‘,’“Chết tiệt!”
Bạc Dạ tức giận chửi rủa.
Mộ Thiển hiểu ra nỗi khó xử của anh, liền chủ động nói: “Anh cứ đưa em đến trường đi, xe của em vẫn để ở đó.”
“Vậy cũng được à?”
Bạc Dạ ánh mắt hơi nghi ngờ, nhìn Mộ Thiển.
Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác.
Anh khởi động xe, tức giận điều khiển xe, phóng nhanh hết cỡ, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường.
Bạc Dạ dừng xe lại, khi nhìn thấy Mộ Thiển cởi dây an toàn để xuống xe, anh nói: “Xin lỗi em.”
“Anh không phải xin lỗi em, hơn nữa anh không sai chút nào.”
Mộ Thiển ra khỏi xe, đóng cửa và đi về phía xe của mình.
Khi khởi động xe, Mộ Thiển có thể nhìn thấy xe của Bạc Dạ quay lại đậu bên đường, cô liền bấm còi báo hiệu anh hãy mau rời đi.
Bạc Dạ đằng kia cũng bấm còi, đáp lại một tiếng rồi bỏ đi.
Chiếc xe chuyển bánh, lao nhanh vào màn đêm.
…
Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên được đưa đến bệnh viện, trong khi Mặc Cảnh Thâm đang hút thuốc ở hành lang, Kiều Vi đi qua và nhìn thấy liền lập tức nói: “Cảnh Thâm, đây là bệnh viện.
Không được phép hút thuốc.”
Nói cong liền bước tới, đưa tay giật lấy điếu thuốc trên tay anh.
Tuy nhiên, Mặc Cảnh Thâm bắn ra một ánh mắt sắc bén khiến cô ấy ngay lập tức dừng lại.
Chỉ với một cái nhìn, Kiều Vi nhanh chóng nhận ra vị trí của cô, lùi lại một bước và dựa vào tường.
“Anh vẫn còn bị ám ảnh bởi Mộ Thiển ư?”
Kiều Vi cảm nhận rõ ràng thái độ của Mặc Cảnh Thâm đối với Mộ Thiển, nhưng trước nay cô không dám nói gì.
Có điều, bây giờ cô thực sự không thể chịu nổi nữa rồi.
“Hiện tại cô ấy đã chọn ở bên cạnh Bạc Dạ rồi.
Cảnh Thâm, không phải là anh cũng nên bỏ qua mối tình này đi hay sao.”
Cô thực sự rất khó chịu.
Nếu không phải vì cái thai, Mặc Cảnh Thâm sẽ không bao giờ cưới cô.
Mặc dù Kiều Vi biết rằng sau khi kết hôn với Mặc Cảnh Thâm, cô ấy có thể không hạnh phúc, nhưng cô ấy vẫn không muốn dừng lại.
Tất cả những gì cô ấy muốn là kết hôn Mặc Cảnh Thâm.
Hai người nhất định phải kết hôn cùng nhau.
“Cô nói quá nhiều rồi đấy.”
Mặc Cảnh Thâm đi về phía cửa sổ cuối hành lang, vốn muốn bỏ lại Kiều Vi.
Nhưng cô không hề muốn để anh được yên tĩnh, liền theo sát và không ngừng nói: “Em là vị hôn thê của anh, và anh sẽ sống với em trong tương lai, nhưng tất cả những gì anh nghĩ đến lại là Mộ Thiển, vậy thì cuộc hôn nhân của chúng ta sau này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Cô có thể không kết hôn.” Mặc Cảnh Thâm chỉ nói ra sáu chữ, nhẹ như không.
Sáu chữ này trực tiếp cắt đứt mọi suy nghĩ của Kiều Vi, như thể bị rút sạch sức lực, đầu óc choáng váng.
“Anh đang nghĩ như vậy sao? Anh không muốn tiếp tục kết hôn với em nữa sao? Vậy thì anh hãy cưới Nghê San San, được chứ? Mộ Thiển không thích anh cũng không sao cả.
Nghê San San sẽ thích anh và cho anh mọi thứ anh muốn.”
Trong mọi trường hợp, dẫu Kiều Vi không thể kết hôn với Mặc Cảnh Thâm, thì cô cũng không muốn cho Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm bất cứ cơ hội nào để ở bên nhau.
“Nếu anh muốn kết hôn với Nghê San San, em sẵn sàng hủy hôn và chúc phúc cho hai người.” Kiều Vi tiếp tục nói những điều vô lý.
Nếu là một người không hiểu cô ta, sẽ rất dễ rung động trước sự khoan dung mà cô thể hiện.
“Im lặng đi!” Mặc Cảnh Thâm gắt.
Anh hoàn toàn không muốn nghe Kiều Vi tiếp tục gây ồn ào.
Nhưng anh càng không muốn nói chuyện với Kiều Vi, cô ta càng tức giận.
“Mặc Cảnh Thâm, tại sao anh lại làm chuyện này với em? Vì anh không muốn lấy em đúng không, vậy tại sao anh lại đồng ý? Nếu anh đồng ý thì anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Nhưng anh mà bây giờ anh không gặp em, không nghe điện thoại và thậm chí không muốn chụp ảnh cưới với em.
Thật thú vị làm sao.”
Không nói tới Mặc Cảnh Thâm, ngay cả bản thân Kiều Vỹ cũng cảm thấy nhàm chán với hoàn cảnh hiện tại của hai người, nhưng cô phải làm sao đây, ngay lúc này, cô cảm thấy mình không có đường lui nữa rồi.
Câu trả lời của Mặc Cảnh Thâm vẫn chỉ là một sự yên lặng kéo dài.
Nhìn bóng lưng của anh, Kiều Vi không bao giờ có thể quên được, thậm chí còn giữ bóng dáng đó trong vô số giấc mơ, nhưng ai có thể ngờ được anh lại là một người đàn ông si tình đến vậy.
Kiều Vi không thể nói thêm gì khi anh cứ tiếp tục im lặng, cuối cùng lại nói sang chuyện khác.
“Đường Sĩ đến Hải Thành, anh có biết không? Nhà Đường là gia tộc lớn thứ hai ở thủ đô.
Nếu em đoán đúng, lần này cô ấy đến đây là vì anh rồi.”
Kiều Vi thực ra không biết gì về những điều này, tất cả đều là do Đông Côn đã nói với cô ấy.
Nếu không có Đông Côn, cô sẽ không có cơ hội đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm chứ đừng nói là làm việc với Đường Sĩ.
“Đông Côn nói cho cô biết sao? Quan hệ của cô với Đông Côn tốt như vậy, vì sao còn không kết hôn với anh ấy đi?”
Mọi người đều biết rằng năng lực của Đông Côn rất cao, có điều, anh không có được một ngoại hình ưa nhìn.
Nhiều năm trước khuôn mặt của anh đã bị biến dạng, nếu không cũng sẽ không độc thân lâu như vậy.
“Em …”
Lời nói bóng gió của Mặc Cảnh Thâm khiến Kiều Vi xấu hổ, răng cắn chặt môi, vẻ mặt rất khó coi: “Cảnh Thâm, sao anh có thể nói như vậy chứ.
Em là vị hôn thê của anh mà.”
“Cho nên, cô nên giữ đúng bổn phận của mình đi.”
“Gì kia … giữ bổn phận?”
Sắc mặt cô tái nhợt, đỏ bừng: “Cảnh Thâm, em chỉ thích anh, cả đời này chỉ muốn lấy anh.
Ý em là, nếu kiếp này em không lấy được anh, em thà cả đời này không kết hôn.”
“Biến đi.”
Tóm lại, Mặc Cảnh Thâm không muốn nói những điều vô nghĩa với cô ấy.
Kiều Vi ngậm miệng lại và ngừng nói, nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm lúc này rất không tốt, cô không dám tiếp tục chọc giận anh, liền quay người rời đi.
Tim đập thình thịch.
Những gì Mặc Cảnh Thâm nói vừa rồi là hiển nhiên.
Cô ấy ngốc nghếch đến mức nào chứ, lại có thể nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm không biết về quan hệ của cô và Đông Côn.
Điều này khiến cô cảm thấy rất lo lắng.
Nếu Mặc Cảnh Thâm đã biết rằng cô ấy đang qua lại với Đông Côn, cô còn có thể tiếp tục kết hôn với anh không?
Và rồi cô còn phải đối mặt với những điều gì sau khi kết hôn?
…
Mộ Thiển lang thang ở ven đường hồi lâu, rốt cục chạy một tiếng ngoài đường thì trở về tắm rửa, thay quần áo, sau đó đi tới đại sảnh.
“Phương Nhu?” Mộ Thiển gọi lớn.
Bình thường, giờ này Phương Nhu đều ở nhà, vì sao hôm nay lại không thấy.
Mộ Thiển lấy điện thoại và bấm số của Phương Nhu.
Không có người trả lời.
Cô thoáng lo lắng, tiếp tục gọi lại một lần nữa.
Lần này, rốt cuộc cũng có người bắt máy.
“Ph …”
Trước khi cô kịp nói hết từ “Phương”, phía bên kia đã phát ra một giọng nói.
“Tại sao cứ trốn tránh tôi?”
Giọng nói của một người đàn ông.
Đối với Mộ Thiển, giọng nói này thực sự khó quên.
Cô không dám gì gì, lập tức cảm thấy không ổn ngay liền đứng dậy thay quần áo, tiếp tục nghe điện thoại với hy vọng có thể biết được địa chỉ của Phương Nhu.
Nhưng cô nghe một hồi, phát hiện ra ngay cả giọng nói kia cũng biến mất rồi.
Mộ Thiển lập tức liên lạc với Chanh Tử: “Giúp tôi xác định vị trí của Phương Nhu.”
“OK!” Chanh Tử trả lời.
Mộ Thiển đi đi lại lại trong phòng, trong lòng rất sốt ruột, đợi một lúc không thấy Chanh Tử gọi, liền đi thẳng lên lầu.
Ở trên lầu, Chanh Tử vừa mở cửa ra liền thấy Mộ Thiển có vẻ lo lắng, vội nói: “Tôi đã tìm thấy vị trí rồi, nhưng vị trí của họ đang thay đổi liên tục.
Cô ấy dường như đang đi dọc trên đường cao tốc với tốc độ rất lớn.”
“Đường cao tốc ư?” Mộ Thiển hỏi lại, có chút căng thẳng “Đường cao tốc nào?”
“Đường cao tốc Thượng Hải – An Huy.”
“Cao tốc Thương Hải – An Huy ư? Họ sẽ đi đâu?”
Mộ Thiển gần như mất trí, cô rất lo lắng cho tình hình của Phương Nhu.
Nhưng hiện giờ cô không thể liên lạc với Thích Ngôn Thương.
Trong tuyệt vọng, cô đành phải gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
“Mộ Thiển, em gọi anh có việc gì không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Mặc Cảnh Thâm phát ra từ đầu kia điện thoại.
Mộ Thiển không có thời gian để suy nghĩ về điều này, liền ngay lập tức hỏi: “Thích Ngôn Thương lại bắt có Phương Nhu, bây giờ họ đang ở trên đường cao tốc Thượng Hải – An Huy.
Anh có biết họ đang đi tới đâu không?”
Một khi đã lên đường cao tốc, việc xác định đối phương sẽ đi đâu là rất khó.
Mộ Thiển không biết Thích Ngôn Thương định đưa Phương Nhu đi đâu, chưa kể đó cũng không phải con đường dẫn về quê hương của Phương Nhu.’.
Danh Sách Chương: