tộc chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, dù cho cô chết thì cũng không thể truyền thêm một người khác.”
“Năm đó Thượng Quan Uyển Nhi sinh con có phải là sinh đôi không?”
Đây là chuyện mà Mộ Thiển muốn biết nhất.
Bây giờ cô đã mang thai rồi, hơn nữa còn là sinh đôi, nếu như cô không đoán sai, Mộ Thiển cảm thấy ban đầu lúc Mộ Thiển ra đời không chỉ có một người.
Hơn nữa Thượng Quan Uyển Nhi còn luôn tìm trăm phương nghìn kế muốn bắt cô quay về Ẩn tộc, bản thân cũng khiến cho người thấy bà ta có âm mưu quỷ kế gì.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi không nói thì cô cũng không biết được.
Lời của Mộ Thiển làm Mặc Viên cảm thấy rất ngoài dự đoán, đôi mắt hẹp dài của anh ta hơi híp lại, suy tư trong chốc lát: “Tôi cũng chỉ nghi ngờ thôi, nhiều năm rồi tôi vẫn đang tìm chứng cứ, nhưng cũng không tìm được.”
“Vì thế, anh biết được những gì?”
Nếu Mặc Viên đã nghi ngờ, vậy tất nhiên là có chuyện gì đó làm anh ta nghi ngờ.
Mộ Thiển bỗng nhiên cảm thấy không chừng suy đoán của mình là thật.
“Trong một lần tình cờ, tôi từng nhìn thấy một người ở nước C...!Giống y đúc với cô.”
“Lúc nào?”
“Năm năm trước.”
“Nghĩa là trong năm năm nay anh vẫn chưa tìm được gì cả?”
Năng lực của Mặc Viên tuyệt đối không thể khinh thường được, nhưng trong suốt năm năm Mặc Viên không thể nào tìm được gì, không thể không khiến Mộ Thiển hoài nghi sự tồn tại của một người khác.
Cô tỉ mỉ phân tích tình huống, tuy rằng trong lòng có ý nghĩ đó nhưng bây giờ không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh được.
Nếu như người này thật sự có mặt trên đời, thế việc Thượng Quan Uyển Nhi bắt cô quay về Ẩn tộc...!Chỉ là để bảo vệ cho một người khác?
Nghĩ như vậy thì trái lại cũng có khả năng.
Bây giờ tình hình như thế nào Mộ Thiển cũng không rõ lắm, mặc dù có suy nghĩ như vậy, song cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
“Thượng Quan Uyển Nhi có chị em sinh đôi gì không?”
Mộ Thiển hỏi hết một lượt toàn bộ những vấn đề cô cất giấu ở trong lòng.
“Có.
Nhưng mà đã sớm chết vì phát bệnh đột ngột rồi.”.
Danh Sách Chương: