‘“Trong thời gian nửa tiếng đồng hồ, cho dù cô dùng bất kì cách nào thì cũng phải triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa cô và Tư Cận Ngôn.
Tôi không quan tâm cô có tâm tư gì với Tư Cận Ngôn, nhưng loại phụ nữ bất kham giống như cô không xứng với cậu ấy.
Hiểu chưa?”
Lời của Mặc Cảnh Thâm vô cùng rõ ràng, chính là muốn cô vĩnh viễn cắt đứt quan hệ của cô và Tư Cận Ngôn, đừng để Tư Cận Ngôn hay bản thân cô còn ôm bất kì ảo tưởng nào.
Mộ Thiển thật sự không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại nghĩ cô là loại người dơ bẩn như vậy.
Nhưng ngay cả như thế thì cô còn lựa chọn nào khác sao?
Có điều ngay cả khi không có lời cảnh cáo của Mặc Cảnh Thâm, cô cũng không có dự định sẽ có bất cứ quan hệ gì với Tư Cận Ngôn.
Nếu không cũng không đến mức sau khi trở về Hải Thành lại tránh mặt Tư Cận Ngôn như vậy.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
Giọng nói của Mộ Thiển rơi xuống, đôi môi cong lên nở một nụ cười tự trào phúng.
Di chuyển từng bước đi đến bên trên ghế sofa, rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu như bị thiêu đốt trong bụng, tìm kiếm danh sách, nhìn từng người liên hệ trên đó, từng người từng người đều là khách hàng của cô, vậy mà không có mấy người tin tưởng là bạn bè.
Không nhịn được có chút đau lòng, từng ngày trôi qua thật là một mớ hỗn độn.
Dường như mỗi ngày đều kiếm tiền bôn ba vất vả khắp nơi, bạn bè cũng chỉ lẻ tẻ vài người.
Bất lực lắc lắc đầu, cô trùng người xuống, khủyu tay tựa vào đầu gối, ngón tay trắng nõn che lấy gò má đầy đặn, đôi mắt không nhịn được ngấn lệ.
Cô lau lau mũi, cho dù có uất ức thì cũng phải điều chỉnh trạng thái thật tốt.
Cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Phương Nhu, trong điện thoại cô dặn dò Phương Nhu rất nhiều, cuối cùng ra lệnh cho Phương Nhu phải qua đây trong vòng 30 phút nữa.
Cúp điện thoại, Mộ Thiển tựa vào sofa, “ Trong vòng 30 phút, tôi làm được điều tôi nên làm, cũng mong Mộ thiếu nói lời giữ lời.”
“Hừ, sau này cách Vi Vi và Tiểu Bảo xa một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!” Mặc dù biết Mộ Thiển vẫn chưa biết rõ mối quan hệ giữa cô và Tiểu Bảo, nhưng cũng sợ cô là người phụ nữ vì tiền mà có dụng tâm khác.
“Được!”
Mộ Thiển gắng gượng xoa cái đầu đang choáng váng của mình, ngây người nhìn lên ngọn đèn màu xoay trên trần nhà, ánh mắt chăm chú, phản chiếu như ánh sao lấp lánh.
Rất nhiều năm trước, cô vốn dĩ cho rằng trở về nước sẽ mở ra viễn cảnh vô cùng rộng mở và tươi sáng, nhưng không ngờ lại gặp phải Mặc Cảnh Thâm.
Vì thế cuộc sống vốn suôn sẻ thuận lợi của cô chỉ trong thời gian 2 ngày ngắn ngủi đã trở lên lộn xộn bát nháo.
Hai người đều trầm mặc bế tắc như vậy, ai cũng không nói thêm một lời.
Mười phút sau, âm thanh ồn ào truyền đến từ cửa, Mộ Thiển vì uống rượu nên đầu óc lại càng chóng váng hơn.
Cô đứng dậy, loạng choạng đi đến trước cửa, cửa mở ra đã nhìn thấy Phương Nhu, bên cạnh cô ấy còn có thêm một người đàn ông.
Người đó đến từ bộ phận kinh doanh của công ty cô, tên là Lý Đông.
“Hả? Chồng ơi, chồng ơi, sao anh quay về rồi?” Cô ra hiệu cho Phương Nhu.
Phương Nhu ngay lập tức đẩy đẩy Lý Đông còn đang phát ngốc bên cạnh, nói: “Mau đi đỡ vợ anh đi.”
“Ờ, Ờ.”
Lý Đông hơi sững sờ rồi nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay Mộ Thiển nhưng lúc này Mộ Thiển lại dựa vào lòng anh, “Ách … ông xã, sao anh về nước rồi? Không phải anh đang ở nước ngoài sao? Hức hức.”
Hai ngày này mới nói với Tư Cận Ngôn đi tìm phòng cho thuê, nên để có thể khiến Tư Cận Ngôn tin tưởng, cô chỉ có thể nói là “ ông xã” mới về nước.
“Không phải là vì không yên tâm về em sao, hôm nay mua vé rồi quay về.
Nhìn xem em uống thành bộ dạng gì rồi? Đi, mau về với anh, con gái chúng ta cũng về rồi.” Lý Đông cố gắng giả vờ bình tĩnh, đôi tay cứng đờ vòng quanh eo Mộ Thiển.
“Thật sao? Nghiên Nghiên cũng về rồi sao?”
Để nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Tư Cận Ngôn, Mộ Thiển cũng chỉ có thể lôi con gái ra diễn kịch.
“Đừng nhắc tới nữa, em mới đi có mấy ngày mà con gái đã khóc nháo đòi tìm em.
Đi, về nhà rồi nói.”
Lý Đông hướng người bên cạnh chào hỏi, “ Vậy mọi người chơi đi nhé, tôi đưa bà xã về nhà trước đây.”
Mộ Thiển dựa đầu vào ngực Lý Đông, vẫy vẫy tay với Tư Cận Ngôn: “Học…”
Cô vốn đã nghĩ xong một câu nói, nhưng khi ánh mắt nhìn vào gương mặt hơi nhợt nhạt, tràn đầy vẻ khó tin của anh, qua cặp kính gọng vàng trên sống mũi, cô thấy rõ sự cô đơn và và thất vọng sâu thẳm trong mắt anh.
Trái tim đột ngột co rút.
Trong đầu là một mảnh trống rỗng, cô ngây người nhìn anh, những câu nói đều như mắc kẹt trong cổ họng, thậm chí nửa chữ cũng không nói ra được.
Trợ lý Phương Nhu thấy sự tình không đúng lắm bèn đi đến bên cạnh Mộ Thiển vươn tay ra chọc eo cô.
Eo truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này Mộ Thiển mới thu hồi lại tâm tư, vẫy tay với Tư Cận Ngôn: “ Học trưởng, các anh cứ chơi vui vẻ đi.
Em về nhà với ông xã trước đây.
Ngày mai em và ông xã sẽ mời anh ăn cơm.”
Lý Đông gật gật đầu, nói: “ Vậy ngày mai gặp, chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, Lý Đông và Phương Nhu đỡ lấy Mộ Thiển rời khỏi quán bar.
Mà ngay lúc đó, Mặc Cảnh Thâm không biết đi ra từ lúc nào vỗ lấy vai Tư Cận Ngôn: “ Tôi đã từng nói với cậu.
Mộ Thiển không phải là người phụ nữ tốt lành gì.
Sau này cách xa cô ta một chút, người ta ngay cả chồng con cũng có rồi, đừng làm phiền cuộc sống của bọn họ nữa.”
Nếu Mặc Cảnh Thâm không phải đã biết trước là sắp xếp của Mộ Thiển, thì có lẽ màn kịch vừa nãy anh nhìn thấy cũng cho rằng Mộ Thiển thật sự đã có gia đình rồi.
Tư Cận Ngôn vẻ mặt khó coi, đôi mắt lạnh lẽo, bên trong đầy u ám, khiến người ta cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh.
Giống như một người đang bên bờ vực của cái chết, không hề có cơ hội sống.
“Đi thôi, theo tôi vào uống rượu.” Mặc Cảnh Thâm choàng lấy vai Tư Cận Ngôn, hai người cùng nhau bước vào phòng.
Mà ngay lúc này, Mộ Thiển vừa bước ra khỏi quán bar đã đến đến bên đường, ôm lấy cây cột mà nôn thốc nôn tháo.
Phương Nhu vội vàng bước đến, đưa khăn giấy và chai nước cho cô súc miệng.
Đầu óc Mộ Thiển choáng váng, nhưng có lẽ rượu vang đỏ còn chưa phát huy tác dụng nên cô còn rất tỉnh táo, cô mỉm cười với Lý Đông: “Cảm ơn cậu.
Thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Cô gắng gượng bước đi, từng bước từng bước lảo đảo tiến về chiếc xe của mình.
Phương Nhu nói với Lý Đông: “ Cậu mau về đi, tôi đưa Mộ tổng về trước đã.”
Phương Nhu lên xe, lại phát hiện ra Mộ Thiển đang ngồi tựa vào ghế phụ, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy uất ức cùng đau lòng.
“Mộ tổng, chị không sao chứ?” Cô quan tâm hỏi
Mộ Thiển lắc đầu, “Không sao, tôi là đang vui vẻ, phiền phức ở công ty đều được giải quyết rồi, tôi tất nhiên phải vui chứ!” Cô che đi nỗi đau trong lòng.
“Thật sao? Trời ạ, quá tốt rồi, Mộ tổng chị lợi hại quá.” Phương Nhu vui vẻ khôn xiết, bèn lái xe chở Mộ Thiển về tiểu khu của cô rồi đỡ cô lên phòng.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Phương Nhu mới yên tâm rời đi.
Mộ Thiển một mình trong nhà, vì say rượu nên sớm đã chìm vào giấc ngủ, nhưng đến nửa đêm lại nôn đến mật xanh mật vàng, khó chịu như cả người sắp sụp đổ.
Có lẽ là đau dạ dày, nửa đêm cô lại tỉnh giấc, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Đau dạ dày là bệnh cũ, cô cố chịu đựng một hồi, đến khi không chịu đựng thêm được nữa, chỉ còn cách kéo người cầm túi xách ra ngoài, dự định sẽ đến bệnh viện.
Nhưng ông trời lại luôn trêu ngươi như vậy.
Cô bước ra khỏi phòng, ấn nút thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng một phía trên cô.
Sau khi nhấn nó, thang máy ngay lập tức di chuyển xuống.
Ding —
Thang máy mở ra, cô đau đến cúi người, một tay vịn vào tường, một tay ôm bụng, bước vào thang máy.
Nhưng sau khi bước vào, cô mới phát hiện ra trong thang máy còn có thêm một người..
Danh Sách Chương: