Mục lục
Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“A, cháu cảm thấy là ông đang thương lượng với cháu sao?”
Ông cụ Thích lạnh lùng khịt mũi, đặt đũa trong tay xuống bàn, lại nói: “Nhưng mà, cũng không nhấn đinh phải làm như vậy.

Nếu cháu muốn để người phụ nữ đó xuất hiện cũng được, chỉ cần cháu lập tức cùng Nguyệt Như kết hôn, thì chuyện gì cũng đều dễ bàn.”
Nói đến nói lui, Ông cụ Thích tốn bao nhiêu tâm tư đều chỉ là hy vọng Thích Ngôn Thương sẽ cùng Diệu Nguyệt Như kết hôn.
Thích Ngôn Thương lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Chậm rãi cúi đầu, đưa tay lấy rượu trắng tự mình rót một ly rượu, giơ tay lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, lại rót một ly khác, uống cạn.
Chén thứ ba, lại một lần nữa uống sạch sẽ.
Dáng vẻ hào sảng đó, giống như thứ anh uống không phải là rượu, mà là nước lọc vậy.
“Ngay cả khi để cháu kết hôn với Nguyệt Như, ông cũng cần phải để Phương Nhu xuất hiện, để cháu và cô ấy tiến hành ly hôn.”
“Chuyện cười, cháu cảm thấy nhà họ Thích ta ngay cả một tờ giấy chứng nhận ly hôn cần phải chính thân cô ta có mặt sao?”
Ông cụ Thích liếc mắt nhìn anh: “Đừng nghĩ rằng ông không biết, lúc đó khi cháu cùng với Phương Nhu nhận giấy đăng ký kết hôn, cô ta cũng không có mặt.”
Một lời nói trực tiếp khiến Thích Ngôn Phương nghẹn lời.
“Hôm nay cháu nhất định phải gặp được người, nếu không thì tất cả không cần nói nữa.”
“Được.


Muốn gặp người cũng được, sau khi đứa trẻ chào đời ông đương nhiên sẽ để cho cháu gặp cô ta.”
Ầm.
Giọng nói của Ông cụ Thích vừa hạ xuống, chiếc ly trong tay Thích Ngôn Thương nặng nề rơi xuống bàn: “Ông đang uy hiếp cháu?”
Điều anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Ngay cả khi đó là ông nội của mình, cũng như thế.
Đối với sự tức giận của anh, Ông cụ Thích căn bản không đặt nó vào trong mắt.
Gắp đũa lên.

tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
Chậm rãi nhai thức ăn, thỉnh thoảng lại cầm ly rượu trắng lên từ từ nếm thử, rất hờ hững.
Chính là dáng vẻ đó của ông ta đã khiến Thích Ngôn Thương tức giận, người đàn ông đột nhiên đứng lên, khi đang chuẩn nói gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy có người đi vào, tiến lại gần Ông cụ Thích, ở bên tai ông ta khẽ nói nhỏ điều gì đó.
Trực giác nói với Thích Ngôn Thương rằng, nhất định là có gì đó liên quan đến Phương Nhu.
Anh vểnh tai lên và lắng nghe một cách cẩn thận, nhưng mà âm thanh quá nhỏ, vậy nên một câu cũng không nghe được.
Người ở đang nói chuyện với Ông cụ Thích, nhưng mà Ông cụ Thích đột nhiên ngước mắt lên liếc nhìn về hướng Thích Ngôn Thương, sau đó lạnh lùng nói: “Đương nhiên là cháu trai của tôi quan trọng hơn rồi.”
“Vâng, ông chủ, tôi lập tức căn dặn xuống dưới.”
Người ở báo cáo xoay người muốn rời đi, nhưng bị Thích Ngôn Thương bước nhanh lên trước, trực tiếp chặn trước mặt anh ta: “Đứng lại, có phải là Phương Nhu xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Nói đến chắt trai, ngoài con của anh ra, ở nhà họ Thích còn có ai khác nữa?’’
“Cái này… cái này…”
Người ở run rẩy nhìn Thích Ngôn Thương, lại có chút khó xử quay đầu nhìn về phía Ông cụ Thích, thật lâu cũng không dám nói.
Đối với Thích Ngôn thương rất sợ hãi, nhưng ở trong nhà cổ của nhà họ Thích, người có quyền uy thật sự là Ông cụ Thích.
Ông cụ Thích cũng không giấu giếm Thích Ngôn Thương mà nói: “Bên đó chuyển lời đến, nói rằng Phương Nhu lúc mang mai có nhiều phiền muộn, cơ thể rất yếu ớt, dẫn đến bây giờ khó sinh, đứa trẻ mắc kẹt ở sản đạo, tình hình hiện tại rất nguy cấp.”
Lẽ ra chuyện này phải được giữ bí mật với Thích Ngôn Thương, nhưng mà Ông cụ Thích lại cố tình nói ra,để kiểm chứng tâm từ của Thích Ngôn đối với Phương Nhu.
“Cái gì?”
Đồng tử của Thích Ngôn thương mở to, lúc này, lông tơ dựng đứng, một cảm giác sởn tóc gáy dâng lên.
Nhịp tim của anh tăng nhanh, hơi thở của anh như tắc nghẽn, khiến anh cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Cảm giác như thế trước đây chưa từng có.
“Phương Nhu đang ở đâu?”
Anh tóm lấy người ở ở trước mặt và truy hỏi.
Sắc mặt của người ở tái xanh vì sợ hãi, nhưng mà cái gì cũng không dám nói, chỉ nhìn Thích Ngôn Thương với vẻ mặt như đang khóc tang, run như cầy sấy.
Thích Ngôn Thương có chút bất lực, giương mắt nhìn về phía ông nội, hỏi: “Phương Nhu đang ở đâu?”
Những lời giống nhau được lặp lại một lần nữa, ngữ điệu tăng lên, rất tức giận.
Có thể nói là nó đang ở ranh giới bùng nổ.

“Lấy mạng của người phụ nữ đó đổi lấy chắt trai của ông, có gì không được sao?”
Xem mạng người như con sâu cái kiến.
Ông chủ nhà họ Thích từ trước đến nay luôn như vậy.
“Mẹ của Phương Nhu tất nhiên có lỗi, nhưng bà ấy đã chết rồi.

Nếu ông cướp đi mạng sống của Phương Nhu, không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao!”
Anh từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc cần mạng sống của Phương Nhu.
“Láo xược!”
Ông cụ Thích hầm hầm tức giận, đập bàn trực tiếp đứng lên: “Con dâu của nhà họ Thích ta thì mạng của hai tội nhân đó có thể so sánh sao?”
“Nhưng mà họ cũng đã chết rồi, làm như thế thì mẹ cháu có thể sống lại được không?”
Từ nhỏ đến lớn, Thích Ngôn Thông đối với Ông cụ Thích không phải là nói gì nghe nấy, nhưng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ cãi nhau với ông ta, hôm nay chính là lần đầu tiên trong suốt ba mươi năm.
Tiếng tranh cãi giữa hai người quá lớn, kinh động đến không ít người.
Diệu Nguyệt Như đúng lúc vừa chạy tới cũng nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, liền đứng lại ở cửa không dám lộ mặt.
Cánh mũi của Thích Ngôn Thương hơi mở ra, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu nói lại lần cuối, nói cho cháu biết, Phương Nhu đang ở đâu!”
Từng câu từng chữ, hầu hết mỗi chữ đều từ kẽ răng mà phát ra.
Lúc này, tuy người đứng trước mặt anh chính là Ông cụ Thích, nhưng đối với tình cảnh lúc này mà nói, giống như Thích Ngôn Thương đang đối mặt với kẻ thù của mình vậy.
“Vì một người hèn mọn như vậy, mà cháu trở mặt với ông sao? Thằng nhóc cháu là đang làm phản à, hừ, còn nói không thích người phụ nữ đó, ông thấy cháu sớm đã quên mất mẹ cháu đã chết như thế nào rồi.”
Ngụ ý trong lời nói đó chính là muốn nói Thích Ngôn Thương đã yêu Phương Nhu quá sâu đậm, bất chấp cái chết của mẹ mình, là kẻ bất hiếu đi yêu một tội nhân.
“Đó là chuyện của cháu, không liên quan gì đến ông cả.”
Thích Ngôn Thương đang cố gắng kiềm nến cơn tức giận của mình.

“Được rồi, không liên quan gì đến ông, nên ông cũng không thể nói cho cháu biết được.

Dây dưa như thế, vậy thì hai cái mạng đó cũng không liên quan gì đến ông cả.”
Ông cụ Thích ngược lại không lo lắng gì, ông ta bình thản ngồi xuống, tiếp tục uống rượu.
Rốt cuộc người xem trọng Phương Nhu nhất chính là Thích Ngôn Thương, như vậy thì Ông cụ Thích làm sao có thể căng thẳng được.
Thích Ngôn Thương vô cùng tức giận, cuối cùng liếc mắt nhìn người ở đang đứng trước mặt, đột nhiên từ phía sau lấy ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu gối anh ta, một tiếng nổ vang lên, thanh âm trong trời tuyết rơi vi vu lại càng đặc biệt rõ ràng hơn.
Tiếng súng vang lên, những con chim đậu trong sân cũng sợ hãi mà bay đi.
“A, đau quá… chân của tôi, chân của tôi…”
Người ở vô tội lập tức ngã xuống đất, ôm lấy chân đang tràn ra dòng máu tươi đỏ thẫm, đau đớn lăn lộn tại chỗ, gào khóc.
Trong ngôi nhà cổ của nhà họ Thích, chưa bất kì người nào có thể động súng.
Mà Thích Thương Ngôn trong thường ngày là một người điềm tĩnh, nhưng hôm nay lại luôn bất thường.
Vừa nãy Ông cụ Thích còn bình tĩnh, đến cùng lại không còn vẻ bình tĩnh đó nữa.
Ông ta liếc mắt nhìn người ở đang nằm trên mặt đất, sau đó liếc nhìn những người ở đang rình rập bên ngoài phòng ăn, cuối cùng đem ánh mắt chuyển về phía Thích Ngôn Thương: “Cháu là đang muốn tạo phản sao?”
Thích Ngôn thương ngẩng đầu ưỡn ngực: “Không dám, ở nhà họ Thích ông là người đứng đầu, tất cả đều do ông làm chủ, nhưng hôm nay cháu nhất định phải nhìn thấy được Phương Nhu!”
Chữ hiếu trong khung là không có cách nào có thể thay được.
Xem như là Thích Ngôn Thương để ý đến Phương Nhu, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ động thủ với người thân của mình.
Nếu như anh dám động thủ với người thân của mình, chỉ sợ một ngày nào đó cũng sẽ động thủ với nữ nhân.
“Không dám thì cút ra ngoài cho tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK