Mục lục
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù nội bộ mâu thuẫn, nhưng sau khi nhận được tin tức Dương Uy đưa tới, ông Bạch vẫn lấy tốc độ nhanh nhất tỉnh táo lại, phái luật sư về nước giúp Bạch Lỵ tranh thủ một ít chứng cứ không đủ thành lập tội danh, kết quả vô tội phóng thích. Diệp Chi Châu đối với chuyện này cũng không bất ngờ, mặc dù Bạch Lỵ bị nghi là cố ý gây thương tổn ng khác, nhưng dù sao vẫn chưa kịp thực hiện, cậu cũng không xảy ra việc gì, được phóng thích chỉ là chuyện sớm muộn.

Sau khi Bạch Lỵ được thả ra dùng tốc độ nhanh nhất đặt vé máy bay trở về nhà, có lẽ sau này cũng không dám bước lên mảnh đất đã làm cô mất hết hình tượng này.

Diệp Chi Châu đứng ở một góc sân bay nhìn cô lên máy bay rời đi, giơ tay lên kéo khăn quàng cổ che mặt, nhìn bầu trời u tối, lẩm bẩm nói, “Tuyết sắp rơi rồi ….”.

Gần đến cuối năm, người đi về quê vội vội vã vã, trên mặt mang theo vui sướng vì sắp được đoàn tụ với người nhà. Cậu nhìn bọn họ, trong lòng lại có cảm giác mê mang chưa bao giờ có. Cậu ở thế giới xa lạ này làm nhiệm vụ kỳ quái, con đường phía trước sẽ đi tới đâu đây.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cậu từ sầu não hoàn hồn trở về, lấy điện thoại ra.

Là email Dương Uy gởi tới, hắn không biết người bí ẩn đưa tin là ai, chỉ có thể dùng phương thức thử thăm dò biểu đạt cảm kích của mình cùng nghi hoặc. Cảm kích là bởi vì Bạch gia quả thực không phải là đối tượng thông gia tốt, mặc dù không biết mục đích của người bí ẩn là gì, cũng rất khó chịu và thương tâm, nhưng hắn quả thực thu được nhiều lợi ích; mà nghi hoặc là bởi vì tò mò thân phận của đối phương, có thể tra ra nhiều chuyện riêng tư như vậy, chứng tỏ tài nghệ hacker của đối phương rất cao, đồng thời hắn cũng tò mò một vị hacker tài giỏi như thế tại sao phải giúp hắn. Cuối cùng, hắn uyển chuyển nhắc nhở người bí ẩn phải bảo vệ tốt tin tức bản thân, ba nhà Bạch, Dương, Hà hiện tại đang điều tra cậu.

Diệp Chi Châu sau khi xem xong khẽ cười một tiếng, trả lời ngắn gọn rồi xóa tất cả email bên trong, cũng xóa tài khoản này đi, xóa sạch vết tích cậu từng xuất hiện qua.

Bên kia đại dương, Dương Uy nhìn email mới nhận được, bất đắc dĩ lắc đầu, buồn cười nói, “Sứ giả chính nghĩa sao….” Hắn tắt email, mở cuốn album để ở trên bàn ra, tỉ mỉ lật xem từng tấm ảnh chụp chung của mình và Bạch Lỵ từ nhỏ đến lớn, trong mắt mang theo chút ảm đạm, do dự một lúc lâu, liền dứt khoát cắt bỏ.

Bé gái mà hắn bảo vệ từ nhỏ đã trưởng thành, biến thành một người xa lạ rồi … Tạm biệt, cô gái nhỏ đáng yêu của hắn.

[Tỷ lệ yêu nhau của Dương Uy và nữ chủ giảm còn 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Màn ảnh đột nhiên hiện lên khiến Diệp Chi Châu ngẩn cả người, sau đó liền choáng váng. Không xong rồi, cậu lại quên mất tỷ lệ yêu nhau của Dương Uy còn chưa giảm đến 0! Nữ chủ rời đi không có nghĩa là nhiệm vụ đã kết thúc!

Đều do dạo này Vân Kha quấy rầy cậu! Cậu cư nhiên quên mất chuyện quan trọng như thế!

“Vì sao vẫn còn 30%? Rốt cuộc là Dương Uy yêu nữ chủ bao nhiêu chứ …. Hiện tại hai người đều ở nước ngoài, mình đi đâu để cắt đứt 30% còn lại bây giờ?” Cậu phát điên vò tóc mình, hận không thể lấy đầu đập vào đất.

Vân Kha đúng lúc gọi tới, cậu thả tay xuống, nghiêm mặt lấy điện thoại ra, khi tiếng chuông lần thứ ba vang lên rốt cục kết nối được, không để cho đối phương có cơ hội nói chuyện, trực tiếp nói, “Vân ca, em muốn xuất ngoại du học!”

Vân Kha đang chuẩn bị gọi cậu nhóc nghịch ngợm về nhà ăn cơm nghe vậy liền đen mặt.

Diệp Chi Châu rất kiên định, cậu nói xuất ngoại là xuất ngoại, ai muốn ngăn cũng không tiện, vả lại cũng ngăn không được!

Đầu tiên, cậu đã sắp thành niên, có thể được tự do hành động không cần người giám hộ đi cùng; thứ hai, cậu có tiền, phần lớn cổ phần của Đỗ gia đều được cậu đứng tên, cổ tức hàng năm cũng đủ cho cậu thoải mái sống hết đời này; cuối cùng, trong tay cậu có hệ thống và tinh thần lực, ở thế giới này ai cũng không giữ được cậu!

Cậu có thể nghĩ tới, đương nhiên Vân Kha cũng nghĩ tới, cho nên Vân Kha vô cùng tức giận.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Bầu không khí trong Vân gia càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người đều co đuôi làm người, tận lực không xuất hiện trước mặt Vân Kha. Chỉ có Diệp Chi Châu, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, Vân Kha phóng hơi lạnh cậu cũng phóng theo, xem ai thắng ai.

Từ xưa tới nay ai yêu trước thì thua, trước lễ mừng năm mới mấy ngày, Vân Kha kéo Diệp Chi Châu ra ngoài, đi thẳng đến Văn gia.

“Em nói với anh rồi, chơi trò tình cảm cũng vô ích, em đã quyết định ra nước ngoài!” Tuy rằng sau khi nữ chủ về nước bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn nên tạm thời không rảnh dây dưa với Dương Uy, nhưng cậu lại rất lo sợ đấy! Nếu như ngày nào đó nữ chủ tâm huyết dâng trào đi đến chỗ Dương Uy khóc lóc, lại phát huy mị lực “ôn nhu săn sóc”, khiến Dương Uy vẫn còn chút cảm tình với nữ chủ mềm lòng thì làm sao! Hệ thống chuyên hại người đã nói với cậu, nếu như Dương Uy và nữ chủ ở cùng một chỗ, hồn kỳ còn lại sẽ vẫn tồn tại, mà mị lực “ôn nhu săn sóc” cũng từ từ khôi phục sau đó sẽ tỏa sáng, cuối cùng rất có thể sẽ phát triển trên một “Vân Kha” khác cùng Dương Uy cướp giật nữ chủ!

Cậu dường như đã thấy một nam chủ mới xuất hiện, Dương Uy vì cướp giật nữ chủ đoạt lại quyền kế thừa, nữ chủ tự sát, hai vị nam chủ thỏa hiệp, ba người hạnh phúc cùng một chỗ sinh con, tương lai đáng sợ ….. Thế giới này vẫn phải kết thúc!

“Anh dẫn em đi xem vài thứ.” Vân Kha trấn an vỗ vỗ tay cậu, ngữ khí chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian trước ôn hòa đi không ít. Diệp Chi Châu thấy anh như vậy cũng yên tĩnh lại, trong lòng có chút chột dạ áy náy. Ầm ĩ muốn ra nước ngoài là cậu không đúng, kỳ thực Vân Kha nổi giận cũng bình thường, quả thật lần này là do cậu cố tình gây sự ….

Rất nhanh thì đến Văn gia, biệt thự xa hoa ngày xưa giờ đã rách nát, trong vườn mọc đầy cỏ dại, cửa chính mở rộng, công nhân tới tới lui lui khuân đồ ra bên ngoài.

“Sau khi Văn lão gia tử bị bắt liền đột phát bệnh tim phải vào bệnh viện, hôm trước đã qua đời. Ngày hôm qua anh em Văn gia ầm ĩ chuyện chia di sản, công ty cũng sắp phá sản rồi, biệt thự này thuộc về Văn lão đại, ngày hôm nay Văn lão nhị bị đuổi ra ngoài, Văn lão tam sau khi gặp chuyện không may cũng không xuất hiện, hiện tại Văn lão đại dự định bán biệt thự này đi ra nước ngoài.”

Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn về phía công nhân dọn đồ, mặt không chút thay đổi nói, “Năm đó khi cha mẹ em gặp chuyện chỉ có mình ông ta tới an ủi, tuy rằng ông ta tham tài keo kiệt, nhưng bản tính không xấu, xuất ngoại thì xuất ngoại thôi, qua bên đó bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.”

“Ừ.” Vân Kha cầm tay cậu, lần thứ hai khởi động xe, lần này Diệp Chi Châu không hỏi anh muốn đi đâu nữa, bởi vì trong lòng cậu đã có suy đoán mơ hồ.

Xe dừng lại bên ngoài tòa nhà văn phòng mà Văn gia thuê, tòa nhà từng chật ních người nay đã trống không, công ty Văn gia bị phân bán trong thời gian ngắn nhất, mà một cô gái đã từng làm cho Văn gia nhất thời nóng nảy đi ra làm chứng Văn gia đã ăn cắp thiết kế của mẹ Đỗ, tòa án đã xác định, tin tưởng không lâu sau sẽ có kết quả làm cho Diệp Chi Châu hài lòng.

Dừng ở đây không bao lâu, xe khởi động lần nữa, điểm đến lần này là một khu dân cư cũ kỹ, bọn họ đến rất đúng lúc, vừa vặn đụng phải con gái thứ hai của Văn gia đang xách hành lý đi về, đã từng là một tiểu thư nhà giàu trang phục đẹp đẽ nay đã biến thành một phụ nữ trung niên tiều tụy nhếch nhác, trên mặt tràn đầy phẫn hận chanh chua.

“Sau khi Văn gia gặp chuyện không may bà ta liền bị tình nhân vứt bỏ, Văn lão gia tử cũng không để lại tài sản cho bà ta, hiện nay bà ta đang dựa vào chút tiền chu cấp của Văn lão đại để sống, nhưng sau ngày hôm nay, chu cấp của Văn lão đại cũng sẽ không còn.”

Diệp Chi Châu lạnh lùng nhìn người phụ nữ nhếch nhác đi qua trước xe họ, lạnh lùng nói, “Năm đó bà ta rất ghen tỵ với mẹ em, còn đi quyến rũ cha em, chủ ý trộm bản thiết kế cũng là của bà ta, rơi vào kết cục như hôm nay cũng đáng đời.”

Vân Kha khởi động ô tô, đi đến một quán bar.

Buổi chiều quán bar vô cùng an tĩnh, Vân Kha dừng xe ở bên cạnh một hẻm nhỏ, chỉ chỉ thùng rác trong ngõ hẻm, nói rằng, “Văn lão tam ở chỗ này, Văn lão gia tử rất yêu thích đứa con trai này, lén để lại một số tiền lớn cho ông ta, nhưng ông ta lại nghiện ma túy thiếu nợ rất nhiều, tiền vừa tới tay đã bị người đòi nợ lấy đi, sau đó bị đánh một trận rồi quăng vào đây.”

Diệp Chi Châu nhìn ngõ nhỏ ánh mặt trời chiếu không tới được, mím môi không nói lời nào. Chủ ý hại chết cha mẹ Đỗ là của người này, thậm chí những tên côn đồ kia đều là do ông ta nhờ bạn bè gọi tới, hôm nay có kết cục như vậy thực sự là tiện nghi cho ông ta.

“Yên tâm, ông ta sẽ không sống dễ chịu đâu.” Vân Kha trấn an sờ sờ tóc cậu hỏi, “Muốn gặp Văn lão tứ không?”

Cậu lắc đầu, rũ mắt xuống, che khuất tâm tình bên trong. Lúc đó cậu dùng tinh thần lực đâm vào trong đầu Văn lão tứ sẽ làm cho ông ta nằm mơ khi ngủ, sẽ tái diễn lại hình ảnh lúc cha mẹ Đỗ và Đỗ Vân chết, cứ như vậy mãi, nghỉ ngơi không tốt cùng tinh thần căng thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ điên, hơn nữa trong tù ngục như vậy…. Hy vọng ông ta có thể sống thật lâu, sống trong thống khổ tuyệt vọng thật lâu.

Lúc về đến nhà đã là ban đêm, sau khi Vân Kha đậu xe cũng không vội vã đi xuống, anh giúp Diệp Chi Châu tháo dây an toàn, vuốt tóc cậu, ôn thanh nói, “Anh đồng ý cho em xuất ngoại, nửa năm, nửa năm sau em phải về thi tốt nghiệp trung học, sau này cũng không được tiếp tục ngây ngô ở nước ngoài nữa, được không?”

Diệp Chi Châu ngẩn người, gật đầu, “Được.” Tất cả những việc hôm nay làm cho cậu biết rõ Vân Kha rất coi trọng mình, cậu không đành lòng tiếp tục tùy hứng nữa, với lại nửa năm cũng đủ cho cậu diệt sạch 30% tình cảm của Dương Uy.

“Anh sẽ rất nhớ em.” Vân Kha ôm lấy cậu, khẽ thở dài một cái.

Cậu do dự một lát, ôm ngược lấy anh, nói thật nhỏ, “Em cũng vậy.”

Sau năm mới ấm áp, Diệp Chi Châu để lại một viên thạch anh đã rót đầy tinh thần lực, mang theo một cuốn nhật ký cũ mà Vân Kha cứng rắn bỏ vào, bước lên máy bay xuất ngoại.

Sau khi tới nơi cậu nhanh chóng ngụy trang bản thân, lợi dụng tinh thần lực xâm nhập vào các nơi tụ tập của các phú nhị đại, vì nữ chủ đang bất lực vì cha mẹ ly hôn tỉ mỉ chọn lựa một phú nhị đại vô cùng cặn bã, thiết kế để hai người gặp nhau, sau đó thúc đẩy các loại phát triển tình cảm không giới hạn cho hai người.

Năm tháng sau, nữ chủ chưa chồng đã có thai, Hà Phương Phỉ sau khi ly hôn lại bị Hà Trạch vứt bỏ nhanh chóng nắm chặt cơ hội, cùng nữ chủ kéo tra nam phú nhị đại đi vào phần mộ hôn nhân, một lần nữa trải qua cuộc sống giàu sang, về phần nữ chủ có hạnh phúc hay không, đó là chuyện sau này.

Ngay khi tin nữ chủ kết hôn được truyền ra, 30% tình cảm còn lại của Dương Uy rốt cục về số không, hồn kỳ còn lại liền biến mất.

[Chúc mừng kí chủ lấy được hồn kỳ thứ hai, nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành, quà thưởng đã chuyển qua, xin hỏi kí chủ có muốn đi tới thế giới kế tiếp không?]

Cậu cúi đầu nhìn tin nhắn quan tâm do Vân Kha gởi tới trên điện thoại di động, do dự chốc lát. Người kia không có mình thì ngủ không ngon, thạch anh chứa tinh thần lực lại không có tác dụng lớn, dù anh ấy đã thức tỉnh tinh thần lực nhưng vẫn phải chịu đủ dằn vặt, nếu cậu đột nhiên rời đi ……. Hơn nữa cậu cũng là người thân cuối cùng trên đời này của anh ấy ….

Vòng vo mấy vòng, hệ thống lần thứ hai đặt câu hỏi, cậu cắn răng lựa chọn từ chối. Dù sao một vạn năm ở thế giới nhiệm vụ tương đương với một giây ở thế giới thật, lần này cậu muốn đánh cược một lần!

Về phần đánh cược cái gì, lúc này tâm của cậu loạn như ma nên cũng không rõ ràng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK