Ban đầu Cố Khinh Nhiễm nói với cô, hết thảy đều là do người nhà họ Mặc bày mưu.
Đã bắt đầu ủ mưu từ lúc cô chào đời rồi.
Khi đó Mộ Thiển cảm thấy, cuộc đời của mình thật giống như một câu chuyện cười, không cười không được.
Sau đó người nhà họ Cố xuất hiện để cho cô tìm được một chỗ trú.
Để cô thấy dù có bất kể thế nào, cô cũng có một mái nhà.
Giống như lần trước ở Tập đoàn Freyer, có ông cụ Cố che chở cho cô, lúc trả đũa Kiều Vi, trong lòng cô rất ấm áp.
Cảm thấy đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc cũng có người vì cô mà đi trả đũa người bắt nạt cô.
Nhưng Mộ Thiển giờ lại cảm thấy mình đã sai rồi.
Người nhà họ Cố bất kể là ông cụ Cố hay là Cố Khinh Nhiễm ngay từ khi bắt đầu cũng bởi vì biết cô là Mộ Thiển, biết con của cô cũng là con của Mặc Cảnh Thâm nên mới muốn đưa cô về nhà.
Bởi vì, bọn họ có thể lợi dụng đứa bé để uy hiếp Mặc Cảnh Thâm.
Trong lòng cô đau, rất rất đau.
Đau đến không cách nào hít thở được.
Thực tế hung hăng tát cho Mộ Thiển một cái, dạy cho cô biết không được tùy tiện tin tưởng bất cứ ai.
Cố Khinh Nhiễm đứng ở bên kia, nghe được lời này của Mộ Thiển, sắc mặt liên tục thay đổi.
Anh ta đi đến trước mặt cô, nói: “Thiển, xin lỗi, tôi…tôi lúc nãy có hơi xúc động.
Cũng bởi vì chuyện Mặc Cảnh Thâm cho người đến đánh cô mới thấy tức giận.
Cô là em gái của Cố Khinh Nhiễm này, anh ta đánh cô cũng chính là đánh vào mặt tôi, làm sao mà tôi ngồi yên không thèm quản được?”
“À, phải thế không? Vậy có phải tôi nên vui mừng vì tôi là em gái anh không?”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy càng lúc càng xa lạ.
Hóa ra Cố Khinh Nhiễm là thấy Mặc Cảnh Thâm khi dễ cô, khiến nhà họ Cố mất hết thể diện nên mới tức giận như vậy?
Cô vẫn cứ như thế, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy!
Mộ Thiển cảm thấy bản thân mình có chút mệt mỏi.
“Xin lỗi, tôi mệt rồi.
Tôi muốn về nghỉ.” Cô nói một câu.
“Đợi chút đã.”
Cố Khinh Nhiễm đi vòng qua trước mặt Mộ Thiển, cản đường cô lại, “Ông nội muốn gặp cô.”
“Không gặp.”
Mộ Thiển không chút nghĩ ngợi liền từ chối ngay.
Bây giờ cô chẳng muốn gặp ai cả.
Bởi vì trong đầu cô rất hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn này, cô đã nhìn ra được chân tướng của quá nhiều người, quá nhiều việc, thấy được cả tình người ấm lạnh thế nào, cho nên trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ông tới rồi.”
Cố Khinh Nhiễm vừa nói, lại giải thích: “Lúc tôi đến tìm cô, ông nội nhận được điện thoại nói Mặc Cảnh Thâm được cảnh sát thả đi rồi, nói là do cô.
Ông nội tức giận lắm, nên tới rồi.”
Mộ Thiển nhíu mày, “Nghe ý của anh thì đây là chuyện mà tôi không có quyền từ chối?”
“Cũng không phải.”
“Vậy là gì?”
Hai người đang nói chuyện thì có một chiếc xe nhỏ chậm rãi tiến vào.
Đèn xe phía trước sáng đến nhức mắt, Mộ Thiển giơ tay lên che đi ánh đèn xe của chiếc xe nọ.
Chiếc xe nọ chạy đến bên cạnh cô thì dừng, ông cụ Cố từ trên xe bước xuống.
Cố Khinh Nhiễm lập tức đi đến, “Ông nội, ông tới rồi?”
Mộ Thiển cảm thấy Cố Khinh Nhiễm đối với ông cụ Cố không chỉ có cảm kích, mà phần nhiều là cảm ân và cung kính.
Cách sống chung với nhau của hai người không giống như là hai ông cháu, mà giống quan hệ chủ tớ nhiều hơn.
Nói trắng ra là, Cố Khinh Nhiễm không có chút trọng lượng nào trong mắt ông cụ Cố.
Mộ Thiển đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn ông cụ Cố đi tới.
Cô nhìn ông, không lên tiếng.
Ông cụ Cố đi tới trước mặt cô, nói: “Là cháu thả Mặc Cảnh Thâm?”
Đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.
Mộ Thiển không giấu diếm, gật đầu nói: “Vâng.”
“Tại sao?”
“Cháu cùng Mặc Cảnh Thâm có thỏa thuận đổi chác, anh ta phải giao quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo và Nghiên cho cháu thế thì cháu sẽ thả anh ta.”
Cô thật tình kể lại chuyện cho ông cụ Cố.
Ánh mắt ông cụ Cố có vài phần sâu xa, suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt.”
Ông không giận cá chém thớt với Mộ Thiển, đứng ở đằng kia suy nghĩ một chút, lại nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cháu và hai đứa bé dọn về nhà họ Cố.”
Lần này không phải là hỏi ý Mộ Thiển mà là ra lệnh.
Loại cảm giác trói buộc tệ hại này, Mộ Thiển không cách nào chấp nhận, cũng sẽ không đồng ý thuận theo.
Cô nói: “Không.
Cháu có nhà của mình.
Cháu không muốn về.”
“Nhà của mình?”
Ông cụ Cố vốn xoay lưng với Mộ Thiển lại quay người nhìn cô một cái, ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm: “Nói lại lần nữa xem?”
Giọng nói mang ý chất vấn, mùi thuốc súng rất đậm.
Mộ Thiển vốn tương đối nhạy cảm, làm sao có thể không nhận ra?
Cô hít sâu một hơi, giữ suy nghĩ bình tĩnh, nói rõ ràng từng chữ một: “Cháu nói sẽ không đi.
Có Tiểu Bảo và Nghiên là tốt nhất.
Cháu có hai đứa bé này là đủ rồi.”
Từ lúc đi đến nhà họ Cố khi đó, Mộ Thiển cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình.
Nhưng bây giờ người nhà họ Cố thật sự là làm quá giới hạn, Mộ Thiển không cách nào chấp nhận chuyện này.
“Càn rỡ!”
Ông cụ Cố tức giận đùng đùng.
Tròng mắt híp lại.
Bộ dạng thân thiện ngày trước bây giờ ngược lại khiến Mộ Thiển cảm thấy gương mặt ấy có chút lạnh lẽo, cay độc.
Càng nhiều hơn, chính là cảm giác hung ác áp bức khiến sống lưng người đối diện chợt lạnh.
Lần đầu tiên cô phát hiện, ông cụ Cố không còn dáng vẻ của một ông cụ hiền hòa thân thiện dễ gần của lần đầu gặp mặt nữa.
Ngược lại, là cô nhìn nhầm rồi.
Kia cũng chỉ là thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Có điều, Mộ Thiển của hôm nay đã không còn là Mộ Thiển của ngày trước nữa rồi.
Cô đã biết quá nhiều, tất nhiều cũng sẽ không ngây thơ như trước.
Cũng sẽ không thấy sợ.
Cô bình tĩnh nói: “Tuy cháu là người nhà họ Cố.
Nhưng cháu có cách lựa chọn của mình.
Cháu đã qua mười tám tuổi rồi, không cần ai giám hộ.”
Cô thân là luật sư, có một số việc bản thân cô rất rõ ràng.
Cho nên nói, cho dù là ông cụ Cố uy hiếp.
cô cũng sẽ không trở về.
“Thiển, ông bảo cháu quay về là vì muốn tốt cho cháu.”
“Nếu như ông thật sự muốn tốt cho cháu, thì lại càng không nên bảo cháu quay về, bởi vì cháu không muốn trở về.”
Nói như vậy chắc là đã rất thẳng thắn đơn giản, dễ nghe dễ hiểu rồi chứ?
Nhưng Mộ Thiển sai rồi.
Cô nói xong, Cố Khinh Nhiễm đi đến trước mặt cô, trách móc: “Cô nói chuyện với ông nội kiểu gì đấy?”
“Thế anh muốn tôi nói chuyện với ông ấy kiểu gì? Nếu muốn được người khác tôn trọng, thì đầu tiên phải biết tôn trọng người khác trước đã.
Ông ấy mặc dù là trưởng bối trong nhà, nhưng cũng phải xem là tôi có nhận hay không! Nếu như mấy người hôm nay các người ép tôi quay về, vậy thì…”
Lời nói của Mộ Thiển ngừng lại một chút, lại lập tức nói: “Xin lỗi, Mộ Thiển tôi từ này về sau đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố.”
Tính tình của cô cũng rất bướng bỉnh, làm sao có thể lựa chọn khuất phục dưới áp lực chứ?
“Cô!”
Cố Khinh Nhiễm còn đang muốn nói gì đó, ông cụ Cố giơ tay lên một cái, cắt ngang lời anh ta, “Được rồi, đi về thôi.”
Ông cụ Cố không nói gì, xoay người lên xe sau đó rời đi.
Cố Khinh Nhiễm đứng đó nhìn Mộ Thiển, hai tay chống nạnh tức giận, không biết phải nói cái gì cho phải.
Thật lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Thiển, đừng đối đầu với ông nội như vậy.
Không tốt đâu.
Thật sự không tốt đâu.”
Anh ta khuyên can Mộ Thiển, trong giọng nói cũng mang chút cảm giác bất lực không biết làm sao.
Mộ Thiển nghe xong, lần đầu cảm thấy Cố Khinh Nhiễm cũng sống không thoải mái nhưng cô nghĩ chút nào.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi.
Tôi muốn về nghỉ.”
Mộ Thiển nói xong câu này, xoay người đi.
Cô không muốn nói chuyện với Cố Khinh Nhiễm nữa, không muốn nói với ông cụ Cố bất cứ gì nữa.
Cô luôn cảm thấy người nhà họ Cố này tìm đến cô là có âm mưu mục đích gì đó.’.
Danh Sách Chương: