Mộ Thiển cau mày, cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn nhiều so với cô nghĩ.
“Tôi có thể… sống cuộc sống mà tôi muốn không?”
Bất kể ẩn tộc hay nhà họ Cố thì cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi.
Vì thân phận của mình, Mộ Thiển đã trải qua quá nhiều chuyện không nên chịu đựng.
Sau những thăng trầm, cô chỉ muốn lập lại bình yên và sống cuộc sống mà mình muốn.
Đôi mắt ông cụ nhà họ Cố hơi rũ xuống, ông nghĩ một lúc: “Chuyện cô có thể có cuộc sống của một người bình thường hay không thì tôi không thể cho cô một câu trả lời chính xác.
Tôi chỉ có thể nói rằng mọi thứ sẽ đến một cách tự nhiên.”
Bang bang bang…
Những người bên ngoài có vẻ hơi lo lắng và muốn biết ông cụ nhà họ Cố đang nói chuyện gì với Mộ Thiển.
Họ sốt ruột gõ cửa: “Ba, ba làm sao vậy?”
Ông cụ nhà họ Cố hoàn toàn không để ý đến những người đứng ngoài cửa, mà nhìn thẳng vào Mộ Thiển: “Nhà họ Cố, không ai biết tôi là ai.
Tôi không muốn cuốn họ vào, cô có hiểu ý tôi không?”
“Ừ.
Nhưng tôi hy vọng ông có thể quản chặt Cố Bất Phàm và để anh ta nói ra tung tích của Tiểu Bảo.
Nhưng ông có thể yên tâm rằng chỉ cần Cố Bất Phàm không chạm vào giới hạn của tôi thì tôi sẽ không làm tổn thương anh ta.
Sau khi ông cụ nhà họ Cố nói quá nhiều điều trong quá khứ, Mộ Thiển không khỏi cảm thấy trải nghiệm cuộc sống của Cố Bất Phàm thật đáng thương.
Nếu không có ba mẹ của Cố Bất Phàm dành thời gian cho mẹ cô thì có lẽ cô thực sự không được sinh ra.
Đối với một người có thân thế thê lương như vậy thì Mộ Thiển thực sự không muốn làm bất cứ điều gì quá đáng.
“Được rồi, tôi hi vọng thiếu chủ nhỏ có thể hiểu được ý tốt của tôi.
Chiếc nhẫn này, hay là cô cứ nhận đi?”
Ông cụ nhà họ Cố đưa chiếc nhẫn ra và nói: “Tôi có nghe nói về chuyện xảy ra trong đám cưới của Đông Côn.
Anh ta nghi ngờ nó có liên quan đến cô, nếu cô không có ai bên cạnh thì cô chắc chắn có thể đối phó được không?”
Những người khác không biết thực lực của Đông Côn nhưng ông cụ nhà họ Cố thì rất rõ ràng về nó.
“Ông đã nói rằng tôi có một thân phận đặc biệt.
Nếu những người này quay lại với tôi, liệu họ có tiết lộ danh tính của tôi không? Không, tôi tin rằng tôi có thể xử lý được.
Dù sao thì, trong một xã hội dưới pháp quyền, dù họ có muốn trả thù, thì họ cũng chỉ có thể ném đá giấu tay với tập đoàn Cố Thị mà thôi.”
“Cái này… rất có lý.”
Ông cụ nhà họ Cố thở dài gật đầu: “Nếu là cô tự mình biết những thứ mình làm trong đầu thì tốt rồi.
Về phần Khinh Nhiễm, hiện tại đừng để thằng bé biết hiện mọi chuyện thực sự tốt hơn.”
“Rõ rồi.”
Ngay cả khi ông cụ nhà họ Cố không nói gì, Mộ Thiển cũng không định nói sự thật cho Cố Khinh Nhiễm.
Cố gắng hết sức bảo vệ Cố Khinh Nhiễm.
Hai người bước ra khỏi phòng khách nhìn mọi người đứng ở cửa, không ai nói gì.
Thay vào đó, ông cụ nhà họ Cố đi thẳng đến Cố Bất Phàm và hỏi: “Tiểu Bảo ở đâu?”
Cố Bất Phàm mặt mũi sưng vì nhìn vô cùng chật vật, cứ tưởng ông cụ sẽ thương cho mình nhưng đâu biết rằng ông ta lại lên tiếng tra hỏi.
Anh ta vô tội nhìn ba mẹ mình chờ bọn họ nói chuyện.
“Thằng khốn nạn, Tiểu Bảo đâu, mày cứ nói đi?”
“Ừ, đúng rồi, con xem ba con không phải là đối thủ của người đó.
Nếu con chọc tức Mộ Thiển thì về sau cô ta muốn đánh con thì không ai có thể bảo vệ con.”
Rất lâu trước khi Mộ Thiển đến, Cố Bất Phàm đã nói với ba mẹ mình về vấn đề này, vì vậy họ mới không mở cửa.
Bây giờ người của Mộ Thiển đã đến trước cửa nhà, hơn nữa còn có ông cụ nhà họ Cố xem vào, vấn đề phải được giải thích.
“Con… con…con…”
Bây giờ không có ai bảo vệ Cố Bất Phàm, trong lòng lại thất thần, hai mắt chớp chớp nhìn Mộ Thiển, lại liếc nhìn Dật Phong vô cùng mạnh mẽ, cảm thấy ngay cả ba không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì không có ai trong nhà họ Cố là đối thủ của anh ta rồi.
Nghĩ đến việc tiếp tục che giấu sẽ không tránh khỏi bị đánh tơi bời nên anh ta không còn cách nào khác nói: “Con để cho… Mặc Viên mang đi.”
Mộ Thiển tức giận: “Quả nhiên là Mặc Viên!”
Lửa giận dâng lên trán, Mộ Thiển thực sự rất tức giận, nhưng nghĩ đến những gì ông cụ nhà họ Cố nói, cô không biết phải đối mặt với Cố Bất Phàm như thế nào.
Cuối cùng, cô cảnh báo: “Đừng đánh chủ ý lên người của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, nếu không tôi sẽ phế bỏ anh!”
Nói xong, cô bước xuống bậc thềm và nói: “Cố Khinh Nhiễm, Dật Phong, đi thôi.”
Một nhóm ba người đến và đi một cách vội vàng.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, mấy người trong nhà họ Cố anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mỗi người một suy nghĩ riêng, cuối cùng lại đưa mắt về phía ông cụ nhà họ Cố.
Đứa con thứ hai không nhịn được hỏi: “Ba, vừa rồi ba nói với Mộ Thiển cái gì?”
“Ừ, ba, ba có bí mật gì?”
“Chẳng lẽ ba định giao cho Mộ Thiển tất cả tài sản của nhà họ Cố?”
Họ đều là tục dân, tất cả những gì họ thấy là tiền, điều họ lo lắng nhất là họ sợ là anh em của Mộ Thiển sẽ lấy đi tài sản của nhà họ Cố.
Ông cụ nhà họ Cố nhìn mọi người một vòng, cuối cùng nhìn về phía Cố Bất Phàm hừ lạnh: “Mày chính là do ba mẹ nuông chiều nên mới hư hỏng như vậy.
Tao cảnh cáo mày, nếu dám để ý tới mẹ con Mộ Thiển thì tao sẽ đánh gãy chân chó của mày!”
“Hừ, cháu trai của ông là ai chứ? Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm chỉ là người nhảy ra giữa chừng thôi, bọn họ là cái thá gì?” Cố Bất Phàm nổi cơn thịnh nộ và rất bất mãn.
Nói chuyện lớn tiếng làm khóe miệng càng đau đớn, anh ta che khóe miệng lại thở hổn hển.
Ba người Mộ Thiển rời đi, Dật Phong lái xe của anh ta, Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đi chung xe.
Cố Khinh Nhiễm ngồi trên ghế lái hỏi khi anh ta đang lái xe: “Em vừa nói gì với ông cụ nhà họ Cố thế?”
“Ông cụ nhà họ Cố? Trước đây không phải anh thân mật gọi ông ta là ông nội sao?”
“Em nói rằng ông ta không phải là ông nội thực sự của chúng ta phải không” Anh ta liếc nhìn Mộ Thiển, đôi mắt sâu thẳm.
Mộ Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm mà thở dài nói: “Tuy rằng ông ta không phải là ông nội của anh, nhưng dù sao ông ta cũng là người một tay nuôi nấng anh.
Chỉ cần không hại anh thì ông ta vẫn là người thân cận nhất của anh.”
Nếu như trước đây cô nghi ngờ về ông cụ nhà họ Cố thì giờ mọi chuyện gần như không còn nữa.
“Em đang nói cái quái gì vậy, tại sao thái độ của em đối với ông ta thay đổi nhanh quá vậy?”
Cố Khinh Nhiễm rõ ràng cảm thấy rằng thái độ của Mộ Thiển đối với ông cụ nhà họ Cố đã thay đổi rất nhiều.
“Ông ta đã cho em tất cả những người của FE trong nhà họ cố.”
“Cái gì, mẹ nó, tại sao?’
Trong lòng Cố Khinh Nhiễm không phục, thậm chí có chút ghen tị.
Phải biết rằng anh ta đã sống trong nhà họ Cố hơn hai mươi năm mà không có người FE nào, vậy mà ông cụ nhà họ Cố lại đã đưa tất cả cho Mộ Thiển.
“Em có biết nhà họ Cố có hơn chục người FE, hơn chục người.
Đều là người từ nước C đưa về, ai cũng đáng giá lắm.
Vậy mà ông ta lại giao hết cho em… quá máu chó rồi, nói cho anh biết nhanh lên, tại sao?”
Cố Khinh Nhiễm không thể chấp nhận thực tế phũ phàng và có chút ghen tị.
“Anh là anh trai của em.
Những người đó tặng cho em thì không phải cũng là của anh sao? Anh nghĩ gì thế?” Mộ Thiển không thể không cười.
“Hả? Đúng vậy, có lý.
Nói cho anh biết, em định cho anh bao nhiêu?”
“Bốn.
Không thể hơn nữa.”
“Keo kiệt!”
Cố Khinh Nhiễm liếc nhìn cô: “Trong tay em có Dật Phong và Chanh Tử rồi còn giữ nhiều người FE như vậy có ích lợi gì?”
“Em là phụ nữ, không nên giữ người bảo vệ em sao?”.
Danh Sách Chương: