Sau ngày tân hôn những nơi cần đi đều đã đi xong, cậu không thèm để ý tới tầm mắt không rõ hàm xúc của hoàng đế giả mạo cùng sắc mặt cổ quái của nhóm quân hậu quý quân, mang theo Sa Ương đi Đức Lan điện cùng Đức quý quân ăn điểm tâm, sau đó theo Sa Ương đi Minh Nguyệt điện.
“Quốc sư, vương gia.” Vinh Quảng Yến mặc trường bào quốc sư chính thức đi ra đón, hướng hai người kính cẩn hành lễ rồi nói rằng, “Ám vệ mà hoàng thượng ban đã tới, đang chờ lệnh ở thiên điện.”
Sa Ương gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, mang theo Diệp Chi Châu đi đến thiên điện.
Nhóm ám vệ do hoàng đế ban xuống tổng cộng có tám người, bảy nữ một nam, nam nhân duy nhất kia chính là Lãnh Dạ trong kịch bản.
Thân thể Lãnh Dạ so với nam nhân khác thì thấp hơn một chút, diện mạo thiên về lạnh lùng, có thói quen che dấu khí tức, đứng ở trong đám người rất khó khiến cho người khác chú ý. Có lẽ là đã nhận ra Diệp Chi Châu đang đánh giá mình, thân thể của hắn lập tức cương cứng, sau đó nhanh chóng trầm tĩnh lại.
“Tiểu Châu.” Bình dấm chua Sa Ương lại bị đổ.
Diệp Chi Châu thu hồi tầm mắt, trong đầu nhớ lại tư liệu về Lãnh Dạ, trong bụng bắt đầu có ý nghĩ xấu. Thủ hạ ám vệ của hoàng đế cơ bản đều là nữ nhân, nam nhân rất ít, mà có thể lăn lộn trở thành ám vệ giỏi như vầy hình như cũng chỉ có một mình Lãnh Dạ. Tuy rằng Lãnh Dạ làm ám vệ, nhưng cũng có tâm tư lập gia đình sinh hài tử sống cuộc sống bình thản. Nhân vật chính có thể thu phục hắn hoàn toàn là ngoài ý muốn, lúc ấy nhân vật chính cùng hoàng tử địch quốc đang chơi trò tương ái tương sát mập mờ, tâm tình vẫn luôn không tốt, có một lần uống rượu nhận lầm Lãnh Dạ thành Ngu Song liền trải lòng một phen, nói những lời tâm tình như là “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân” “Ngươi cày ruộng ta canh cửi” “Phu thê cùng nhau quản gia”, còn đè Lãnh Dạ xuống khinh bạc một trận, vì thế Lãnh Dạ ngây thơ liền luân hãm ….. Sau khi nhân vật chính tỉnh rượu ý thức được chuyện ô long này, lại hoàn toàn không thèm giải thích, ngược lại bắt đầu thường xuyên chọc ghẹo tiểu ám vệ ngây thơ, quả thực là tra nữ điển hình.
Lãnh Dạ cũng là một căn cân (??? cần người giải thích), cho rằng đối phương đã chiếm tiện nghi của mình, vậy mình cũng chỉ có thể đi theo đối phương cả đời. Tuy rằng trong lòng ăn dấm với hậu cung đối phương, nhưng nghĩ tới thân phận hoàng nữ của đối phương, lại chỉ có thể dằn thương tâm ghen tị xuống đáy lòng. Hơn nữa hắn là người cuối cùng rời khỏi nhân vật chính, nguyên nhân là hắn bị mỹ nhân mới thu của nữ chủ làm hại sảy thai …… Càng nhớ lại kịch bản càng cảm thấy Lãnh Dạ đáng thương, cậu lập tức thu lại ý nghĩ xấu trong bụng, tâm đồng tình bắt đầu tràn ra.
Khi cậu đang thất thần Sa Ương đã an bài xong tất cả ám vệ nữ, phía dưới chỉ còn lại một mình Lãnh Dạ đứng đó.
“Tiểu Châu.” Sa Ương nắm chặt tay cậu, biểu tình thản nhiên, ngữ khí thản nhiên, ngay cả thanh âm cũng thản nhiên nốt.
Diệp Chi Châu giật mình hoàn hồn, vội nắm chặt tay y, ho nhẹ một tiếng sau nói rằng, “Cái kia, từ hôm nay trở đi ngươi tên là Lãnh Dạ.”
Lãnh Dạ trầm mặc quỳ xuống đất đáp lời, trong lòng nặng nề. Vừa nãy vị vương gia mới được sắc phong này vẫn luôn đánh giá mình, chẳng lẽ …… Hắn rủ mắt, che khuất bất cam bên trong. Đã cố gắng đi đến vị trí này nhưng vẫn không chạy khỏi vận mệnh lấy thân đãi người sao?
“Chỗ này của ta người hầu hạ đã đủ, ngươi …..” Diệp Chi Châu nói đến một nửa lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Sa Ương, hạ giọng hỏi, “Ngươi có thể tính ra nhân duyên của hắn ở nơi nào không?”
Sa Ương thản nhiên nhìn cậu, nói với Lãnh Dạ vẫn đang quỳ, “Đi tới khố lấy năm nghìn lượng bạc, cứ đi về hướng nam. Chuyện hộ tịch ta sẽ an bài tốt cho ngươi, có khó khăn thì tìm phân điện của Minh Nguyệt điện gần đó. Được rồi, đi xuống đi.”
Lãnh Dạ sửng sốt, không còn tuân theo quy củ ám vệ không được nhìn thẳng chủ nhân nữa, nâng mắt kinh ngạc nhìn về phía hai người, có chút do dự hỏi, “Ý của chủ nhân là ……”
“Ngươi tự do.” Diệp Chi Châu nhịn không được híp mắt cười, đứng dậy kéo Sa Ương nói rằng, “Thời gian không còn sớm, chúng ta xuất cung đi.” Thời gian này hẳn là vừa vặn có thể kịp đi dạo thanh lâu một vòng.
Sa Ương nhìn bàn tay cậu nắm chặt tay mình, thuận theo đứng dậy, hướng Vinh Quảng Yến đang an tĩnh đứng một bên gật gật đầu rồi theo Diệp Chi Châu rời đi.
Lãnh Dạ ngơ ngác quay đầu nhìn bọn họ rời đi, sau đó nhìn về phía Vinh Quảng Yến, “Quốc sư ……”
“Đứng lên đi.” Vinh Quảng Yến tiến lên nâng hắn dậy, khuôn mặt trẻ con làm động tác chúc phúc cho hắn, “Nguyện bình an hỉ nhạc luôn đồng hành với ngươi.” Nói xong đưa cho hắn một hạt châu cầu phúc nhỏ, cũng xoay người rời đi.
Hạt châu trong tay trơn bóng, còn mang theo độ ấm của cơ thể. Lãnh Dạ ngây ngốc sửng sốt một hồi, đột nhiên mãnh liệt xoay người hướng phía ba người rời đi quỳ xuống, dùng sức dập đầu ở trên đất, thật lâu không có đứng dậy, “Cám ơn ….. Cám ơn.”
Màn đêm buông xuống, các thuyền hoa ở bờ sông lục tục lên đèn, đẹp tựa như một bức tranh. Diệp Chi Châu ghé vào cửa sổ tửu lâu, ưu sầu thở dài, “Còn tưởng rằng có thể đi lên mở rộng kiến thức …..”
Sa Ương bỏ chén rượu xuống, nghiêng đầu nhìn cậu không nói lời nào.
Diệp Chi Châu chú ý tới tầm mắt của y, vội yên lặng đứng dậy thành thành thật thật ngồi vào bên cạnh y, ngoan ngoãn rót rượu cho y. Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy sau khi người yêu khôi phục ký ức tuy rằng vẫn bá đạo thích ăn dấm giống như trước đây, nhưng khí tràng lại tựa hồ trở nên đáng sợ hơn ….. Trước kia tuy rằng đầu óc người yêu có tật xấu, nhưng đặc biệt dễ dụ, mà hiện tại ….. Hoàn toàn không thể lừa dối được, luôn có cảm giác bị đối phương áp chế ở mọi mặt.
“Tiểu Châu.”
Lại là loại ngữ khí thản nhiên này, tiêu rồi! Cậu vội vàng ngồi thẳng lưng, sau đó cẩn thận nâng mắt nhìn y.
Sa Ương đưa chén rượu đến bên miệng nhẹ nhàng nhấm nháp, ngữ khí không rõ, “Ngươi sợ ta?”
Không không không, cậu làm sao dám! Cho nên lắc đầu, điên cuồng lắc đầu!
Ánh mắt Sa Ương trầm trầm, đặt chén rượu xuống nghiêng người ôm lấy cậu, sờ tóc cậu, thanh âm hòa hoãn lại, “Tiểu Châu, đừng sợ ta.” Nếu không y không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Ta không có …..” Không thấy được biểu tình đối phương, Diệp Chi Châu thả lỏng được một chút, vội nói rằng, “Ta, ta chính là ….. Ta chính là không thích ứng! Đúng thế, chính là như vậy, trước kia đến mỗi một thế giới đều phải cấp bách đi làm nhiệm vụ, thế giới này lại đột nhiên rảnh rỗi, ta có chút không thích ứng thôi.”
“Thật không.” Sa Ương nghiêng đầu hôn lỗ tai cậu, đầu ngón tay lóe kim quang, “Gọi tên của ta, Tiểu Châu.”
Diệp Chi Châu bị y hôn đến run rẩy, đột nhiên có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng kêu, “Đông Phương Thư.” Gần một tháng nay không biết làm sao cậu vẫn luôn không gọi được tên thật của đối phương, chung quy vẫn có cảm giác thẹn thùng không được tự nhiên, thời điểm nhất định phải gọi đối phương đều là dùng xưng hô “Thân mến” không rõ ràng ….. Hình như có chút quá phận nhỉ.
“Đông Phương Thư.” Cậu không cho đối phương cơ hội nói chuyện, nhẹ nhàng hít vào một hơi rồi nghiêm túc gọi thêm lần nữa, sau đó đưa tay nắm phía sau lưng áo người yêu, nghiêng đầu cọ cọ y, “Đông Phương Thư ….. Thư, ừm, Đông Phương ….. Ta không có sợ ngươi, ta chỉ là rất thích ngươi.” Thích đến không biết làm sao.
Thì ra được người mình thích dùng ngữ khí tràn ngập tình yêu gọi tên là có cảm giác như thế này …… Kim quang ở đầu ngón tay biến mất, y nhận mệnh nhắm mắt lại thở dài, “Ta biết, ta vẫn luôn biết.” Người này yêu là mình, cho dù trước đó yêu mình là một người không trọn vẹn, nhưng không cần hoài nghi, người này đúng là yêu mình.
“Tiểu Châu …..” Y nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, tinh thần lực không tự giác lộ ra quấn lên đối phương, “Chúng ta phải luôn cùng nhau.”
Thân thể giống như ngủ ở trong nôi, phiêu phiêu đãng đãng hết sức thoải mái.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Đa tạ đã cho biết.”
“Khách khí, Liễu lão bản đi thong thả.”
“Ân tình của quốc sư Liễu mỗ nhớ kỹ.”
Thanh âm ghế bị đẩy ra, thanh âm đi đường, sau đó là thanh âm mở cửa. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh thon dài hồng sắc cùng cánh cửa đang đóng lại chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ mơ hồ thấy được sườn mặt hoàn mỹ của đối phương.
[Tỷ lệ yêu nhau của Liễu Quân cùng nhân vật chính giảm xuống 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
“F*, Liễu Quân!” Cậu lập tức thanh tỉnh, vội xốc thảm trên người lên muốn đuổi theo. Trong kịch bản nam chủ khiến cho nhân vật chính nhớ mãi không quên chính là Liễu Quân, nguyên nhân chỉ có một, Liễu Quân siêu cấp đẹp! Không phải là cái loại đẹp nương khí! Mà là vẻ đẹp lạnh lùng quân tử như sen! Vả lại Liễu Quân cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, còn từng đánh một khúc đàn dẫn bách điểu cùng ca rầm rộ nữa! Chủ yếu nhất chính là, nam chủ đầu tiên vứt bỏ nhân vật chính sống tiêu dao qua ngày chính là hắn!
Nhưng cậu lại ngủ bỏ qua cơ hội nhìn thấy vị nam chủ giống như thần này! Quá thiệt rồi!
Một bóng đen bao phủ xuống, khiến cậu đang khom lưng mang giày sửng sốt hẳn lên, sau đó lập tức ý thức được tình huống lúc này, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, lấy tay nhéo vạt áo người yêu, “Cái kia ….. Ta khát nước …..”
“Có choáng váng đầu không?”
Dấm đao trong dự đoán cũng không có đánh xuống, thân thể bị nâng dậy, sau đó trên trán ấm áp, một cỗ tinh thần lực quen thuộc dò xét lại đây, “Lẽ ra không nên cho ngươi uống rượu, rượu nơi này có độ cồn tương đối cao, khối thân thể này của ngươi không có tửu lượng gì, cư nhiên uống một ly liền say.”
Cậu ngây ngốc nhìn gương mặt ôn hòa thân thiết của người yêu, đưa tay che lấy cái tay trên trán, cọ cọ, “Ngươi không tức giận hả?”
“Vì sao lại tức giận?” Sa Ương kỳ quái nhìn cậu, sau đó buồn cười búng trán của cậu, “Ngủ ngốc rồi sao? Nếu đã tỉnh liền thu thập chuẩn bị trở về, đã khuya rồi, thuyền hoa sắp đóng cửa.”
Lúc này cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện hai người đang ở trên một thuyền hoa nhỏ, vì thế càng ngốc, “Không phải trước đó ta cùng ngươi ở trong tửu lâu uống rượu sao? Sao ngủ một giấc lại chạy tới nơi này?” Cậu nhớ rõ đầu tiên là cậu cùng người yêu ôm nhau, sau đó tinh thần lực của đối phương dò xét lại đây, cậu liền vui vẻ quấn tinh thần lực đối phương chơi đùa rồi uống một chén rượu, sau đó …… Sau đó hẳn là liền trực tiếp ngủ luôn.
“Không phải ngươi nói muốn tìm hiểu thuyền hoa sao?” Sa Ương vuốt vuốt mái tóc rối của cậu, ánh mắt ôn nhu nhiễm ý cười, “Ta thấy ngươi đang ngủ liền nghĩ nhân cơ hội này cho ngươi một kinh hỉ, kết quả không nghĩ tới ngươi sẽ say lâu như vậy, cư nhiên ngủ thẳng tới hiện tại mới tỉnh. Trong lúc chờ ngươi tỉnh lại ta đã phái người mời Liễu Quân tới thuyền hoa này, cùng hắn nói chuyện giúp ngươi, mới vừa nói xong thì ngươi tỉnh, thế nào, lấy được hồn kỳ chưa?”
“Vẫn còn 30% ……” Diệp Chi Châu bị ngữ khí ôn nhu của y hống đến lâng lâng cả người, lý trí đều bị làn gió kì quái tên là “Ái tình” thổi mất không còn bóng dáng, nhếch miệng ngây ngô cười, “Vất vả ngươi rồi, 30% còn lại kia chờ Liễu Quân cùng người trong lòng hắn giải trừ hiểu lầm hẳn là có thể giảm hết …… Đông Phương, ngươi thật tốt, ta rất thích thuyền hoa này.”
Sa Ương mỉm cười, “Ngươi vẫn chưa nhìn kỹ liền nói thích sao?”
Diệp Chi Châu mắc nghẹn, sau đó nghiêng mắt cứng cổ nói rằng, “Thuyền này ngủ siêu cấp thoải mái, ta đương nhiên thích!”
Sa Ương nhịn không được cười khẽ, Diệp Chi Châu cảm thấy có chút ngại ngùng, cũng ngây ngô cười theo.
Thông Thiên yên lặng nằm ở trong ngực Diệp Chi Châu, do dự một lát vẫn quyết định tiếp tục giả chết, giấu diếm chuyện Đông Phương Thư động tay chân trong rượu …… Nó đã không còn nhận ra tôn thượng từ ăn dấm công khai biến thành ăn dấm bí mật rồi, nó đang vô cùng hoang mang rối loạn.
Ba ngày sau, ấu tử tướng quân Ứng Quỳnh gặp một vị thư sinh trẻ tuổi bán tranh ở trên phố, kinh ngạc phát hiện trên người đối phương cũng có một ngọc bội giống mình như đúc, sau khi cùng đối phương đơn giản nói chuyện với nhau xong, hắn càng kinh ngạc phát hiện đối phương cư nhiên là đối tượng đính hôn của mình từ trong bé mà tưởng đã chết non kia!
Trà quán lầu hai, Diệp Chi Châu cau mày nhìn hai người đi xa, trong lòng vẫn có chút lo lắng, “Nhưng người nọ không phải là đối tượng đính hôn từ bé của Ứng Quỳnh mà, lỡ bị lộ thì làm sao? Còn nữa, rốt cuộc thân phận người nọ là gì? Ngươi làm chi vẫn không chịu nói cho ta biết.”
Sa Ương quay mặt cậu về, thoải mái bóp nát hạch đào mà cậu không đập bể được, trấn an nói, “Bị lộ cũng không có việc gì, mặc dù nhân duyên của bọn họ có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng vẫn có kết cục an ổn hạnh phúc. Về phần thân phận người nọ ….. Chỉ là bang chủ của một bang nhỏ trên giang hồ mà thôi, không đáng giá nhắc tới.”
“Vậy sao ……” Diệp Chi Châu yên lòng, tiếp nhận hạch đào đưa vào miệng, hàm hồ nói, “Có kết cục tốt thì được, thoạt nhìn Ứng Quỳnh chính là một ngốc bạch ngọt truyền thống, cũng không thể để hắn bị người xấu lừa được.”
Chỗ góc đường, Sát Ly cõng mấy quyển tranh cuộn bị Ứng Quỳnh lôi kéo đi về phía trước, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, “Vị thiếu gia này, ta thật sự không biết ngươi.”
“Nhưng ta nhận thức ngọc bội của ngươi!” Ứng Quỳnh dùng đôi miêu đồng nhìn nàng, vừa phẫn nộ lại ủy khuất, “Cùng ta đính hôn từ bé rất dọa người sao, cư nhiên lại giả chết gạt ta, rõ ràng khi còn bé đã đút mứt quả cho ngươi, ngươi là kẻ lừa đảo!”
Không, nàng không phải là lừa đảo, nàng là sát thủ. Sát Ly yên lặng nhìn hắn, trong đầu hiện lên một trăm loại phương pháp đánh ngất xỉu đối phương, nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt trong suốt đơn thuần của đối phương lại cảm thấy không hạ thủ được, chỉ có thể tiếp tục giải thích, “Ngọc bội kia là ta mua, thật đấy! Ta không phải là ……”
Vèo ——
Thanh âm ám khí phá không truyền đến, ánh mắt Sát Ly biến đổi, vội kéo Ứng Quỳnh vào trong ngực nhảy vào sau tường vây, hạ giọng hỏi, “Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở về.” Đáng chết, đều do tiểu tử này kéo loạn, hại nàng bại lộ bị cừu nhân nhận ra!
“Ngươi, ngươi biết bay!” Ứng Quỳnh lại hoàn toàn không nhìn thấy vấn đề của nàng ta, vô cùng vui vẻ hưng phấn kéo chặt nàng khen vài câu, khen xong lại giận dữ, “Ngay cả nhà của ta ở đâu ngươi cũng quên, tướng quân phủ a! Ứng tướng quân phủ, ngươi nhanh nhớ lại đi! Bằng không, bằng không ta xé hết tranh của ngươi!” Nói xong kéo mấy cuộn tranh gắt gao ôm vào trong ngực.
Công tử à, trong đó chỉ là giấy trắng thôi. Nhưng Ứng tướng quân phủ sao, hình như là một nơi ẩn thân không tồi? Con ngươi Sát Ly xoay động, lần thứ hai cười ôm lấy hắn, vận khởi khinh công nhanh chóng chạy về tướng quân phủ, cười nói, “Kỳ thật vừa nãy ta chỉ đùa với ngươi thôi, sao ta lại không nhớ rõ ngươi chứ, tiểu oa oa thân của ta.” (= người đính hôn từ bé, cái này không biết dịch sao cho thuận cho nên để nguyên luôn z)
Ứng Quỳnh bị nàng chọc cho xấu hổ, rồi lại nhịn không được cảm thấy vui mừng. Thì ra thê chủ tương lai của mình là như vậy ….. hình như rất tốt đi.
[Tỷ lệ yêu nhau của Ứng Quỳnh cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ bốn, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Tay Diệp Chi Châu run lên thiếu chút nữa ném chén trà ra ngoài, “Này, nhanh như vậy?!” Hai người kia mới rời đi không đến mười phút thôi mà, tốc độ này quả thật muốn nghịch thiên.
Sa Ương lấy chén trà trong tay cậu đưa đến bên miệng mình uống một hơi, vừa lòng mỉm cười, “Yên tâm, sẽ càng nhanh hơn nữa.”