Mục lục
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiêm ngưỡng xong mị lực phi phàm của nhân vật chính, Diệp Chi Châu dời lực chú ý về phía nguyên nhân hủy diệt thế giới.

Có chín vị nam chủ ưu tú trợ giúp cùng với hoàng đế bất công, nhân vật chính dĩ nhiên giải quyết dễ dàng mấy tỷ muội của nàng đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng nàng một chút cũng không vui, bởi vì chuyện của hoàng tử địch quốc Ngu Song cùng nàng không thể công khai, quan hệ hai nước quá mức ác liệt, bọn họ căn bản sẽ không có một kết quả tươi sáng! Ngu Song rất thống khổ, nhân vật chính cũng thống khổ, hai người lưu luyến chia tay tại ngoại ô hoàng thành.

Một tháng sau, địch quốc truyền đến tin tức, Ngu Song không được yêu thích bị hoàng đế chỉ hôn cho một Vương gia khác họ tính tình bạo ngược! Nhân vật chính kinh hãi, tiện đà giận dữ, không để ý quần thần cùng mấy vị nam chủ phản đối, khởi binh đánh địch quốc, muốn buộc địch quốc gả Ngu Song tới đây!

Ngu Song đang thương tâm tuyệt vọng nghe vậy rất là vui vẻ, sau đó lại lo lắng. Bị đánh chính là con dân quốc gia mình, hắn nào có thể cho phép mình làm lam nhan họa quốc chứ! Đều do hắn, lúc trước hắn không nên bốc đồng yêu cầu đến chiến trường, cũng không nên đối với nhân vật chính vừa gặp đã thương, lại càng không nên khi biết rõ tâm của nhân vật chính đã chia đều cho rất nhiều người mà vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên! Là hắn hại quân phụ, hại quốc gia, hại những binh lính cùng dân chúng chết đi trong chiến tranh! Vì thế Ngu Song lâm vào ngõ cụt liền uống một ly rượu độc rồi thăng thiên.

Tin tức Ngu Song qua đời truyền đến, nhân vật chính cực kỳ bi thương, cho rằng địch quốc thật sự quá phận, tình nguyện giết hoàng tử cũng không chịu gả người cho chính, đáng chết! Vì thế tăng thêm binh! Cự tuyệt hoà đàm! Tiếp tục đánh! Chét cũng phải đánh!

Sau khi Ngu Song tự sát địch quốc vốn định lui binh chấm dứt việc này, kết quả nhân vật chính lại không thuận theo dây dưa không bỏ, bọn họ cũng không nhịn được, vỗ cái bàn cái rầm. Ngươi đánh ta cũng đánh! Nhất định đánh tới dòng họ của ngươi! Một hoàng đế phế vật mới vừa đăng cơ còn chưa ngồi vững ngôi vị lại dám nhảy nhót như vậy, nhất định phải giết chết!

Chiến tranh lại tiếp tục, vốn là vùng đất yên ổn phồn vinh lại trở nên hỗn loạn, đã từng là nơi khiến dân chúng hạnh phúc thỏa mãn nhưng giờ trong mắt lại mang theo sầu khổ. Mấy vị nam chủ nhìn không được, thay phiên nhau khuyên bảo nhân vật chính ngưng chiến, nhưng nhân vật chính đã đánh đến hăng máu, hoàn toàn nghe không lọt! Nhóm nam chủ càng khuyên nhủ nàng càng cảm thấy phiền chán không kiên nhẫn, vì thế nhu tình mật ý trước kia biến thành lời nói lạnh nhạt, sau đó mỹ nhân mới vào cung, nhóm nam chủ bị vắng vẻ, bị quở trách, thậm chí ngay cả không cẩn thận sanh non đều không có người quản. Không đến hai năm, nhóm nam chủ hết sức ưu tú dần dần thấy rõ bản tính bạc tình của nàng, ồn ào lần lượt rời khỏi nàng, chủ động tới vùng chiến loạn cứu trợ binh sĩ cùng dân chúng.

Một ngày nào đó sáng sớm tỉnh lại, nhân vật chính theo thường lệ mở chiến báo (bản tin chiến sự) gọi Lãnh Dạ thay quần áo cho nàng, nhưng đợi mãi cũng không thấy bóng người trầm mặc quen thuộc kia, nàng ngẩn người, mờ mịt nhìn tẩm cung trống rỗng, rốt cục chân thật ý thức được, nhóm nam chủ từng ngoan ngoãn phục tùng nàng đã rời đi toàn bộ. Mỹ nhân mới đang bưng quần áo đồ rửa mặt đi tới, nàng nhìn đối phương, chỉ cảm thấy nụ cười của đối phương vừa nịnh nọt lại giả dối, khiến người cảm thấy phiền chán.

Vì thế nhân vật chính tỉnh ngộ, nhân vật chính muốn ngưng chiến, nhân vật chính muốn tìm nhóm nam chủ trở về! Nhưng mà nhóm nam chủ không muốn ôm nợ, thế giới bên ngoài rộng lớn phấn khích như vậy, bọn họ đã không còn cần phần tình yêu giả dối kia của nhân vật chính nữa. Vì thế nhân vật chính nổi giận, nhân vật chính điên cuồng, nhân vật chính bắt đầu dùng sức mạnh với bọn họ! Thậm chí nhân vật chính có một suy nghĩ vặn vẹo, có lẽ nhóm nam chủ chưa từng yêu nàng! Ngoan ngoãn phục tùng trước kia đều là biểu hiện giả dối, là âm mưu! Đám người kia yêu chính là quyền lợi địa vị! Tiếp cận mình là vì muốn thông qua mình chưởng khống Minh Nguyệt quốc, sau lại thấy mình không chịu để bọn họ khống chế nên liền rời đi!

Nhân vật chính tự cảm thấy đã phát hiện ra chân tướng bắt đầu điên cuồng đuổi bắt nhóm nam chủ, trong đó có một vài vị nam chủ bất hạnh bị nhân vật chính bắt trở về, không quá mấy tháng đã bị nhân vật chính tra tấn đến chết. Dư lại vài vị nam chủ may mắn đào thoát được vừa sợ vừa giận, dứt khoát liên hợp với nhau, quyết định cùng nhân vật chính sống mái! Những người chịu ân huệ của bọn họ nhanh chóng tụ tập về, ngay sau đó là dân chúng phản cảm nhân vật chính thống trị tàn bạo cũng hội tụ lại đây, trong khoảng thời gian ngắn đã hình thành một lực lượng cường đại đủ để chống lại triều đình!

Nội loạn cộng thêm ngoại chiến, nhân vật chính khổ không thể tả. Tính tình nàng càng thêm vặn vẹo tàn bạo, tự mình ra trận mang theo một đám ám vệ mới bồi dưỡng chặn giết mấy vị nam chủ! Nhóm nam chủ cũng không phải ngồi không, vì thế hai phe hung tàn đấu với nhau! Đấu đến là thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, sau đó toàn bộ đều chết hết.

Diệp Chi Châu: “…..”

Hoàng đế chết, tân lãnh tụ phản kháng hoàng đế cũng chết, nhóm bách tính ngây ngốc, địch quốc thì vui sướng, các tiểu quốc xung quanh cũng vui sướng, sôi nổi dũng mãnh tiến vào Minh Nguyệt quốc phân chia cái bánh ngọt này! Một năm sau hình thành cục diện quần hùng cắt cứ, mở ra thời đại đại hỗn chiến. Vài chục năm sau, châm ngôn phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân không có ứng nghiệm, thế giới liền kết thúc trong chiến tranh.

Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy mình lại bị sét đánh thêm lần nữa. Không ngờ nhân vật chính cùng dàn hậu cung ở thế giới này lại có kết cục quái đản như vậy! Cho nên kỳ thật nội dung của kịch bản này chính là tuồng kịch bi thống “Gặp được đối tượng tra ngươi sẽ có bao nhiêu thảm” đúng không?

“Chắc không cần lấy hồn kì đâu, dù sao chữ yêu giữa nam nữ chủ sẽ từ từ mài mòn hết thôi ……” Hơn nữa giữa mấy người này cũng không được gọi là yêu, nhiều lắm là thích thôi, ngay cả tín nhiệm bao dung cơ bản nhất cũng không có thì còn nói yêu hay không yêu gì ……

[Xin đừng tiêu cực, lấy hồn kỳ chỉ là phương pháp, mục đích nhiệm vụ là ngăn cản thế giới hủy diệt.]

Cậu ngẩn người, sau đó thở dài che mặt, “Cũng đúng, cho dù hồn kỳ bị mài hết nhân vật chính cũng sẽ nổi điên đi giết nhóm nam chủ, cuối cùng thế giới vẫn tiêu tùng. Không thể để cho nhóm nam chủ cùng nhân vật chính cùng một chỗ được, càng không thể để nhân vật chính đăng cơ …… Khoan đã, thân phận bây giờ của tao là gì vậy?”

[Tam hoàng nữ Minh Nguyệt quốc, Lãnh Yên, tính cách yếu đuối quái gở, nam phẫn nữ trang, ái mộ quốc sư đương nhiệm Dung Quảng Yến.]

Diệp Chi Châu cảm thấy mình muốn chết lặng, vị Lãnh Yên này là người đầu tiên phát hiện thân phận tư sinh nữ của nhân vật chính, cũng là người chết sớm nhất thảm nhất, tính theo thời gian là sau khi giới tính thật của cơ thể này bị bại lộ …..

F*! Cậu đột nhiên nhớ tới lời của nam nhân vừa nãy —— nghiệm thân, ngày mai?! Vậy không phải nguyên chủ sẽ nhanh chóng toi mạng sao!

Cậu vội vàng mở tư liệu ra nhìn thời gian, quả nhiên phát hiện nội dung vở kịch đã phát triển đến khúc nhân vật chính ra khỏi thanh lâu bị đuổi giết nhảy xuống vực. Trong kịch bản người đuổi giết nhân vật chính là do Lãnh Yên phái đi, ngày đó Lãnh Yên lén chuồn ra cung nhìn quốc sư tế thiên, ngẫu nhiên thấy được diện mạo của nhân vật chính, nhanh chóng ý thức được nhân vật chính có khả năng chính là hài tử của vị bạch nguyệt quang trong lòng hoàng đế, tâm nguy cơ xuất hiện, liền phái ám vệ của mình đuổi theo giết nhân vật chính. Sau đó không quá mấy ngày giới tính của Lãnh Yên liền bị một vị tân lang quân được sủng ái nghi ngờ, hoàng đế cũng nổi lên nghi ngờ, sau đó liền có sự kiện nghiệm thân.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

“Thông Thiên …..” Cậu cúi đầu nhìn về phía đũng quần, sâu kín hỏi, “Dịch dung đan có thể dịch dung phía dưới không vậy?”

Màn ảnh đứng hồi lâu, sau đó chữ viết biến hóa, [Có thể.]

“Vậy ……” Cậu nhẫn xuống mất thể diện, hàm hồ hỏi, “Phía dưới của nữ tính ở thế giới này cùng nữ tính thế giới khác giống nhau đúng không? “

Quang bình tiếp tục đứng hình, hơn nửa ngày mới toát ra một chữ, [Giống.]

Cậu hít sâu, cầm lấy gối đầu che mặt mình, “Cho nên ….. phía dưới của nữ hài tử …… Rốt cuộc có dáng vẻ ra sao …..”

Xoẹt, màn ảnh biến mất, cái gương nhỏ cơ trí chết máy.

“Này!” Sắc mặt cậu đỏ bừng bỏ gối đầu ra, dùng sức gõ nó, “Tao cũng không muốn như vậy! Là tại nhiệm vụ thế giới này rất kỳ ba! Trách tao sao được! Tao chỉ là một lão gay ….. Này rất khó khăn cho tao! Mày, mày giúp tao đi, không thì nhiệm vụ thế giới này thật sự xong đời!”

Cái gương nhỏ bất vi sở động, thề sống thề chết bảo vệ tiết tháo của mình.

Cậu xấu hổ và giận dữ cầm đao lên, “Vậy tao đi tìm chết đây! Tao thật sự đi tìm chết đó! Nhiệm vụ thế giới này không thể làm được!”

Cái gương nhỏ cam chịu rung lên, sau đó ném một cuốn sách phong cách cổ xưa ra.

“Đây là cái gì?” Cậu bỏ đao xuống cầm lấy mở ra, sau đó chấn động, “Đông cung đồ! Không nghĩ tới mày lại như vậy đấy Thông Thiên, dám trộm giấu đông cung đồ!”

Cái gương nhỏ đơn phương quyết định cùng cậu tuyệt giao ba ngày.

Ngày hôm sau Đức quý quân tới rất sớm, đi theo phía sau là một thiếu nữ diện mạo bình thường cùng một lão công công.

“Yên nhi, lát nữa ngươi đi theo vị công công này rời đi, nhớ kỹ, về sau ngươi không phải là tam hoàng nữ Lãnh Yên nữa, mà là cung nữ trong cung phạm lỗi bị đuổi ra ngoài, biết chưa?” Đức quý quân lôi kéo tay cậu dùng sức nắm chặt, trong mắt mang theo một tia không nỡ, “Sau khi rời khỏi đây phải nhớ rõ sống cho tốt, có thể cách kinh thành bao xa liền cách bấy nhiêu, về sau tìm một thê chủ thành thật thương ngươi, an an ổn ổn sống với nhau ….. Chỉ tiếc là quân phụ không thể thấy được ngày ngươi mặc giá y.”

Diệp Chi Châu có chút cảm động, vội nắm chặt tay hắn, bắt chước bộ dáng trầm mặc nội liễm của nguyên chủ, thấp giọng hỏi, “Nếu ta đi rồi, quân phụ phải làm sao đây? Còn mấy cô cô nên làm cái gì bây giờ? Quân phụ, ta không thể đi, tin tưởng ta, nghiệm thân sẽ không sao cả.”

“Quân phụ cùng mẫu hoàng ngươi tình cảm nhiều năm như vậy, cho dù nàng sinh khí cũng sẽ không làm gì quân phụ cả, ngươi đừng lo lắng.” Đức quý quân nói dối trắng trợn, lộ ra một nụ cười khó coi, cố gắng để giọng nói thoải mái hơn, “Ngươi cũng biết còn có các cô cô ngươi ở trong triều làm chỗ dựa cho chúng ta mà, mẫu hoàng ngươi không dám đụng đến ta đâu, ngươi an tâm.”

Không động mới là lạ, vì việc này mà cái người không có lương tâm ngồi trên ngai vàng kia đã tru di cửu tộc Đức quý quân đấy.

“Quân phụ, ta nói thật, nghiệm thân thật sự không thành vấn đề.” Biểu tình Diệp Chi Châu nghiêm túc, khẽ cắn môi chịu mất thể diện lôi kéo Đức quý quân đi vào bên trong.

Hai phút sau, Đức quý quân hoảng hốt đi ra, Diệp Chi Châu thì gắt gao cúi đầu, không ngừng ở trong lòng tự an ủi mình. Không sao cả, cái đối phương thấy là lớp da giả do dịch dung đan đạo ra, không có việc gì không có việc gì, một chút việc cũng không có, lại nói thân thể của nguyên chủ cũng đã được đối phương nhìn từ nhỏ đến lớn …… A a a, chỉ mong sau này người yêu biết sẽ không đánh chết mình!

“Yên nhi, ngươi ……” Đức quý quân rốt cục hoàn hồn, vừa rối rắm vừa vui sướng nhìn cậu, muốn nói lại thôi, “Ngươi, ngươi sẽ không ….. biến thành công công đi?”

“Quân phụ!” Diệp Chi Châu sụp đổ rống to, sau đó liếc mắt nhìn thiếu nữ cùng lão công công còn đang ở bên ngoài, khẽ nhíu mày, dùng tinh thần lực quấn vào hai người kia, hạ giọng nói với Đức quý quân, “Quân phụ, qua hôm nay, ta là tam hoàng nữ chân chính, hiểu không?”

Đức quý quân thấy cậu nhìn về phía thiếu nữ cùng lão công công, nháy mắt minh bạch băn khoăn của cậu, vội trấn an vuốt tóc cậu, trịnh trọng gật đầu.

Trong thiên điện Thiên Càn cung, vài vị quý quân tề tụ, vô cùng náo nhiệt.

“Đức quý quân sao còn chưa tới?” Một vị soái ca diện mạo nhã nhặn vuốt ve chiết phiến trong tay, làm như vô ý hỏi tới.

“Có lẽ là do Yên nhi đang cáu kỉnh thôi.” Soái ca diện mạo yêu diễm uống ngụm trà, cũng học theo “vô ý” nói ra, “Đứa bé kia từ nhỏ đã không thích chơi cùng với các tỷ tỷ, lần trước chúng ta đi ôn tuyền hành cung nàng còn hung hăng náo loạn một hồi, lần này bị buộc nghiệm thân, đứa bé kia khẳng định rất sinh khí.”

Một vị soái ca lãnh khốc khác đặt chén trà xuống thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hiếm khi mở lời, “Có cáu kỉnh thế nào đi nữa cũng không nên để Hoàng Thượng chờ lâu như vậy.”

Ba người đối diện ăn ý, sau đó nhất tề nhìn hoàng đế rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Nhạc Thanh.” Hoàng đế Lãnh Hãn đột nhiên mở miệng, gọi tên của Quân hậu vẫn luôn trầm mặc, “Phái người đến Đức Lan điện thúc giục, mặt khác, bắt Liễu lang quân nghi ngờ Yên nhi lại, đưa tới lãnh cung đi.”

Vài vị quý quân tâm tình không tồi nghe vậy trong lòng chấn động, nhốn nháo cúi đầu không dám nói lung tung nữa.

Quân hậu Nhạc Thanh kính cẩn ứng thanh, sau đó thản nhiên nhìn ba vị quý quân, trong mắt hiện lên một tia trào phúng. Tâm của hoàng đế đã sớm lạnh như băng không còn đặt ở trong hậu cung nữa, nhiều năm như vậy, trừ bỏ ngẫu nhiên thu tân nhân vào cung, hoàng đế vẫn chưa từng chiêu người nào thị tẩm cả ….. Những cái khác đều là hư vô, trông giữ hài tử của mình mới là đúng đắn.

“Không cần thúc giục.” Âm thanh trong trẻo đột nhiên từ cửa truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đức quý quân mang vẻ mặt tươi cười cất bước vào cửa điện, phía sau là tam hoàng nữ biểu tình bình tĩnh trầm mặc.

Ba vị quý quân liếc nhau, ánh mắt nghi hoặc lại thấp thỏm. Đức quý quân này sao có thể tươi cười tiến vào chứ ……

“Hoàng Thượng.” Đức quý quân mang theo Diệp Chi Châu hành lễ với Lãnh Hãn cùng Nhạc Thanh, hiếm khi cường ngạnh nói rằng, “Còn thỉnh Hoàng Thượng cho phép Yên nhi lập tức bắt đầu nghiệm thân, tội danh thác loạn gia phả hoàng thất Ngọc Trạch ta đảm đương không nổi.”

Lãnh Hãn bị thái độ của hắn làm cho nhíu mày, nghiêng đầu vẫy tay với một lão ma ma đứng ở phía sau, trầm giọng nói, “Ngươi tự mình đi nghiệm.”

Lão ma ma xác nhận, cúi đầu đi đến trước mặt Lãnh Yên, làm tư thế thỉnh. Diệp Chi Châu đang trộm đánh giá mọi người trong điện vội thu liễm biểu tình ánh mắt, đi theo đối phương vào nội điện.

Không khí nhất thời trầm mặc xuống, không người nào nói chuyện.

Hoàng đế không cho phép ngồi, Đức quý quân liền thành thật đứng, biểu tình bình tĩnh khiến người khác nhìn không ra manh mối.

Năm phút sau Diệp Chi Châu theo lão ma ma đi ra, mặt có chút hồng, tay có chút run rẩy. Lịch sử đen tối, tuyệt đối là lịch sử đen tối, cậu hận thế giới này!

“Tam hoàng nữ thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì.” Lão ma ma dưới tầm mắt chờ mong của mọi người tuyên bố kết quả.

Vẻ mặt ba vị quý quân đổi đổi, sau đó cứng ngắc hướng Đức quý quân nói chúc mừng. Đức quý quân ôn hoà ứng thanh, thái độ thập phần có lệ.

Hoàng đế híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên đứng dậy nói rằng, “Ban thưởng cho Liễu lang quân một ly rượu độc, tất cả giải tán đi.” Nói xong trực tiếp rời đi, không có trấn an Đức quý quân cùng Diệp Chi Châu, thái độ lãnh đạm khiến người hàn tâm.

Ánh mắt Đức quý quân trở nên ảm đạm, ba vị quý quân khác lại bắt đầu vui vẻ.

“Hoàng Thượng!” Một thanh âm sắc nhọn đột nhiên truyền đến từ xa, sau đó càng ngày càng gần, ngữ khí kích động mang theo vui sướng, “Hoàng Thượng, bên Minh Nguyệt điện truyền đến tin tức, quốc sư tỉnh rồi! Sa Ương quốc sư tỉnh rồi!”

Lãnh Hãn đột nhiên dừng bước, biểu tình bình thản rốt cục có biến hóa, trong ánh mắt mơ hồ mang theo một tia kinh nghi cùng sợ hãi, “Sa Ương tỉnh? Lúc nào!”

Tiểu cung nữ chạy tới thông truyền hoàn toàn không phát hiện biểu tình của nàng không ổn, tự vui sướng nói, “Là nửa đêm hôm qua, sau khi quốc sư tỉnh trực tiếp tới Chiêm Tinh Các, vừa nãy mới từ trong Các đi ra, hiện tại đang trên đường đi đến Tế Tự điện, nói là có việc muốn tuyên bố.”

Lãnh Hãn kéo khóe miệng, biểu tình có chút quái dị, “Trực tiếp đi Chiêm Tinh Các? Tỉnh thì tốt …… Người tới, bãi giá Minh Nguyệt điện.”

Diệp Chi Châu cẩn thận đánh giá biểu tình của hoàng đế, khẽ nhíu mày, Sa Ương quốc sư? Là ai? Không phải quốc sư hiện tại tên là Dung Quảng Yến sao? Còn phản ứng vừa nãy của hoàng đế …… Không lẽ kịch bản lại có bug?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK