Anh chán ghét nói nhảm với cô ta, đi thẳng vào vấn đề để tiết kiệm thời gian.
Mặc Viên không bao giờ làm bất cứ chuyện gì phí công cả.
“Giao… Giao dịch gì?”
Cô đã nghe nói về Mặc Viên từ lâu, hợp tác với loại người này chẳng khác gì bảo hổ lột da, khiến cô cảm thấy bất an.
Nhưng có vài người lòng tham không đáy.
Bây giờ Mặc Viên là người điều hành của tập đoàn Mặc thị, vô số người phụ nữ chạy theo anh ta như vịt.
Lúc này trong đầu của Nghê San San đều là tiền, sao lại băn khoăn vì tiền chứ?
“Một giao dịch… Ba mươi tỷ đồng, có hứng thú không?”
Dùng tiền vô cùng phung phí, mở miệng ngậm miệng đã nói ra ba mươi tỷ đồng.
Vừa rồi, lời hứa của Bạc Dạ với Nghê San San chỉ là hai mươi tỷ đồng, bây giờ Mặc Viên mở miệng nói với cô đã là ba mươi tỷ.
Trong lòng của cô rục rịch không yên.
“Tôi sẽ không… Tôi sẽ không làm chuyện gì không có tính người.”
Người phụ nữ rất thông minh, uyển chuyển nói ra đáp án, không cứ từ chối, nhưng lại từ một góc độ khác nói với Mặc Viên, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp, phạm tội thì cô ta đều sẵn lòng làm.
“Ừm.”
Mặc Viên cười.
Nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
Có lẽ vì việc đàm phán hôm nay quá đơn giản, không hề có chút áp lực nào, khiến anh ta cảm thấy hôm nay mình tới đây một chuyến như dùng dao trâu để mổ gà.
Anh ta móc một phong thư thật dày từ âu phục ra, vung lên giường bệnh.
“Đây là cái gì?”
Nghê San San vừa hỏi vừa đưa tay lấy phong thư.
Theo bản năng, cô mở phong thư ra, ảnh chụp bên trong làm cô trừng mắt nhìn một cái, gương mặt nhỏ dưới băng gạc trở nên trắng bệch.
Nhưng mà do băng gạc nên không ai có thể thấy được.
“Anh anh anh… Anh có những thứ này từ đâu?”
Nghê San San bị dọa đến nơm nớp lo sợ, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
“Đừng quan tâm sao tôi có được những thứ này, lý do tôi đưa cô là muốn để cô thấy rõ lập trường của mình vào lúc này.
Nếu như cô đồng ý với điều kiện của tôi, thế thì từ hôm nay trở đi, cô phải rõ ràng về lập trường của mình.
Cô không được có quan hệ với bất kỳ kẻ nào cả, Kiều Vi cũng tốt, Bạc Dạ cũng được, cho dù là ba của Kiều Vi là Kiều Đông Hoa, tôi cũng không hi vọng cô có bất kì dây dưa nào với bọn họ.”
Ý của anh ta rất đơn giản.
Đưa cô thù lao ba mươi tỷ đồng là một chuyện, để cô trung thành với anh ta lại là chuyện khác.
Nghê San San nhìn xem những tấm ảnh kia, thân thể không kiềm được mà run lên.
“Anh… Thật sự sẽ cho tôi tiền sao?”
Cho dù như thế nào, bây giờ cầm được tiền mới là chuyện quan trọng nhất.
Bây giờ Kiều Vi không ở trong nước, đoán chừng tám phần là đã chết rồi, cho nên không có bất kỳ quan hệ nào với cô cả.
Bạc Dạ giữ cô bên người cũng chỉ là lợi dụng thôi, bây giờ Kiều Đông Hoa cũng ít liên hệ với cô, nên cũng không đáng kể.
“Đương nhiên.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”
“Rất đơn giản, điều tôi muốn chính là ngày mai khi đối mặt với phóng viên, cô vẫn cắn chặt việc Mộ Thiển phái người đến hủy mặt cô.
Chỉ cần cô kiên định như thế, ba mươi tỷ đồng chính là của cô.
Tôi đặt cọc năm tỷ ở đây, sau khi chuyện thành công tôi sẽ đưa cô hai mươi lăm tỷ còn lại.”
Cứ như thế một tờ chi phiếu được đặt ở trước mặt, nếu như Nghê San San không động lòng thì chắc chắn là giả.
“Sao tôi tin tưởng anh được?”
“Nhìn ảnh chụp trong tay cô đi, cô có tư cách gì đàm phán với tôi? Nhưng có một việc, sau khi cô làm xong chuyện này thì từ nay cô sẽ đi theo cạnh tôi.
Còn mặt của cô, tôi sẽ tìm bệnh viện giúp cô chữa trị, mai ngày tập đoàn Mặc thị sẽ cho cô một vị trí.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên.”
Hai người đàm phán đơn giản như thế, Mặc Viên am hiểu cách đánh vào tâm lý, mỗi câu nói đều dụ hoặc trí mạng đối với Nghê San San.
Cô không có lý do gì để từ chối cả.
“Được, tôi đồng ý với anh.
Nhưng mà, anh phải đảm bảo cuộc sống của tôi được an toàn.”
Mặc Viên cười, đứng dậy đi đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, giống như có thể thông qua lớp băng gạc đó mà thấy rõ dáng vẻ của cô, nói: “Dựa vào gương mặt này của cô, với tôi mà nói vẫn còn giá trị lợi dụng.”
…
Biệt thự Ngự Cảnh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đang dùng bữa sáng, vừa mới thả chén thuốc trong tay xuống đã thấy Hàn Triết vội vàng đi đến.
“Boss, mợ chủ, tối hôm qua Mặc Viên đi bệnh viện gặp mặt Nghê San San.”
Anh nói tin tức mình biết báo cho hai người.
Mộ Thiển ngước mắt nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Không có chuyện thì không đến điện Tam Bảo.
Bây giờ Mặc Viên nhúng tay vào tất nhiên là có âm mưu tính toán gì đó.
Chưa đợi Mặc Cảnh Thâm mở miệng, lúc này Mộ Thiển nói ra: “Đi liên hệ Bạc Dạ, đừng cho Nghê San San gặp mặt phóng viên vào hôm nay.”
Tối qua Bạc Dạ nhắn một tin, nói Nghê San San sẽ làm rõ với truyền thông.
sẽ trả cho cô sự công bằng.
Nhưng đêm qua Mặc Viên lại đến bệnh viện, Nghê San San kia có thể sẽ phản bội, đến lúc đó Mộ Thiển đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.
Cô hiểu rõ Mặc Viên biết dụ hoặc người khác, am hiểu uy hiếp người ta.
Mộ Thiển nhắm mắt lại: “Chờ một lát…”
Hàn Triết đang quay người đi thì ngừng lại, quay đầu nhìn cô: “Mợ chủ, còn có chuyện gì sao?”
“Tôi tự mình đi.”
Mộ Thiển quay đầu nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: “Thâm, em đi ra ngoài làm vài chuyện, anh ở nhà chờ em.”
“Ừm, cẩn thận một chút, có việc gì thì hãy nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Được, không thành vấn đề.”
Mộ Thiển lên lầu lấy túi xách, lúc xuống lầu đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, hôn nhẹ lên mặt anh.
“Buổi tối gặp.”
“Anh chờ em.”
“Được rồi, bye.”
Mộ Thiển chào Mặc Cảnh Thâm rồi quay người đi.
Hàn Triết đứng cạnh ghế sa lon, nhìn chiếc xe kia chạy khỏi cửa lớn biệt thự, yếu ớt hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại để mợ chủ đi giải quyết một mình sao?”
“Sao lại không chứ? Cô ấy là người trưởng thành, có năng lực tự mình giải quyết mọi chuyện.”
Có lẽ Mặc Cảnh Thâm là người yêu Mộ Thiển nhất trên đời này, nhưng anh đã trải qua cái chết.
Lúc ở biên giới của cái chết, trong đầu Mặc Cảnh Thâm không yên tâm nhất là Mộ Thiển.
Bởi vì anh lo lắng Mộ Thiển quá non nớt, rất nhiều chuyện đều không thể tự mình giải quyết được.
Bây giờ thân thể anh chưa khôi phục, không biết sau này có thể sống được bao lâu nữa.
Cho nên bây giờ anh muốn rèn luyện cho Mộ Thiển, buông tay cho cô có đủ không gian để cô có thể làm bất cứ chuyện gì.
Tóm lại, những chuyện làm không tốt đều có anh xử lý.
“Cũng tốt.”
Hàn Triết tán thành suy nghĩ của Mặc Cảnh Thâm, cảm thấy anh thật có lòng.
Lại cảm thấy đau lòng cho boss nhà mình.
Anh đã biết mình đã từng chạm mặt với tử thần, mới biết được sau khi chết không thể nào bảo vệ Mộ Thiển được.
Đến mức bây giờ có thể sống sót, anh đặt hết mọi tâm tư vào Mộ Thiển.
Rèn luyện cô, để cô trưởng thành, cũng cố gắng vì cô.
Mới đầu, Hàn Triết cảm thấy cách làm của Boss nhà mình thật khó hiểu, càng cảm thấy không đáng.
Nhưng sau đó, Mộ Thiển vì cứu Boss đã thật sự làm Hàn Triết rung động, mới khiến cho anh ta cảm thấy khâm phục Mộ Thiển.
Hàn Triết có việc phải đi giải quyết.
Mặc Cảnh Thâm vỗ tay phát ra tiếng: “Ảnh?”
Kêu một tiếng.
Trong không gian lớn như thế lại xuất hiện một người thần bí đứng cạnh anh.
Người đàn ông mặc áo choàng màu đen, trên mặt đeo mặt nạ đen, khiến cho người ta không nhìn thấy gương mặt thật của anh ta.
“Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ đi bảo vệ Mộ Thiển.”
Mặc Cảnh Thâm vừa lật văn kiện trong tay, vừa dặn dò.
Người đàn ông tên “Ảnh” do dự một chút: “Lý do?”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào.
Từ hôm nay trở đi, tôi giao cô ấy cho cậu.
Hễ cô ấy thiếu một sợi tóc, tôi sẽ cắt một ngón tay của cậu.”.
Danh Sách Chương: