- -----
Chương 1157: Âm thầm bảo vệ cô ấy.
“Tiểu Nhu? Tiểu Nhu?”
Thích Thương Ngôn gào lên vài tiếng rồi chợt tỉnh giấc.
“Phù...”
Sau khi nhìn rõ xung quanh anh mới thở phào một tiếng rồi bình tâm trở lại.
Vươn tay xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại, ngồi trên giường suy ngẫm.
Cảnh trong mơ cứ tái hiện trong đầu anh, dù chỉ là giấc mộng nhưng có cảm giác rất chân thực, khiến tim anh đập thình thịch, qua một lúc lâu vẫn không thể bình ổn tâm trạng.
Ngồi một lúc, anh vẫn chưa thể yên lòng nên cầm điện thoại gọi cho Phương Nhu.
Nhưng kết quả vẫn giống buổi chiều, dù anh gọi bao nhiêu lần đều không thể kết nối.
Thích Ngôn thương không thể an lòng đành gọi cho Tô Yên.
Tô Yên là em gái trợ lí của anh - Tô Từ, sau khi anh xuất ngũ, Tô Từ đã đi theo anh, em gái cậu ta cũng tiếp tục xuất ngũ từ đó tới giờ vẫn làm việc cho anh.
Tuyệt đối trung thành và đáng tin cậy.
“Tút, tút, tút...”
Qua vài tiếng chuông, đối phương bắt máy: “Anh Thích, có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn cô lập tức đặt vé bay đi nước C sớm nhất có thể, tìm Phương Nhu và âm thầm bảo vệ cô ấy.”
“Vâng.”
“Còn nữa, tra xem bên cạnh cô ấy có những ai.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Tô Yên đáp một tiếng, lập tức ngắt điện thoại.
Còn lại Thích Ngôn thương dựa vào đầu giường thao thức.
Hung thủ thật sự sát hại Tiểu Thang Viên vẫn chưa rõ, anh phải đích thân đi một chuyến đến nước C, tìm Steeven, tra rõ xem rốt cuộc kẻ nào đã mua súng lục K4 bằng vàng ròng ở chỗ hắn ta rồi mới có thể tìm ra kẻ đó.
Và anh cũng định nhân cơ hội này đi thăm Phương Nhu.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng anh cứ lo lắng cho sự an toàn của Phương Nhu...
Ngồi từ bốn giờ sáng đến sáu giờ sáng, Thích Ngôn Thương gọi cho các anh em tập trung trước cửa.
Đến tám giờ, hàng loạt những chiếc xe Audi đen bóng đang đi đến trước cửa nhà cũ nhà họ Thích.
Dẫn đầu là xe của Thích Ngôn Thương.
Người đàn ông mở cửa bước xuống xe, một chân mang giày da đen bóng bước xuống trước, sau đó thân người khẽ nghiếng bước ra sau, cả người đứng thẳng tắp trước xe.
Cơn gió lạnh thấu xương táp vào người khiến vạt áo gió màu đen bay phần phật, chiếc khăn màu xám bị cuốn theo cơn gió, khuôn mặt điển trai lại nghiêm túc, khí chất áp đảo.
Trong giây lát, anh đã lấy lại phong phạm của một ông hoàng cao ngạo lạnh lùng, mỗi một cử chỉ đều lộ ra vẻ kiêu ngạo bất cần.
Đứng bên ngoài xe, Thích Ngôn Thương cầm bao thuốc rút ra một điếu, miệng ngậm thuốc, một tay chắn gió tay còn lại châm lửa, châm xong anh hút vài hơi, đôi môi mỏng nhả ra một luồng khói trắng.
Tàn thuốc cháy hết từ từ rớt xuống bị gió lạnh thổi bay, cuốn vào trong gió lạnh.
Đôi tay mang găng tay da màu đan kẹp điếu thuốc, rảo bước tới cánh cổng được khắc hoa màu đen của biệt thự.
Tô Từ đứng phía sau anh, ánh mắt ngưỡng mộ khí chất của đại Boss nhà mình.
Nhớ lần trước khi anh nhìn thấy dáng vẻ cool ngầu ngày của Boss đã là chuyện của mấy năm về trước.
Một cảm giác xưa cũ ùa về khiến Tô Từ có chút kích động, hưng phấn.
Trợ lí Tô từ bước lên, ấn chuông cửa.
Không lâu sau đã thấy một người làm bước đến, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Thích Ngôn Thương, y cúi người chào: “Cậu chủ.”
Kẻ đến đón là người làm thân cận của ông Thích, ông ta cũng đã đi theo ông Thích nhiều năm rồi.
“Sao cậu chủ lại về nhà hôm nay?”
Nhìn thấy Thích Ngôn Thương, lão Ngụy khá là kinh ngạc.
Anh lạnh lùng liếc nhìn lão một cái, không nói gì mà bước vào biệt thự.
Anh dẫn đầu, Tô Từ và mấy chục anh em theo sát phía sau.
“Đứng lại, mấy người không được vào.”
Lão Ngụy chắn trước mặt Tô Từ và các anh em, vốn không định cho họ đi vào.
Thích Ngôn Thương dừng bước, xoay người nhìn Tô Từ, bàn tay kẹp điếu thuốc đưa vào miệng, không nói gì chỉ nhét tay vào túi áo gió, nghiêng đầu nhìn về một phía.
Vốn chỉ là dáng vẻ bình thường lại khiến người nhìn có cảm giác căng thẳng.
Dù anh đang đeo kính râm, nhưng Tô Từ đã theo anh nhiều năm, làm việc ăn ý, anh ta đã nắm được chỉ thị của Thích Ngôn Thương.
Anh ta rút một khẩu súng từ sau lưng mình, chĩa thẳng mặt lão Ngụy: “Ừm?”
Chỉ một từ, kéo dài âm cuối, còn hàm xúc hơn bao lời nói.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Sắc mặt lão Ngụy biển đổi, lão không thể ngờ Thích Ngôn Thương lại cho phép đàn em làm càn ở nhà cũ nhà họ Thích.
Nhưng dù sao cũng là người từng trải, lão không không quá hốt hoảng.
Chỉ nhìn Thích Ngôn Thương nói: “Cậu chủ có ý gì?”
Thích Ngôn Thương đưa tay kẹp điếu thuốc, môi mỏng nhả ra một đám khói, đôi môi nhếch lên cười lạnh: “Tôi cũng rất muốn biết vì sao chú Ngụy lại cản người của tôi? Nói cách khác, ở nhà họ Thích mà Thích Ngôn Thương tôi không thể vào hả?”
“Cậu chủ nói gì vậy, đây là nhà cậu, cậu không được vào thì ai được vào?” Lão Ngụy cười mỉa, chỉ mấy chục người sau anh nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng biết, ông chủ vốn thích yên tĩnh, đông người như vậy sẽ làm phiền ông chủ.”
Thích Ngôn Thương nhướn mày, không nói gì mà bước luôn vào.
Tô Từ nói với anh em: “Mọi người cứ đợi ở đây đã, duy trì cảnh giác.”
“Đã rõ!”
Tiếng hô đồng thanh, rất vang dội.
Đi qua sân trước, tiếp đến là sảnh giữa, cuối cùng anh nhìn thấy ông nội đang ở phòng ăn.
Ông Thích đang mặc áo Thái Cực màu trắng, cho thấy ông vừa mới luyện Thái Cực Quyền xong, bây giờ đang ngồi dùng bữa.
Bữa sáng thanh đạm gồm có cháo trắng, sủi cảo, rau dưa, quẩy, nước đậu.
Ông Thích đang cầm bát sứ khắc hoa trắng, đũa gắp dưa muối đưa vào miệng, chậm rãi nhai.
Thấy Thích Ngôn Thương bước vào, ông chỉ đưa liếc qua rồi nói: “Đến rồi à?”
Dường như ông không hề bất ngờ với sự xuất hiện của anh.
“Ăn cơm chưa, chưa ăn thì ngồi ăn cùng đi.” Ông nói tiếp.
Tô Từ đứng ở ngoài cửa phòng ăn, còn Thích Ngôn Thương bước vào tháo găng tay và kính râm đưa cho người làm.
“Chưa ăn, cháu đang đói đây.”
Anh trả lời rồi nhìn người làm.
Người làm hiểu ý, đi vào bếp lấy ra một bộ bát đũa, đặt lên bàn.
Anh ngồi xuống trước mặt ông nội, bưng bát cháo bắt đầu ăn.
Hai ông cháu ngồi cùng nhau, ai nấy cúi đầu ăn, không ai nói câu nào.
Đều là người thông minh, rõ ràng biết trong lòng đối phương có chuyện, nhưng không ai chịu mở lời trước.
Giống như một bàn đàm phán trong im lặng.
Thích Ngôn Thương cũng không gấp, bình thản dùng bữa, ăn hết một bát cháo, lúc anh đang gắp sủi cảo, trong đầu chợt nhớ đến dáng hình của Phương Nhu.
Anh vẫn nhớ, cô ấy thích ăn sủi cảo, không biết cô ấy ở nước C sống có ổn không.
“Nghe nói Phương Nhu đi rồi?”
Ông Thích thấy anh ngẩn người thì hỏi một câu.
Thích Ngôn Thương gắp sủi cảo cắn một miếng, thờ ơ nói: “Đây chẳng phải là ý của ông sao?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói như đang tường thuật vậy.
Ông Thích mặt không đổi sắc, chậm rãi buông đũa, lấy khăn giấy lau miệng: “Cháu đang trách ông hả?”.
Danh Sách Chương: