Chứng kiến đoạn hội thoại thú vị của hai người, Thích Ngôn Thương biểu cảm vô cùng phong phú, anh mỉm cười yếu ớt, “Có chút thú vị nha.”
“Cút!” Mặc Cảnh Thâm khịt mũi.
Thích Ngôn Thương nhún vai, dang hai tay, “Được, được, được, tôi im lặng, tôi im lặng.”
“Mộ Thiển, cô có biết như thế nào gọi là người đến là khách không, cô như thế này là đạo đối xử với khách sao?” Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm trùng xuống, lần đầu tiên trước mặt huynh đệ bị làm cho ngượng ngùng, khiến anh ta mất hết thể diện.
“Người đến là khách, nhưng anh là không mời mà đến.” Mộ Thiển chính là không thích Mặc Cảnh Thâm, nếu không phải vì Kiều Vi, cô hiện tại đã đuổi Mặc Cảnh Thâm ra khỏi nhà rồi.
Còn nói gì mà người đến là khách.
Nhưng lời cô nói rất khẽ, dường như lo lắng Kiều Vi đang bận rộn trong bếp nghe thấy.
“Hử? Không mời mà đến?”
Thích Ngôn Thương ngửi thấy mùi thuốc súng, liếc nhìn hai người trước mặt, “Cảnh Thâm, đây không giống phong cách của cậu.” Đối mặt với sự chế giễu của người anh em, sắc mặt anh trầm mặc, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Đôi mắt sắc lạnh trừng lên dán chặt vào miệng Thích Ngôn Thương, khiến anh lắc đầu liên tục, “Tôi ngậm miệng, tôi ngậm miệng.”
Anh ý thức giữ im lặng.
Mặc Cảnh Thâm trực tiếp lấy cốc cà phê từ tay anh, ánh mắt vô tình hay hữu ý nhìn Mộ Thiển, đáy mắt lộ ra tia tự hào.
Mộ Thiển đứng bên cạnh, miệng nở nụ cười, ánh mắt nhìn anh đầy hứng thú.
Người đàn ông nào đó cầm cốc lên, uống một ngụm cafe.
Sau đó, khuôn mặt lạnh lùng lập tức vặn vẹo, mím chặt môi, khuôn mặt đau đớn, ánh mắt trừng trừng nhìn Mộ Thiển, dường như kích động muốn đem cô ra lăng trì xử tử.
Khoảnh khắc tiếp theo
“Phụt…khụ khụ khụ…” Mặc Cảnh Thâm phun cafe vừa uống ra, ho dữ dội, toàn bộ khuôn mặt biến thành màu cà tím.
“Sao thế? Cảnh Thâm, anh không sao chứ?” Kiều Vi đang bận rộn trong bếp nghe thấy tiếng lập tức chạy ra, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang ôm ngực ho không ngừng, vô cùng lo lắng, vội vã đến bên cạnh nắm lấy tay anh, hỏi han ân cần: “Có chuyện gì thế? Sao sắc mặt anh lại khó coi thế chứ?”
Mặc Cảnh Thâm bỏ cốc cafe xuống, đặt bàn tay lên bàn, ngước nhìn Mộ Thiển, “Chết tiệt, cô đã bỏ gì vào trong cốc?” Khuôn mặt anh giận dữ, lông mày nhíu lại, đôi mắt sắc bén lóe lên ngọn lửa đầy tức giận.
“Cốc?” Kiều Vi nghi ngờ hỏi, “Thiển Thiển, cậu bỏ gì vào trong cốc thế?”
“Ay ya, thật xin lỗi, tôi bỏ nhầm rồi.
Cái cốc này trước đây tôi bỏ bột quả mướp đắng, quên chưa rửa sạch.” Mộ Thiển giả vờ ngây thơ vỗ trán, mỉm cười, “Cái đó…Mặc thiếu, anh vẫn ổn chứ? Tôi… chỉ tại trí nhớ này của tôi, thật lòng xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.
Anh nói xem anh cũng thật là, rõ ràng là tôi đưa cho Thích thiếu, anh cứ nhất quyết đòi uống làm gì, aiz…” Một tiếng thở dài, giống như nói Mặc Cảnh Thâm tự mình chuốc lấy vậy.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của đại ca.
Thích Ngôn Thương mím môi, anh luôn cảm thấy rõ ràng là người phụ nữ này cố ý.
“Nước! Nước!Nước!” Mộ Cảnh Thâm căm hận nhìn chằm chằm Mộ Thiển, vị đắng trong miệng khiến anh tạm thời không có tâm trạng tính với toán cô.
Có trời mới biết, anh cái gì cũng không sợ, nhưng sợ nhất lại là vị đắng.
Người phụ nữ đáng chết này, dám tính kế với anh! Bộ dạng ban nãy giống như đoán được anh sẽ lấy cốc cà phê đó, vì thế mới dương dương tự đắc đứng bên cạnh quan sát.
Chỉ chờ đợi để xem bộ dạng xấu hổ của anh!
“Được được được, tôi đi rót cho anh.” Mộ Thiển gật đầu, ngay lập tức rót một ly nước đưa đến, “Mau uống đi.” Vị đắng lan tỏa trong miệng và xâm chiếm vị giác, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy đắng ngắt, muốn ăn ngay một miếng kẹo trái cây để giảm vị đắng trong miệng.
Vì vậy khi Mộ Thiển đưa cốc nước qua cho anh, anh không ngần ngại mà trực tiếp uống một ngụm.
Tốc độ uống quá nhanh, một ngụm nước chảy thẳng xuống cổ rồi vào dạ dày, một lúc sau, một cảm giác nóng bỏng xâm nhập vào cơ thể, đầu lưỡi bị nóng đến không còn cảm giác.
Mặc Cảnh Thâm run rẩy vì cảm giác bỏng bất ngờ, chiếc cốc trên tay rơi xuống, vỡ tan khiến nước bắn tung tóe.
“A…” Anh che cổ họng, đột ngột đứng dậy, “Mộ Thiển!” Mặc Cảnh Thâm nổi trận lôi đình, mặt đỏ bừng, mu bàn tay nổi lên những gân xanh, hận không thể khiến người phụ nữ trước mắt tan xương nát thịt.
“Sao thế? Rất nóng sao?” Mộ Thiển giả vờ vô tội, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, “Tôi… xin lỗi, thực sự không biết đó là nước sôi, không sao chứ? Hay là, tôi đưa anh đi bệnh viện?”
“Thiển Thiển, cậu rốt cuộc là bị làm sao thế?!”
Chồng của mình ở nhà của bạn thân bị gài bẫy liên tục như thế, Kiều Vi thực sự nhịn không được, giận dữ nói: “Cậu trước đây vốn dĩ không bao giờ có tính lỗ mãng như thế, tại sao hôm nay lại liên tiếp mắc lỗi? Cậu không phải cố ý đấy chứ?”
Uhm, đương nhiên là cố ý.
100% cố ý rồi.
Tuy nhiên, cô cũng không thể nào trực tiếp thừa nhận được.
Chỉ có thể kèm theo nụ cười, nói ” Vi Vi à, xin lỗi cậu, mình thực sự không cố ý, cậu cũng biết mình…”
“Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho tôi không sao, bằng không, cô chết chắc!” Mặc Cảnh Thâm nắm chặt bàn tay, đôi mắt tràn đầy ý muốn giết người liếc nhìn Mộ Thiển, lạnh lùng càu nhàu một tiếng rồi rời đi.
“Đợi em đã Cảnh Thâm, em cùng anh đi đến bệnh viện.” Kiều Vi lo lắng cho tình hình của Mặc Cảnh Thâm, lập tức đi theo.
Nhìn bóng dáng hoảng hốt của họ rời đi, Mộ Thiển nhíu mày, đôi môi nhếch lên nở một nụ cười.
Đột nhiên, cô cảm thấy có đôi mắt nóng bỏng chiếu vào người mình, cúi đầu nhìn xuống.
Thích Ngôn Thương đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mờ mịt không rõ làm cho cô có chút sững sờ và kinh hãi.
” Nhìn tôi như vậy làm gì?” Cô cau mày, lạnh lùng hỏi.
“Haha… có chút thú vị, người dám tính kế với đại ca, cô là người đầu tiên.” Cho đến nay, quen biết Mặc Cảnh Thâm nhiều năm như vậy, hầu như không ai dám tính kế với anh ta, chứ đừng nói đến phụ nữ.
Hôm nay cũng xem như được mở rộng tầm mắt.
Thật ra, anh cũng có chút đau lòng cho đại ca.
“Wow, chị Mộ, chị thật lợi hại nha.” Thích Ngữ Anh không biết từ khi nào đi ra khỏi bếp, nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, “Trước giờ em chưa gặp người nào dám ức hiếp anh Cảnh Thâm, chị thật sự là thần tượng của em, bái phục, bái phục.”
Khóe miệng Mộ Thiển co giật, mỉm cười ngượng nghịu, “Hơ hơ, đó chỉ là do tôi bất cẩn, thật sự không phải cố ý.” Người trước mặt, có ai không phải là bạn tốt, huynh đệ tốt của Mặc Cảnh Thâm chứ, nếu như thừa nhận ở trước mặt họ, để Mặc Cảnh Thâm biết, cô nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Thiển Thiển, em nên nhanh chóng đến bệnh viện xem sao đi, tốt nhất là Cảnh Thâm không sao.
Nếu không…” Tư Cận Ngôn vỗ vai Mộ Thiển, đáy mắt tràn đầy sự lo lắng.
Mọi người dường như đối với cô đều không để ý, chỉ có một mình Tư Cận Ngôn là quan tâm đến tình hình của cô.
Mặc dù, người bị thương là Mặc Cảnh Thâm.
Đắm chìm trong sự quan tâm, Mộ Thiển hơi cảm động, nhưng khoảnh khắc tiếp theo là cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Trong chớp mắt, đôi mắt phức tạp của Thích Ngữ Anh rơi xuống người cô.
Khiến cho cô vô cùng không thoải mái.
“Thích tiểu thư, mọi người ở nhà đi, tôi vẫn nên đi xem Mặc thiếu một chút.” Mặc dù Thích Ngữ Anh là một cô gái, tính khí thẳng thắn của cô có thể khiến người khác rất yêu thích, nhưng thế lực của nhà họ Thích cuồn cuộn ngất trời, vẫn là nên cẩn thận thì hơn.’.
Danh Sách Chương: