Mục lục
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Thuần bắt được Diệp Chi Châu đang muốn trốn chạy ném vào trong xe, sau đó khóa trái cửa lại.

“Ngày hôm nay tôi đọc được một số chuyện rất thú vị.” Nâng cửa sổ xe lên, anh cởi áo khoác, kéo cà- vạt, bắt đầu tháo nút tay áo, “Vào kịch tổ mới nửa tháng thì em bắt đầu theo đuổi Trương Hân Nhiên, đúng không? Còn hỏi han ân cần tặng quà cho cô ta?”

Diệp Chi Châu nhanh chóng xoay người ngồi thẳng, chạm đến ánh mắt ám trầm của anh, gió lạnh trong lòng thổi vù vù, cẩn thận nhích sát tới cửa xe, “Ông chủ, anh, anh bình tĩnh ….”

“Bình tĩnh?” Vén ống tay áo lên, hoạt động cổ tay một chút, anh giơ tay lên tháo nút áo ở cổ, sau đó chợt tiến lên, một tay chống lưng ghế, một tay đè cửa xe, vững vàng vây người vào trong lòng ngực mình, “Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh.”

Tâm tình của đùi vàng hình như có chút vấn đề!

Không gian bị thu hẹp, khoảng cách lại quá gần, tinh thần lực vẫn bị áp chế lại bắt đầu không an phận. Cậu thở sâu ổn định tâm tình, giơ tay lên để ở trên lồng ngực của anh, đẩy đẩy ra ngoài, “Ông chủ, anh lui về phía sau một chút được không, gần quá.” Tinh thần lực sắp không đè ép được nữa rồi.

“Đừng gọi tôi là ông chủ.” Thấy cậu chống cự, khí tức trên người Âu Dương Thuần càng lạnh lẽo, dùng một tay nắm lấy tay của cậu, tay kia xoa sau ót cậu, sau đó cúi người lại gần, dùng sức khiến cho cậu ngửa đầu lên, tiến đến bên tai cậu nói, “Nhớ kỹ, về sau phải gọi tên của tôi.”

Khí tức ấm áp phun ở bên tai, cảm giác tê dại từ tai chạy thẳng lên ót, thân thể cậu nhạy cảm run lên.

Không ổn!

Cậu vội vã nghiêng đầu né tránh nhiệt độ trên tai, chật vật thu hồi cánh tay đang bị nắm, cố sức che lỗ tai xoa xoa, trong lòng có một bầy thảo nê mã chạy qua. Vì sao đã thay đổi thân thể, nhưng điểm nhạy cảm vẫn là nơi chết tiệt kia chứ!

Âu Dương Thuần dừng một chút, hơi thẳng người nhìn cậu, bàn tay đặt ở ót cậu giật giật, ngón cái chạm đến dái tai của cậu, giọng nói mờ ám, “Là ở đây sao?”

“Cái gì …. Đừng!”

Tay bị nắm lại, môi bị ngăn chặn, hơi thở mang theo vị bạc hà càng đậm hơn, lực đạo vuốt ve trên ót lúc nhẹ lúc nặng, dần dần dời đi lên, chạm đến xoáy tóc thì dừng lại, anh giống như nổi lên hứng thú với chỗ đó, nhẹ nhàng vân vê xoa xoa.

Địa phương quen thuộc, lực đạo quen thuộc, động tác quen thuộc.

Tâm trạng Diệp Chi Châu bị chấn động, động tác giãy dụa bỗng nhiên dừng lại, mắt không tự chủ trợn to, động tác đang muốn cắn đối phương cũng dừng lại theo, gắt gao nhìn anh đang khép hờ hai mắt, suy nghĩ trong đầu bắt đầu quay cuồng.

Vì sao phải sờ ở đây? Vì sao …. là ở đây?

Phát hiện cậu không giãy dụa nữa, Âu Dương Thuần buông cánh tay đang chế trụ tay cậu ra, ôm người ôn nhu vuốt ve an ủi, “Tiểu Thành, em ngoan một chút.” Nói xong lại nửa cưỡng bách hôn cậu, rồi nghiêng đầu hôn dái tai của cậu, mang theo vị đạo lấy lòng trấn an, “Tôi sẽ đối tốt với em, về sau chỉ cần nhìn tôi thôi, được không?”

Ngay cả hành động thân mật trấn an cũng giống nhau …… Ý thức lập tức mê ly, tia áp chế tinh thần lực rốt cục tan vỡ, tinh thần lực khổng lồ gào thét từ bên trong lao ra, vui mừng vây quanh hai người, có vài tia càng không bị khống chế quấn lấy Âu Dương Thuần.

…… Người đang hôn mình, chính là người kia sao?

Tay cậu không tự chủ giơ lên ôm lấy người kia, trong mắt mang theo mong đợi, nhưng trong lòng lại chần chờ. Rốt cuộc có phải là Vân Kha không ….. Anh ấy từng nói kiếp sau sẽ chờ mình …. Sẽ là anh sao?

Nhận thấy được người trong lòng dịu xuống và đáp lại, Âu Dương Thuần mềm lòng, thoáng lui ra, cụng trán cậu, ôn nhu xoa tóc cậu, “Tiểu Thành, tôi phải về tổng bộ xử lý chút chuyện, có lẽ cần khoảng hai tháng, tôi để Hướng Thanh Hiếu lại cho em, em phải ngoan ngoãn chờ tôi trở về đấy.”

“Anh phải đi sao?” Diệp Chi Châu lập tức từ xoắn xuýt hoàn hồn lại, hai cánh tay gắt gao ôm lấy anh, trong mắt mang theo hoảng loạn và hung dữ, “Không cho đi!” Vừa mới cho mình hi vọng, giờ còn muốn chạy hả? Đừng hòng!

“Ngoan.” Trong lòng vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại bá đạo của cậu vô, khóe miệng Âu Dương Thuần cong lên, biểu tình dịu dàng, giơ tay lên xoa dái tai cậu, dỗ dành, “Đừng làm nũng, lúc về sẽ mua quà cho em, muốn gì nào?”

Ngay cả góc độ xoa dái tai cũng giống nhau!

Mong đợi trong lòng càng tăng thêm, tinh thần lực cũng rục rịch muốn cưỡng gian đại não đối phương, “Em muốn anh!”

Nếu người này quả thật là người mình yêu ….. bây giờ lại muốn bỏ chạy, không thể tha thứ được!

Hầu kết Âu Dương Thuần giật giật, trầm thấp cười nhẹ hai tiếng, động tác xoa dái tai cậu cũng trở nên ám muội, nhịn không được cúi đầu hôn đôi mắt trong suốt đang trừng mình, “Được, chờ anh trở lại.”

Diệp Chi Châu trong lúc vô thức đã tự bán mình đi rốt cuộc không thể giữ Âu Dương Thuần lại được, cậu hận hận nhìn máy bay cất cánh, sau đó mang theo oán khí đầy người chạy trở về Mộ Thiên — — mình không vui, người khác cũng đừng nghĩ thanh tĩnh!

Sau khi túm Âu Dương Chất chơi game suốt đêm, cậu vứt ảnh đế đang ngủ như lợn chết sang một bên, lấy laptop ra, âm trầm nghiến răng.

Nữ chủ thân ái, chuẩn bị tiếp chiêu cho tốt đi!

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Trương Hân Nhiên lướt weibo xem các bình luận tiêu cực và chất vấn bên trong, càng xem càng tức, nhịn không được ném luôn con chuột.

Tại sao có thể như vậy! Chỉ mới một ngày không lướt weibo, tra nam bất tài kia lại có thể tẩy trắng! Mà hình tượng mình khổ tâm xây dựng lại bị phê phán là tâm cơ thâm trầm? Một đám fan không có đầu óc! Còn Đặng Quân và mợ Diêu Thành nữa, thành sự không đủ bại sự có thừa!

Nỗ lực thật lâu mới đè xuống lửa giận, cô lấy điện thoại ra tìm số của Hà Chấn Hành. Cũng may cô tìm được người đại diện rất tài giỏi, nhất định có thể giúp cô giải quyết tiếng xấu trên mạng.

Điện thoại vang lên thật lâu mới nối được, thái độ của Hà Chấn Hành lãnh đạm hơn so với mọi ngày.

“Hà ca, thực sự không cần để ý sao?”

“Chỉ là tin đồn vu vơ thôi, không cần để ý tới, có thời gian chi bằng đi nâng cao năng lực bản thân, như vậy đi, công việc gần đây của cô dừng hết lại, tôi sẽ mời vài giáo viên, giúp cô nâng cao kỹ thuật.”

Trương Hân Nhiên cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung, “Em mà còn cần nâng cao kỹ thuật biểu diễn sao?” Đời trước lăn lộn hơn 10 năm trong giới giải trí, cô làm sao không hiểu Hà Chấn Hành đang tìm cớ, cái này rõ ràng là muốn lạnh nhạt mình!

“Người trẻ tuổi đừng có tự phụ như vậy!” Giọng nói Hà Chấn Hành trầm xuống, trách mắng, “Tuổi còn nhỏ tâm tư cũng không ít, tôi cho cô biết, nếu còn tiếp tục nữa, ai cũng không gánh nổi cô đâu! Cô cũng đừng nghĩ lăn lộn ở giới giải trí nữa!”

Điện thoại bị cắt đứt, cô không thể tin cầm điện thoại, chậm rãi siết chặt tay.

Đừng nghĩ lăn lộn ở giới giải trí nữa? Hà Chấn Hành! Tôi nhất định sẽ cho anh hối hận vì hôm nay đã đối xử với tôi như thế!

Một tuần lễ sau, 《Số Phận Để Anh Yêu em》đi đến hồi kết, cuộc chiến trên mạng dần dần ngừng nghỉ, fan của Trương Hân Nhiên và fan của Diêu Thành trở thành thủy hỏa bất dung, gặp mặt liền đánh, không chết không ngừng.

Cũng trong lúc đó, tin tức tiểu thuyết 《Phương Hoa Truyện》 được chuyển thể sang phim cung đấu cổ trang 《Phương Hoa Cẩm Thì 》chuẩn bị được quay lan rộng trên mạng, danh sách nam nữ chính lần lượt được công bố, được nghị luận sôi nổi ở trên mạng.

Trương Hân Nhiên lướt weibo, thấy trong danh sách diễn viên quả nhiên không có vai nữ số 2, trong lòng ra quyết định, đứng dậy tắt máy vi tính, sau đó vào phòng thay quần áo, chuẩn bị tốt trang phục cho mình, sau đó ra ngoài tìm kỳ ngộ.

Đời trước vai nữ số 2 của bộ phim này mãi cho đến khi quay phim được một tuần mới chọn được người thích hợp từ trong học viện điện ảnh B thị, mà người may mắn được chọn trúng là một sinh viên đại học năm thứ nhất, dựa vào bộ phim này trở thành con cưng của màn ảnh, sau lại trực tiếp mở rộng con đường điện ảnh, phát triển rất thuận lợi, so với cô đóng vai nữ phụ còn phải đau khổ giãy dụa khác nhau rất nhiều. Đời này, nhân vật nữ số 2 này, cô quyết định phải lấy được!

Lầu hai quán cà phê Thiên Sứ trên đường Quang Hoa dành riêng cho người đi bộ, sau khi Trương Hân Nhiên xác nhận mình không nhớ sai tên quán, hất tóc một cái, đẩy cửa đi vào. Đời trước lúc nghèo túng cô tình cờ nghe được một lão tiền bối từng nói qua, vị đạo diễn của《Phương Hoa Cẩm Thì 》 rất thích tới nơi này uống cà phê vào buổi chiều chủ nhật, hơn nữa có thói quen ngồi ở cửa sổ thứ hai ngay lối quẹo vào cửa.

Một đầu tóc hoa râm như ẩn như hiện sau lưng ghế bên cạnh cửa sổ, trên mặt cô lộ ra một nụ cười tự tin ‘quả nhiên là thế’, sửa sang lại chiếc váy phục cổ trên người, cô treo lên một nụ cười thích hợp, thướt tha đi đến bên kia.

“May mắn ngày hôm nay có thể gặp được cô, đừng lo lắng, cô nhất định có thể diễn tốt nhân vật Đông Thiến Thiến này.” Thanh âm hiền lành hòa ái dần dần rõ ràng, một bàn tay đã già nhưng rất có lực vươn ra, “Tôi rất xem trọng cô, cố gắng lên nhé.”

Trương Hân Nhiên nhịn không được dừng bước lại, nghi hoặc cau mày, không phải vị đạo diễn này tới một mình sao?

Một thiếu nữ tóc dài đột nhiên đứng lên xuất hiện ở ngay tầm mắt của cô, hơi khom lưng cầm lấy bàn tay kia, trong thanh âm tràn đầy mừng rỡ và trịnh trọng, “Cảm ơn ngài đã thưởng thức, tôi nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của ngài!”

Quản Hoa! Cô ta chính là người diễn vai nữ số 2 đời trước, tại sao cô ta lại ở đây?!

Tình cảnh hoàn toàn khác với dự đoán khiến cô nhịn không được lui về sau, lại không cẩn thận đá phải bồn hoa trang trí, lảo đảo một cái, kinh hô té ngửa, ngã ngồi trên mặt đất.

Người phục vụ đứng cách đó không xa thấy thế vội vàng chạy tới đỡ cô, thân thiết hỏi, “Quý khách, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Chật vật bò dậy, cô nghiêng đầu mượn động tác giữ làn váy che khuất mặt mình, trong hoảng loạn không cẩn thận chống lại tầm mắt của Quản Hoa, chỉ cảm thấy mặt mình như bị ai tát mạnh một cái, vừa đau rát vừa khó chịu.

Ở góc quán cà phê, Diệp Chi Châu dừng chế độ quay phim trong điện thoại, đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau, kịch tổ《Phương Hoa Cẩm Thì》 công bố tên diễn viên diễn vai nữ số 2, Quản Hoa dịu dàng thanh tú lọt vào ánh mắt dân chúng, đưa tới nhiệt nghị lần nữa.

Diệp Chi Châu sung sướng vạn phần tắt trang hot shot đi, mở ra trang chủ của mình, đăng thành tích chơi game chiến lược suốt đêm lên weibo, đồng thời tag Lý Hạo và Âu Dương Chất vào, mà hai người này giống như đang chờ cậu tag vậy, nhanh chóng nhấn like và share.

Fan quả chanh và fan củ sen toàn bộ bị kinh sợ rồi!

Thì ra Thành Thành nhà mình không có vứt bỏ tụi mình! Ảnh vẫn dùng weibo! Ảnh vẫn làm công lược! Ảnh cư nhiên câu được đại ảnh đế Âu Dương! Trong lúc chúng ta thương tâm giải thích thì anh ấy vẫn cố gắng chơi game! Á ….. Hình như không đúng chỗ nào ấy nhỉ?

Fan củ sen thì lại kích động muốn quánh chết thần tượng nhà mình. Ảnh đế nói là đang làm quà tặng fan mà! Đêm thất tịch sắp tới, ngài không đi thu âm mà đi chơi game là cái quỷ gì! Tụi em muốn quà tặng a a a! Còn nói phim mới gì nữa chứ, ngài đã nghỉ ngơi nửa năm rồi! Tụi em muốn sản phẩm mới!

Có lẽ do nhóm fan hô hoán quá mức nhiệt tình, nửa giờ sau ảnh đế Âu Dương đổi mới weibo, đăng lên một đoạn video ngắn mười giây, tiêu đề là “Nhá hàng quà tặng fan nè.”

Nhóm fan kích động click vào, đập vào mắt là một đôi mắt cưng chìu tình ý, sau đó cặp mắt kia chớp chớp, hơi lui về phía sau, lộ ra một nụ cười đẹp trai và tòa lâu đài nhỏ mộng ảo, đôi môi khẽ mở, thanh âm trong trẻo của người trong video truyền ra, tạo ra một loại kích thích đầu óc tên là rung động, “Muốn theo anh xem một chút không?”

Video kết thúc, thanh âm trong trẻo và khuôn mặt đẹp trai dụ người kia liền biến mất, nhóm fan không tự chủ đỏ cả mặt, kích động thét chói tai.

Mẹ ơi a a a a a a a a, thật là đẹp trai, muốn xem a xem a xem a! Anh nói cái gì thì chính là cái đó! Mang em lên trời cũng được! A a a a a, tiểu ca ca cưới em đi!

Fan quả chanh đang xem náo nhiệt cũng kích động muốn té xỉu, thần tượng nhà mình vẫn cứu được, cậu ngoại trừ chơi game vẫn làm chính sự! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dụ người trong video đi, thiệt muốn phun máu liếm màn ảnh mà! Tiểu ca ca gì chứ, đó là Thành Thành nhà tụi tui! Nhà tụi tui! Của tụi tui!

Fan hai nhà rơi vào điên dại, sau đó nhanh chóng đoàn kết cùng một chỗ điên cuồng comment trên weibo của ảnh đế — — quỳ cầu bản hoàn chỉnh! Tụi em muốn tiểu ca ca an ủi!

Đoạn video ngắn đó trong vòng một giờ liền lên đứng top, sau đó điên cuồng lan rộng, “Soái ca trong video là ai?” Nghi vấn như vậy đầy rẫy trên khắp các ngõ ngách weibo, mấy page về sắc đẹp náo nhiệt như lễ mừng năm mới.

Ở Y quốc xa xa, Âu Dương Thuần mặt đen lại tắt đi video cùng bình luận, hướng về phía một bàn đầy văn kiện yên lặng phóng hơi lạnh.

Âu Dương Chi buồn cười thu hồi tầm mắt, hỏi, “Vị này chính là thím hai sao chú?”

Âu Dương Thuần không đáp, trong đống văn kiện lục lấy điện thoại gọi cho Hướng Thanh Hiếu.

Nghe giọng nói chú hai nhà mình mất đi tỉnh táo, Âu Dương Chi nhịn không được thở dài, liếc mắt nhìn ID weibo của đứa em trai ngu ngốc nhà mình trên màn hình vi tính, ở trong lòng đốt nến cho hắn. Chú hai đổ bình dấm chua, em trai sẽ bị xui xẻo ~

Ừm, thiệt là vui. (゚^o^゚)゚

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK