Lúc xem lại lần thứ tư, cậu phát hiện bóng dáng của một người —— thư kí của Tư Hữu Càn – Phương Thục Hà. Người thư kí này được thiết lập tính cách trầm mặc tin cậy, ngoại trừ lúc cha bà ta qua đời mười mấy năm trước xin nghỉ hơn nửa năm thì thời gian còn lại vẫn luôn ở bên cạnh Tư Hữu Càn cần cù làm thư kí, không kết hôn cũng không có bạn trai, một bộ dáng vẻ chiến sĩ thi đua công việc là trời.
Sau khi phát sinh vụ bắt cóc, Tư Hữu Càn vội vàng quan tâm Chung Mẫn tinh thần thất thường, Tư Việt còn nhỏ, Tư Tể Dân đã lớn tuổi hơn nữa còn phải chăm sóc cháu trai, nên nhiệm vụ cùng cảnh sát tìm người liền rơi xuống trên người vị thư kí này.
Trong kịch bản, vị thư ký này hầu như không chỗ nào không có mặt, nhưng lại không hề có cảm giác tồn tại. Chung Mẫn sinh bệnh nằm viện, lúc Tư Hữu Càn bận chuyện công ty không có thời gian đi thăm thì bà ta liền chủ động đến chăm sóc; khi Tư Hữu Càn bận chăm sóc Chung Mẫn không rảnh quản chuyện công ty, bà ta liền cần cần cù cù trở về công ty tiếp tục làm chiến sĩ thi đua; khi Tư Việt biết được sự tồn tại của Vệ Tư Hàn từ chỗ Tư Hữu Càn, cũng là do bà ta tìm cách lấy được mẫu tóc của Vệ Tư Hàn, để Tư Hữu Càn có thể nhanh chóng đi làm giám định con ruột; khi mọi người đều giấu Chung Mẫn chuyện Tần Bảo tranh đấu với Vệ Tư Hàn, cũng là bà ta trong một lần gọi điện thoại không cẩn thận để cho Chung Mẫn nghe được chân tướng, biết được chuyện Tư Hữu Càn dùng ly miêu hoán thái tử cùng với sự tồn tại của Vệ Tư Hàn; sau khi Tần Bảo chết thảm trong ngục giam, cũng là bà ta trong một lần đi tới Tư gia đưa tư liệu không đóng kỹ cửa thư phòng, làm cho Chung Mẫn đang đọc sách ở bên ngoài nghe được Tư Hữu Càn cùng Tư Việt nói chuyện, biết được Tần Bảo đã chết, sau đó Chung Mẫn vì chịu kích thích quá lớn trực tiếp vào bệnh viện.
Một vị thư kí trầm ổn tin cậy lại nhiều lần để người khác nghe được nội dung điện thoại cùng quên đóng cửa để người khác nghe được nội dung nói chuyện, nói không phải cố ý thì ai tin chứ? Đáng sợ nhất chính là, sau khi Chung Mẫn nằm viện thì phần lớn đều do người này tới chăm sóc, sau đó không quá hai năm Chung Mẫn liền chết bệnh.
Diệp Chi Châu tìm ảnh chụp của vị thư kí này, phát hiện người này vô cùng thú vị, tiền lương rất cao nhưng lại ăn mặc quê mùa cục mịch, đeo mắt kính dày cộm, sắc mặt vàng như nến, nhưng ngược lại dáng người không tồi, nhưng lại thích mặc quần áo của người già. Cậu chọn công năng hoàn nguyên (trả về nguyên bản) của hệ thống, quét qua khung xương của Phương Thục Hà để nhìn được diện mạo thật của bà ta.
Không có kính mắt dày cộm che chắn, xóa hết tất cả những dấu vết năm tháng lưu lại trên khuôn mặt người này, diện mạo vị thư kí này hoàn toàn không xấu, ngược lại rất tinh xảo xinh đẹp, có bảy tám phần tương tự với Vệ Tư Hàn …. Đối chiếu với thời gian Phương Thục Hà xin nghỉ phép vì cha chết bệnh cùng tuổi của Vệ Tư Hàn, cậu gần như có thể xác định vị này chính là mẹ ruột của Vệ Tư Hàn.
Hiện tại kịch bản này thật sự là làm người ta bật cười. Cậu là Tư Hàn giả, vốn tưởng rằng chính chủ là Vệ Tư Hàn nhưng không ngờ lại là con riêng, đứa con riêng này còn ôm ý đồ muốn đá cậu ra khỏi thân phận Tư Hàn, tiếp tục thay thế cậu giả mạo Tư Hàn chân chính. Năm đó Tư Hữu Càn ép nguyên chủ bắt chước hành vi thói quen của Tư Hàn, hiện tại lại ép con riêng đến bắt chước hành vi thói quen của nguyên chủ, cho nên mục đích của Tư Hữu Càn là muốn bồi dưỡng con riêng trở thành thế thân của thế thân sao? Như vậy chính chủ luôn luôn bị bắt chước đang ở nơi nào? Tư Hữu Càn dám trắng trợn để con riêng giả mạo chính chủ, năm đó đứa trẻ kia thật sự đã mất tích sao ……
Cậu có một suy nghĩ ác ý, nếu như nguyên chủ đã tử vong, nếu như vụ bắt cóc năm đó chính là ván cờ của Tư Hữu Càn bày ra để biến con riêng thành con giá thú ….. Cậu tắt màn ảnh đi, nhịn không được cười lạnh. Trải qua vài thế giới, Tư Hữu Càn là người cha ghê tởm nhất cậu từng gặp, ghê tởm đến mức khiến người ta muốn hủy diệt.
Trước thì làm mất tích con giá thú, rồi lại tìm một người có bảy tám phần giống giả mạo chính chủ, sau đó chờ thêm mười mấy năm, khi bọn nhỏ đều đã trưởng thành không còn dáng vẻ như hồi bé, lại sắp xếp bối cảnh lí lịch cho con riêng thật tốt, ông ta lại để con riêng xuất hiện giả mạo chính chủ mất tích, mượn tay hàng giả chọc ra thân phận của con riêng, đá hàng giả đi, sau đó quang minh chính đại trở thành Tư Hàn chân chính, đạt được sự chấp nhận của tất cả người trong Tư gia, bao gồm luôn cả Chung Mẫn là mẹ ruột của chính chủ.
Trong vở kịch này nguyên chủ hoàn toàn là người bị lợi dụng triệt để, là hàng giả mười mấy năm không nói, cuối cùng còn trở thành chứng cứ có sức thuyết phục giúp đứa con riêng biến thành chính chủ! Còn có Chung Mẫn, mất đi con trai, bị chồng phản bội lừa bịp, cuối cùng còn coi con riêng trở thành con ruột mà thương yêu …..
Tức giận trong lòng quay cuồng, cậu hít sâu áp chế cảm xúc, cường bách chính mình tiếp tục suy nghĩ.
Tư Hữu Càn thích đứa con riêng đến như vậy, nhưng vì sao lại không trực tiếp ly hôn Chung Mẫn cưới tiểu tam, như vậy không phải con riêng sẽ biến thành con trong giá thú sao? Hà tất gì phải tốn công để con riêng thay thế thân phận Tư Hàn? Trừ phi …… Tư Hữu Càn có lý do không thể ly hôn với Chung Mẫn, hơn nữa thân phận của Tư Hàn có thể mang lại ích lợi cho đứa con riêng kia.
Nhớ tới một màn tai nạn xe cộ trong mơ kia, cậu ngửa đầu, híp mắt nhìn về ánh dương chói mắt trên trời.
Có lẽ không phải là Chung Mẫn, mà là Tư Hữu Càn mơ ước vật gì đó của Chung gia, thậm chí không tiếc giết chết tất cả người của Chung gia. Vợ chồng Chung Khả, Tần Bảo chết thảm trong ngục giam, Chung Mẫn chết bệnh ….. Trong phần cuối của vở kịch, toàn bộ Chung gia trừ bỏ Tư Việt hoàn toàn không biết chân tướng lại vô cùng tín nhiệm Tư Hữu Càn, không còn ai sống cả.
A, thật là một vở kịch làm cho người ta hận đến nghiến răng, thật muốn lôi Tư Hữu Càn ra dùng súng bắn vài phát …..
Ánh dương trước mắt đột nhiên bị một bàn tay to lớn thon dài hữu lực che khuất, sau đó một thanh âm trầm thấp êm tai từ người đứng phía trước truyền đến, “Cứ nhìn mặt trời như vậy, mắt không khó chịu sao?”
“Khó chịu chứ.” Cậu phản xạ có điều kiện trả lời, sau đó từ dòng suy nghĩ hồi thần lại, cúi đầu dùng sức xoa xoa ánh mắt đã hoa lên, lễ phép nói lời cảm ơn, “Cám ơn đã nhắc nhở, hồi nãy đang suy nghĩ chút chuyện, không chú ý tới.”
“Về sau cũng không thể như vậy nữa.” Thân ảnh cao lớn đột nhiên cúi xuống, cái bóng của người nọ bao phủ toàn bộ cơ thể cậu, bàn tay ấm áp khô ráo chạm mặt cậu, lực đạo rất nhẹ, mang theo sự quý trọng, “Tiểu Bảo, rốt cục anh cũng tìm được em.”
Tầm mắt mới vừa khôi phục liền chạm vào một đôi mắt xanh biếc, cậu nhịn không được xoa xoa ánh mắt, có chút ngốc, “Gì cơ?”
“Tần Bảo.” Trong mắt người đàn ông cao lớn bị bóng râm che khuất không thấy rõ mặt mũi mang một tia hoài niệm, ngữ khí cảm thán lại thỏa mãn, “Anh là Tần Mạc, là anh của em. Tiểu Bảo, anh đến đưa em về nhà.”
Tần Mạc? Người con lai kia? Anh trai tiện nghi sao lại xuất hiện sớm như vậy?
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu theo bản năng bấm nhận, sau đó thanh âm như heo bị giết của Vi Trang vang lên, “Đại Bảo huynh đệ, tôi xin lỗi cậu! Nhóm người điều tra cậu kia cư nhiên theo tôi tới B thị! Đám ngoại quốc xấu xa kia dám chơi trò với tôi, dựa theo dấu vết của tôi tìm tới đây, rõ ràng tôi làm rất bí mật mà! A a a, nhóm người kia rốt cuộc là ai! Tôi muốn giết toàn gia hắn! Đại Bảo cậu chạy mau! Tôi đang theo dõi hành trình của bọn họ, bọn họ giống như đi đến B thị, không chừng hôm nay sẽ đến!”
Diệp Chi Châu: “…..”
“Giết toàn gia tôi sao?” Tần Mạc đứng thẳng thân thể, ánh mắt chuyển tới di động của cậu, ánh mắt lạnh buốt, “Cậu chính là con rệp vẫn luôn ngăn chặn tôi tìm Tiểu Bảo đó hả?”
“Con rệp? Là tên vương bát đản nào đang nói chuyện! Đại Bảo cậu không chứ, Đại Bảo?”
“Tôi không sao.” Diệp Chi Châu co rút khóe miệng, rốt cục nhớ tới Vi Trang từng đề cập với cậu chuyện có một nhóm người khác cũng đang điều tra mình. Lúc ấy trong đầu cậu bị nhồi đầy nội dung kịch bản cùng hoài nghi thân phận của Vệ Tư Hàn, liền xem nhẹ việc này …. Đằng hắng vài cái để che dấu chột dạ cùng xấu hổ, cậu trộm nhìn Tần Mạc, giảm âm lượng di động xuống, hạ giọng trấn an Vi Trang vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Tần Mạc đứng phía trước theo dõi một loạt động tác của cậu, biểu tình không rõ, “Tiểu Bảo, con rệp này là em tìm tới?”
Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ đến việc gặp mặt người anh trai này, thật xấu hổ quá, phải ở chung thế nào đây, trong kịch bản cũng không miêu tả tỉ mỉ tính cách của người anh này, làm sao bây giờ. Cậu không được tự nhiên động động, vỗ vỗ cái ghế, đột nhiên có chút hồi hộp, “Cái kia … Anh ngồi trước đã, có vấn đề gì chúng ta chậm rãi nói.”
Tần Mạc nghe lời ngồi xuống, nghiêng đầu, nhìn cậu vô cùng chuyên chú.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Ánh mắt thâm thúy, con ngươi màu xanh biếc, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời càng thêm sáng hơn, còn có làn da thật tốt của người ngoại quốc … Diệp Chi Châu quay đầu tránh đi tầm mắt của anh, nói chính sự, “Em biết anh, trước đó em có hoài nghi thân thế của mình, nên tìm người điều tra … Em không nghĩ tới anh sẽ tìm được em nhanh như vậy.” Sớm hơn nhiều năm so với trong kịch bản.
Tần Mạc trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi, “Tháng trước em đi qua S thị, đúng không?”
“Đúng, em có đi qua.”
“Quả nhiên là em.”
Những lời này anh dùng tiếng Đức để nói, Diệp Chi Châu nghe không rõ, “Cái gì?”
“Không có gì.” Tần Mạc thu hồi suy nghĩ, ánh mắt chuyển hướng vượt qua bãi cỏ nhìn thân ảnh một thiếu niên đang đi về bên này, híp mắt, “Em đột nhiên muốn đi tra thân thế của mình, là bởi vì y sao?”
“Ai?” Diệp Chi Châu vừa hỏi vừa theo ánh mắt của anh quay đầu nhìn lại, sau đó thấy được Vệ Tư Hàn ăn mặc giống như nguyên chủ, “……..”
“Tiểu Tư, sao cậu lại ở đây? A, anh ngoại quốc đẹp trai này là bạn của cậu sao? Là du học sinh hả?” Vệ Tư Hàn ôm sách đi nhanh tới gần, vẻ mặt dương quang sáng sủa ý cười.
“Có thể nghe hiểu được tiếng Đức không?”
Diệp Chi Châu mới vừa đáp cho có lệ với Vệ Tư Hàn xong liền bị Tần Mạc đột nhiên dùng tiếng Đức làm phản ứng không kịp, sau khi nghe hiểu cũng vội vàng dùng tiếng Đức trả lời, “Có thể.”
Ánh mắt Tần Mạc hiện lên ý cười, không nhìn Vệ Tư Hàn, tiếp tục dùng tiếng Đức nói, “Sau giờ tan học ra cổng phía nam, anh chờ em ở đó.” Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Chào hỏi không được đáp lại Vệ Tư Hàn có chút xấu hổ, đưa tay xoay xoay mũ hỏi, “Tiểu Tư, người kia là ai thế, tớ chào hỏi cũng không để ý tới, thật lạnh lùng. Còn mấy lời hồi nãy không phải là quốc ngữ, nhưng cũng không giống tiếng Anh.”
“Chỉ là một người nước ngoài hỏi đường mà thôi, đó là tiếng Đức.” Diệp Chi Châu bị “thói quen” xoay mũ của y làm hết hứng nói chuyện, đứng dậy nhìn đồng hồ, nói tạm biệt, “Tiết buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tớ đi trước.”
Vệ Tư Hàn nghe vậy vội vàng kéo cậu, cười nói, “Tiểu Tư cậu ngốc rồi sao, chúng ta học cùng ngành, tiết học sẽ giống nhau, cùng đi đi.”
Diệp Chi Châu bất đắc dĩ dừng bước, cười cười cùng y sóng vai đi đến khu phòng học, trên đường đi ở trong lòng im lặng mài dao xoẹt xoẹt muốn giết người vì đối phương cứ “trong lúc vô tình” để lộ ra “chuyện cũ” thời thơ ấu. Việc cùng ngành học cùng ký túc xá khẳng định là âm mưu của Tư Hữu Càn! Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp như vậy! Quả thực phiền chết, nếu không phải vì không muốn cho Tư Hữu Càn hoài nghi, câu thật sự muốn thay đổi hoàn toàn tủ quần áo của nguyên chủ, rồi sẽ đá hàng loạt “hồi ức” của Vệ Tư Hàn trở về!
Thật vất vả chịu đựng xong tiết học buổi chiều, lúc ra phòng học thì Vệ Tư Hàn lại đi theo sau, vô luận Diệp Chi Châu dùng lý do gì y đều nhất định phải “tiện đường”!
Muốn nháo cái gì đây hả ….. Diệp Chi Châu cảm thấy hỏng mất.
“Tiểu Hàm! Anh tới thăm cậu này!”
Sau bồn hoa truyền đến một thanh âm quen thuộc, Diệp Chi Châu cùng Vệ Tư Hàn đồng thời quay đầu, còn không chờ Diệp Chi Châu thấy rõ tới người là ai, quyển sách trên tay Vệ Tư Hàn liền rơi xuống đất “lộp bộp”.
Người tới có dáng người rất cao, mặc một bộ đồ màu đen vận động, làn da bị trại hè tàn phá đã ngăm đen, nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt đẹp trai càng chói mắt. Tốt rồi, cậu không biết vì cái gì mà Vệ Tư Hàn liều chết quấn lấy cậu, hiện tại thấy vẻ mặt tươi cười của người đang chạy tới thì hiểu rõ, đúng là Hình Quan đã cùng chung hoạn nạn với chính chủ Tư Hàn!
Vệ Tư Hàn tiến lên một bước, vẻ mặt hoảng hốt thì thào, “Tiểu Quan?”
Hình Quan chạy tới gần chuẩn bị đưa tay vỗ vai Diệp Chi Châu thì bị làm cho ngẩn người, quay đầu nhìn Vệ Tư Hàn, lại ngẩn người, nhíu mày, “Cậu gọi tôi là gì? Còn nữa, sao sắc mặt của cậu bạn này lại tái nhợt như vậy, sinh bệnh sao?”
“Tiểu Quan.” Vệ Tư Hàn tiếp tục hoảng hốt, sau đó tiến lên bắt lấy hắn, vừa khóc vừa cười, “Cậu chạy trốn thành công đúng không? Sau khi tớ dẫn bọn bắt cóc rời đi, cậu chạy trốn thành công đúng không?”
Sắc mặt Hình Quan đại biến, mãnh liệt xoay người nhìn y, trừng lớn mắt, “Cậu nói cái gì?!” Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Tiểu Hàm, người này là bạn của cậu sao! Sao y lại nói những chuyện này, cậu nói cho y biết hả?”
Diệp Chi Châu ở trong lòng trợn trắng mắt, trấn an vỗ vai hắn, thở dài, “Đây là bạn tớ, tên là Vệ Tư Hàn, rất giống tên của tớ đúng không? Ai, cũng bởi vì vậy, y liền đem những chuyện tớ đã kể biến thành chuyện phát sinh trên người mình, cậu nhìn quần áo y xem …. Kỳ thật, tớ cảm thấy đầu óc y có chút vấn đề.”
Vệ Tư Hàn chưa kịp nói hết lời kịch liền bị cậu trực tiếp làm nghẹn ở cổ, muốn phản bác, nhưng không biết nên phản bác như thế nào mới không có vẻ khả nghi, gấp đến độ sắc mặt trở nên tái nhợt thật sự.
“Cậu nói cái gì ….. y mặc đồ giống cậu sao?” Hình Quan nhíu mày, nhịn không được lôi kéo cậu cách xa Vệ Tư Hàn, “Loại người đầu óc không tỉnh táo này vì sao trường học còn giữ lại? Tiểu Hàm cậu cũng đừng tốt bụng quá, người như thế rất nguy hiểm, về sau đừng đi chung với y nữa.”
“Tại tớ thấy y đáng thương …..”
“Người này bị chứng vọng tưởng nguy cấp, nếu thấy đáng thương thì nên đưa y đi bệnh viện mới đúng.”
Chung quanh đã có sinh viên vây xem, Vệ Tư Hàn xấu hổ đến mặt đỏ rần, vở kịch hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của y a! Y không ngờ tới Tư Hàm cùng Hình Quan sau khi nghe được mình nói sẽ có phản ứng như vậy! Không được! Không thể tiếp tục làm cho bọn họ nói tiếp! Y không muốn bị gắn cái mác “đầu óc có bệnh”, nếu không về sau y làm sao lăn lộn được ở trong trường học nữa?!
“Tiểu Quan!” Lần này y không có nhào đến phía trước, ngược lại lui về phía sau một bước, biểu tình đổi rồi lại đổi, một bộ dáng vẻ đấu tranh hồi ức, “Không đúng, sao tôi lại biết cậu ….. Tôi là Vệ Tư Hàn, không, tôi là Tư Hàn, mẹ, nơi này thật tối …..”
Y chậm rãi che đầu, nước mắt chảy xuống, “Tiểu Quan, vì sao bọn họ lại muốn bắt chúng ta ….. Đúng rồi, bóng rổ của chúng ta đâu, bóng rổ đi đâu rồi …..” Trong mấy năm nay, mỗi lần Hình Quan nhắc tới chi tiết trong vụ án bắt cóc, nguyên chủ đều là vẻ mặt mê mang, nhưng hiện tại những chi tiết kia cư nhiên từ trong miệng một người xa lạ nói ra. Biểu tình Hình Quan trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Tiểu Hàm, cậu vẫn còn nhớ những chuyện đó sao? Còn kể cho người lạ biết?”
Không chờ Diệp Chi Châu trả lời, Vệ Tư Hàn đang ôm đầu đột nhiên kích động nhào tới, gắt gao bắt lấy quần áo của Diệp Chi Châu, bi phẫn chất vấn, “Tôi mới là Tư Hàn, cậu là ai? Cậu là hàng giả! Vì sao cậu lại muốn giả mạo tôi! Rốt cuộc cậu có mục đích gì! Không đúng, tôi là ai …… Tôi là Tư Hàn, là Tư Hàn …… Thật tối, Tiểu Quan chúng ta mau chạy đi ……” Nói xong nhẹ buông tay, đảo trắng mắt một cái liền hôn mê.
Diệp Chi Châu: “……” Thật không thể đỡ nổi chỉ số thông minh của nhân vật chính.
Hình Quan nhìn Vệ Tư Hàn, lại nhìn Diệp Chi Châu, ánh mắt trở nên kỳ quái. Các sinh viên vây xem cũng mang biểu tình khác nhau, hướng về phía ba người chỉ trỏ, có mấy người thậm chí bắt đầu “vô ý” nhắc tới thân thế cùng sự ưu tú của Vệ Tư Hàn, bao gồm luôn cả té xỉu cùng không có ký ức trước năm tuổi …..
Ngay cả diễn viên làm nền cũng mời luôn rồi ….. Diệp Chi Châu liếc nhìn quần chúng vây xem chung quanh, sau đó nghiêng đầu nhìn thân thể buộc chặt, biểu tình cũng buộc chặt của Hình Quan, thở dài, “Cậu cũng nghe rồi đó, y rất hay té xỉu, về phần những chuyện kia ….. Được rồi, cậu cõng y lên đi rồi đi theo tớ.”
Ngón tay Vệ Tư Hàn giật giật, có chút nghi hoặc không biết cậu muốn làm gì. Hình Quan thì không nói hai lời tiến lên cõng người, sau đó cảm thụ được những lời “nói mớ” bằng phương ngôn B thị của Vệ Tư Hàn một phen.
Diệp Chi Châu dùng dư quang nhìn vẻ mặt của hắn đổi tới đổi lui, có chút muốn cười, lại có chút bất đắc dĩ.
Thật là một người nhẹ dạ …. Thôi, cứ để bác sĩ đại nhân chính trực dạy hắn cách làm người vậy.