Mục lục
Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại đã là nửa đêm, thân thể có chút vô lực, vị trí đan điền giống như bị nhét vào một hỏa cầu nhỏ, khiến toàn thân đều ấm áp.

“Tỉnh rồi sao?”

Thanh âm mát lạnh êm tai, mơ hồ có chút quen thuộc.

Suy nghĩ đang mơ màng nhất thời thanh tỉnh, mắt đang nửa mở nửa nhắm lập tức trừng lớn, Diệp Chi Châu quay đầu nhìn người bên cạnh, liền thấy một đại soái ca đầu bạc mắt đỏ ngồi ở trên giường mặt không đổi sắc nhìn cậu, quan trọng nhất là, y không mặc quần áo, thêm một điểm quan trọng nữa là, trên trán có đồ đằng, trên đầu có lỗ tai.

Từ từ, lỗ tai?

“Tiểu bạch?”

Mặt của đại soái ca lập tức đen lại, đưa ngón tay thon dài qua, dùng sức nắm mặt của cậu, “Phàm nhân, ngươi gọi ta là gì?”

Lực đạo trên mặt cũng không mạnh, Diệp Chi Châu cẩn thận đánh giá khuôn mặt của soái ca cùng làn da đẹp đến quá phận của y, trong đầu nhớ lại cách gọi người yêu ở mấy thế giới trước, cuối cùng quyết đoán vứt bỏ tiết tháo, chân chó nhào về phía trước cọ cọ, “Thân ái ~”

Tay của đại soái ca cứng đờ, sau đó chậm rãi thu hồi, quay mắt đi, rất rất lãnh đạm gật gật đầu, cao lãnh trầm mặc, nhưng lỗ tai không tự chủ run run kia lại bán đứng tâm tình ngượng ngùng vui mừng của y.

Tâm tư Diệp Chi Châu ngứa ngáy, tay cũng ngứa, nhịn không được ngăn nước miếng muốn chảy ra cọ cọ về trước, sau đó ôm lấy y, tay tặc trộm sờ phía sau y, trong lòng đều là ý tưởng đáng khinh không thể cho ai biết, “Thân ái, cái đuôi to của ngươi còn ở đó không?”

Lỗ tai của đại soái ca bạch mao lập tức cảnh giác dựng thẳng lên, ánh mắt ngưng tụ, nghiêng người khống chế bàn tay tặc đằng sau rồi xoay người đặt cậu ở dưới thân, ánh mắt híp lại, ngữ khí nguy hiểm, “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Chi Châu nhìn gương mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc, không thèm để ý hai tay bị khống chế, ngửa đầu hôn y một cái chụt, mừng rỡ thấy răng không thấy mắt, “Ta thích dáng vẻ này của ngươi!” Vốn tưởng rằng là nhân thú, kết quả vòng tới vòng lui vẫn là người người, cảm tạ thương thiên đại địa thần phật trên trời!

Lỗ tai của đại soái ca bạch mao lại bắt đầu run run, cái đuôi xù phía sau không tự giác lắc lắc, ánh mắt vẫn lạnh lùng thản nhiên, nhưng mặt lại đỏ lên, trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói, “Cơ Hoài Cẩn.”

“Cái gì?” Diệp Chi Châu đang nhìn lén cái đuôi to phía sau, căn bản không chú ý y nói cái gì.

Soái ca dừng một chút, yên lặng giấu cái đuôi ra sau, lần thứ hai nói rằng, “Cơ Hoài Cẩn, tên của ta.”

Không thể nhìn được đuôi, Diệp Chi Châu tiếc nuối thu hồi tầm mắt, chuyển ánh mắt đến trên mặt soái ca, lẩm nhẩm tên của y, khẽ nhíu mày, “Ta nhớ rõ trước đó ngươi nhắc tới một người tên là Cơ Tuyền, đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, lúc ta gặp ngươi sao ngươi lại bị nhốt ở đó? Ngươi là yêu thú sao?”

“Không phải.” Nhắc đến chuyện cũ, biểu tình của Cơ Hoài Cẩn trở nên lạnh lùng, võ hồn trong không khí giống như cảm nhận được tâm tình của y, cũng bắt đầu kích động, “Ta vốn là đại thiên thánh giả đời thứ 32 của Cơ gia, sau đó bị Cơ Tuyền ám hại, thiếu chút nữa bỏ mình, Trọng Hoa dùng tánh mạng hiến tế đưa ta trở về dương thế, còn hắn thì lại ….. Cơ Tuyền thấy giết ta không thành, liền thừa dịp ta còn chưa khôi phục giở trò ám toán ta, phong ấn ta ở trong một ngọn núi ngoài thành.”

Thiên thánh giả? Trọng Hoa? Diệp Chi Châu kinh ngạc mở to mắt. Thiên thánh giả, tên như ý nghĩa, là thánh giả trời sinh, vừa sinh ra đã là thánh giai, là tư chất mạnh nhất mấy trăm năm chưa chắc đã xuất hiện! Là thiên tài trong thiên tài! Còn Trọng Hoa, đây không phải là tên của yêu hoàng sao? Hiến tế lại là chuyện gì? Nếu Trọng Hoa đã chết, vậy yêu hoàng cắn chết con của nhân vật chính trong kịch bản là ai? Là Cơ Hoài Cẩn sao?

Lượng tin tức rất nhiều, cậu cảm thấy hơi loạn, trong đầu có một đống vấn đề nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

Cơ Hoài Cẩn thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, lỗ tai run run, nhịn không được cúi đầu hôn trán của cậu, xoay người ôm cậu vào trong ngực, cái đuôi cuốn qua bảo vệ cậu, đồng tử màu đỏ chậm rãi tràn ra một tia ôn nhu, “Ngủ say trăm năm, ta ra lệnh Phệ Hồn bảo vệ cửa tế điện, giúp ta tìm kiếm lực lượng tương hợp đến giúp ta thoát khỏi giam cầm, nhưng không nghĩ tới ….. Nó quả thật giúp ta tìm được ngươi, nhưng ngươi lại nhỏ yếu thế này.”

Diệp Chi Châu lập tức nổ tung, đưa tay nhéo lỗ tai y, nghiến răng, “Ngươi có ý gì? Ghét bỏ ta hả? Lúc ngươi gọi ta là ba ba ta có ghét bỏ ngươi không? Ngươi không thể vong ân phụ nghĩa như vậy được!”

Ôn nhu trên mặt Cơ Hoài Cẩn cứng lại, thân thể mẫn cảm run rẩy, sau đó xấu hổ buồn bực lần thứ hai xoay người chặn cậu lại, cúi đầu môi dán môi với cậu, truyền qua một tia căn nguyên lực, giải thích, “Đây chẳng qua là bản năng tự bảo hộ sau khi mạnh mẽ đột phá phong ấn của ta ….. Thể chất của ngươi quá yếu, mặc dù tư chất thay đổi, nhưng vẫn cần củng cố, nhắm mắt lại, hảo hảo cảm thụ năng lượng biến hóa trong cơ thể.” Nói xong mạnh mẽ vươn tay, che khuất đôi mắt to tròn đang trừng lớn của cậu.

Phương thức nói lảng sang chuyện khác không cao minh chút nào cả! Diệp Chi Châu căm giận nghiến răng, cố ý đẩy đẩy ngực của y, tay chân cũng gắt gao quấn lên, cho đến khi thân thể hơi nóng lên mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cơ Hoài Cẩn bị cậu đẩy khiến tâm tư y loạn xạ, thấy căn nguyên lực đã bắt đầu có hiệu quả, vội hít sâu ổn ổn tâm thần, sau khi xác định không có vấn đề gì thì đưa tay để lên đan điền trống rỗng của cậu, bức lực lượng ra lòng bàn tay từ từ truyền vào thân thể cậu, sau đó dần dần chạy theo gân mạch, cẩn thận hợp lại với căn nguyên lực đi vào trước đó.

Thân thể càng ngày càng nóng, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy trong không khí tựa hồ có một loại năng lượng huyễn hoặc đang phối hợp với hỏa cầu nhỏ trong đan điền của cậu, rục rịch xoay tròn như muốn vọt ra khỏi cơ thể. Phương thức vận chuyển năng lượng kia khá giống tinh thần lực, cậu không tự chủ bắt đầu dựa theo phương pháp rèn luyện tinh thần lực thuần thục hấp thu dòng năng lượng kia rồi thu vào thân thể, một lần lại một lần ngưng luyện.

Nhận thấy được động tác của cậu, trong mắt Cơ Hoài Cẩn hiện lên một tia kinh ngạc, nhắm mắt cẩn thận cảm thụ biến hóa võ hồn trong không khí, nhịn không được cười cười hôn trán thiếu niên trong ngực, thả lỏng thân thể tùy ý để sự mỏi mệt quét qua thân thể mình. Cư nhiên thức tỉnh loại tư chất nghịch thiên này ….. Thật tốt, như vậy thiếu niên sẽ có thể ở thật lâu với y …..

Tu luyện là một chuyện khiến người ta nghiện ngập, tuy rằng Diệp Chi Châu cũng không biết mình đang tu luyện. Chờ cậu rút ra khỏi cảnh giới huyền diệu, cậu sụp đổ phát hiện đại soái ca bạch mao nằm ở bên cạnh cậu đã biến mất, thay vào đó chính là một tiểu thú đang tự cắn đuôi mình chơi đùa!

Nhận thấy được tầm mắt của cậu, tiểu thú kinh hỉ quay đầu, sau đó thí điên thí điên chạy tới dụi vào ngực cậu, duỗi đầu lưỡi liếm cậu một hơi, vui vẻ hô, “Ba ba!”

Vì sao lại là ba ba! Đại mỹ nam ngày hôm qua giống như là ảo mộng vậy, Diệp Chi Châu ôm tiểu thú đến trước mắt, cùng y mắt đối mắt mũi đối mũi, nghiến răng nghiến lợi, “Cơ Hoài Cẩn! Không được đùa nữa! Mau biến trở về như cũ đi!”

Tiểu thú tiếp tục duỗi đầu lưỡi liếm liếm, cái đuôi lay động a lay động, “Ba ba! Thích! Hôn hôn!”

“……” Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra tiểu thú này cùng mỹ nam tối hôm qua là cùng một người, có lẽ cậu vẫn đang nằm mơ đi.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tà tà chiếu vào, chiếu rõ mấy sợi tóc bạch ngân rớt trên giường. Cậu nhét tiểu thú vào trong ngực, nhặt mấy sợi tóc lên se lại, ưu thương thở dài, sau đó nhìn thái dương ngoài cửa sổ, cúi đầu tính thời gian thì lập tức hoảng sợ.

“Tiêu rồi! Nhân vật chính bên kia!”

Nhân vật chính là ở buổi sáng ngày thứ ba gặp được hoa tỷ muội Khương gia, sau đó giữa trưa liền lên giường với họ! Hiện tại bên ngoài đã sáng như vậy …… Ngàn vạn lần đừng tới không kịp! Vội vàng trả lại phòng trọ gọi tiểu hắc chạy đến hoa điền ngoài thành, cậu ghé vào lưng tiểu hắc mở tư liệu cẩn thận lật xem, sau đó từ Thông Thiên yêu cầu một lọ thanh tâm đan, bóp nhỏ rồi bỏ vào trong súng nước lấy từ không gian, đồng thời ở trong lòng mắng mình sơ suất.

Hồn kỳ ở thế giới này chỉ cần tìm đúng phương pháp là có thể lấy được, nhưng tiền đề là không thể để cho nhân vật chính cùng nhóm nữ chủ phát sinh quan hệ! Công pháp của nhân vật chính rất cổ quái, tựa hồ có công dụng tẩy não cùng mê hoặc nhân tâm. Cho dù nhóm nữ chủ ngàn vạn lần không nguyện ý phát sinh quan hệ, nhưng cũng sẽ bị nhân vật chính đắc thủ, các cô không nguyện ý liền biến thành khăng khăng một mực! Cho nên trọng điểm lấy hồn kỳ chính là không thể để cho tra nam chiếm lợi từ nhóm nữ chủ, nhưng hôm nay ….. Sơ suất hỏng việc mà!

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Góc cổ thụ ở hoa điền phát sinh quan hệ ba người trong kịch bản đã dần dần hiện ra bóng dáng, cậu cầm súng nước trong tay, ăn một viên thuốc thay đổi tiếng nói rồi dùng tinh thần lực trộn lẫn vào thanh âm, cao giọng hô to, “Cầm thú! Buông hai vị cô nương kia ra!” Vốn định chuẩn bị lén tấn công phía sau, nhưng hiện giờ thời cơ không đúng, chỉ có thể lựa chọn đối chọi chính diện!

“Là ai?!”

Thanh âm của tra nam!

“A …… Cứu mạng ….. Ngươi, ngươi buông muội muội ra …… ưm …..”

Fuck, giọng của nữ chủ! Hình như có bất thường!

Cậu vội lấy ra một viên dịch dung đan ngụy trang mình thành một lão nhân, vỗ tiểu hắc, “Mau, rống một tiếng, làm cho hung ác vào, rống to lên!”

Tiểu hắc lắc lắc cái đuôi, nghe lời ngửa đầu phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, rung động đến mức khiến Diệp Chi Châu chưa có chuẩn bị gì thiếu chút nữa điếc luôn lỗ tai.

“… Làm tốt lắm! Lát nữa sẽ thêm cơm cho ngươi.”

Tiểu hắc vui mừng ngao ô một tiếng.

Tưởng là đang chơi cái gì, tiểu thú cũng vội vàng lắc lắc cái đuôi, ngửa đầu gầm một tiếng non nớt, sau đó chờ mong nhìn về phía Diệp Chi Châu.

“Ngươi đừng vô giúp vui, mau ngủ đi.” Ghét bỏ ấn tiểu thú vào ngực, cậu lấy cây súng ra, ngắm ngay cây cổ thụ trước mắt điên cuồng bắn, thuận tiện lại lấy ra vài quả trứng thúi ném qua, vừa ném vừa mắng, “Tra nam khốn kiếp! Mau buông họ ra!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Khương Nguyệt cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Đây là ném trúng người chị sao? Xem ra tra nam vẫn chưa thực hiện được!

Tinh thần cậu chấn động, vội vàng ném thêm mấy quả trứng, sau đó cẩn thận dùng tinh thần lực xoay chung quanh, tiếp tục khiêu khích, “Tra nam, sao ngươi lại không đi ra! Không lẽ lá gan nhỏ nên bị dọa sợ rồi, có gan làm chuyện xấu không có gan ló đầu hả?”

“Là con rệp nào từ đâu đến đây càn rỡ!” Liên Dực Chính rốt cục từ dưới tán cây đi ra, quần áo loạn thất bát tao, trong tay còn tóm một thiếu nữ xinh đẹp đang hôn mê, thần tình lệ khí, “Đừng có xen vào việc của người khác, cút mau!”

Diệp Chi Châu tức giận trợn trắng mắt, nhân vật chính ở thế giới này thật sự là tra đến không thèm che dấu! Làm việc xấu mà còn đúng lý hợp tình, đến chết cư nhiên cũng thu được một đống lớn tiểu đệ? Đầu óc của người thế giới này đều có vấn đề phải không! Lười cùng hắn vô nghĩa, cậu lấy cây súng nhắm ngay tra nam tiếp tục bắn, còn lệnh cho tiểu hắc vây quanh hắn bay một vòng.

Một lượng lớn thanh tâm hoàn như thế, không bắn nhân vật chính thành thái giám thì không được!

Liên Dực Chính thấy thế thì cười lạnh, tạo ra một vòng bảo hộ đem những hạt nhỏ khả nghi kia dội trở về, khinh thường nói, “Bọn chuột nhắt nhát gan, loại kỹ xảo trẻ con này mà muốn dọa ta sao? Trốn ở phía sau yêu thú thì có bản lĩnh gì, mau cút cho ta!”

Võ hồn cư nhiên còn có công dụng này? So với tinh thần lực thì tốt hơn nhiều! Diệp Chi Châu căm giận thu hồi súng nước, cúi đầu điên cuồng lục tung không gian, muốn tìm ra vật gì đó có thể gây tổn thương đến nhân vật chính.

[Kiểm tra đo lường cho thấy tính mạng đang gặp nguy hiểm, có muốn lấy phần thưởng hoàn hồn đan trước không?]

Sao lại nguy hiểm đến tính mạng?

Còn không chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, một lực lượng cuồng bạo đột nhiên từ sau lưng đánh úp lại, sau đó bị tinh thần lực của cậu ngăn lại, đánh trúng giữa lưng của cậu! Ngực bụng tê rần, nơi cổ họng hơi ngứa một chút, cậu cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.

Tinh thần lực bắt đầu cuồng bạo khởi động, cậu lấy ra một viên thuốc nuốt xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Thế giới lấy võ vi tôn quỷ quái này, mạng người như rơm rác, pháp chế lại không có! Loại thế giới này đến bây giờ vẫn chưa game over thì thật sự là kỳ tích!

Tiểu thú vùi trong ngực cậu khi thấy cậu phun ra máu tươi thì đồng tử màu đỏ co lại, đồ đằng trên trán hiện lên một đạo kim quang.

“Thì ra chỉ là một phế vật huyền cửu giai.” Không tốn tí sức nào liền công kích đắc thủ, kiêng kị trong lòng của Liên Dực Chính nhất thời tiêu tán, tùy tay vứt thiếu nữ đang hôn mê trên đất, rút ra trường đao ngửa đầu nhìn về tiểu hắc ở trên không trung, “Yêu thú này ta chưa từng thấy quá, nếu đã không muốn đi, vậy thì lưu lại đi.”

Lại là một lực lượng cuồng bạo từ chính diện trực tiếp vọt tới, Diệp Chi Châu đang chuẩn bị không để ý quy tắc làm nhiệm vụ định dùng tinh thần lực làm nhân vật chính trở thành tên ngốc thì một màn sương đen đột nhiên từ trên người tiểu hắc nổi lên, sau đó nhanh chóng vây quanh bọn họ, cắn nuốt công kích của nhân vật chính.

Bây giờ tình huống gì thế?

“Phệ hồn thú?!” Sắc mặt Liên Dực Chính đại biến, kinh hãi nhìn sương mù dày đặc trên không trung, khẽ cắn môi, không cam lòng nhìn thiếu nữ hôn mê trên đất, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Sương mù tan đi, Diệp Chi Châu lau vết máu dưới môi, co rút khóe miệng, “Tiểu hắc ….. Hình như ngươi rất lợi hại …..”

Tiểu hắc lắc lắc cái đuôi, vui vẻ ngao ô ngao ô. Tiểu thú ở trong ngực Diệp Chi Châu cũng lắc lắc cái đuôi, ánh sáng của đồ đằng trên trán yếu đi. Nó ngáp một cái, vùi vào trong ngực Diệp Chi Châu cọ cọ, nhắm mắt ngủ.

Một thiếu nữ mặc váy xanh lảo đảo từ phía sau cây chạy đến bổ nhào vào bên người thiếu nữ hôn mê, hướng tiểu hắc vẫn bay trên không trung quỳ xuống, nức nở nói, “Đa tạ ân nhân đã cứu giúp, nếu không phải ân nhân tới đúng lúc, ta cùng muội muội chỉ sợ đã …..”

Diệp Chi Châu vỗ vỗ tiểu hắc ý bảo nó đáp xuống đất, sau đó tiến lên nâng thiếu nữ dậy, lấy ra hai viên thuốc đưa tới, “Thân thể các ngươi vô lực là do trúng phải Hợp hoan dược, đây là giải dược, uống đi.”

Khương Nguyệt bị dáng vẻ hạc phát đồng nhan của cậu làm cho cả kinh ngẩn người, ngây ngốc tiếp nhận thuốc đút cho muội muội, sau đó như là nhớ ra cái gì đó hô nhỏ một tiếng, đỏ mặt cúi đầu, ấp úng nói, “Ân nhân ….. Bộ dáng ta trước đó ….. Ngài, ngài hẳn là không ……”

“Không có không có.” Diệp Chi Châu bị cô nói cũng có chút xấu hổ, vội chỉ chỉ tán cây cổ thụ giải thích, “Bị cái này chắn hết rồi, ta cái gì cũng không thấy được, cô nương yên tâm.”

Khương Nguyệt đang đỏ mặt nghe vậy tốt hơn một ít, có chút xấu hổ giật nhẹ tay áo cười cười với cậu, cúi người ôm lấy muội muội, thấp giọng tự giới thiệu một phen, sau đó phẫn nộ nói rằng, “Ta cùng muội muội trên đường gặp một đám ác ôn đuổi giết, đang nghĩ biện pháp chạy trốn thì gặp được người kia, ta vốn tưởng rằng hắn có thể giúp đỡ ta cùng muội muội, lại không nghĩ người nọ thấy ta cùng muội muội bị đám ác ôn kia hạ dược, cư nhiên, cư nhiên muốn …… Thật sự là mặt người dạ thú! Lần sau nhìn thấy ta nhất định sẽ thiến hắn!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Khương Nguyệt cùng nhân vật chính xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ nhất, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“……” Hồn kỳ này cũng quá dễ lấy đi, cậu đã làm gì đâu, ngay cả mở miệng gây chia rẽ cũng chưa dùng nữa ….. Tốc độ nhanh khiến người ta không thể tin được.

Thiếu nữ trong ngực Khương Nguyệt rốt cục tỉnh lại, đầu tiên là mê mang nhìn nhìn bốn phía, sau đó không nhìn Diệp Chi Châu cùng hai dã thú, ôm Khương Nguyệt ô ô khóc lên, “Tỷ tỷ làm sao đây, trong sạch của muội đã không còn ….. Ô ô, muội không cần gả cho người kia, muội chỉ muốn ở cùng tỷ tỷ ……”

“Tiểu Vân muội yên tâm, tên cầm thú kia vẫn chưa thực hiện được!” Khương Nguyệt giúp cô lau nước mắt, cúi đầu hôn trán của cô, ánh mắt ôn nhu, “Tỷ cũng muốn ở cùng với muội, đừng khóc, ân nhân đang nhìn đó.”

“Thật sao?” Khương Vân dừng khóc, kéo ống tay áo của Khương Nguyệt truy vấn, “Tỷ tỷ, muội thật sự không sao hả? Vậy, muội vẫn có thể tiếp tục thích tỷ tỷ, không cần lập gia đình đúng không?”

Khương Nguyệt ngại ngùng hướng Diệp Chi Châu cười cười, sau đó ôn nhu sờ sờ mặt muội muội, gật đầu, “Ừ, Tiểu Vân nhà ta về sau muốn làm gì thì làm nấy.”

“A! Thật tốt quá! Tỷ tỷ muội yêu tỷ!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Khương Vân cùng nhân vật chính xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ hai, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu: “……”

Khương Nguyệt bất đắc dĩ vỗ về muội muội đang nhào vào ngực mình, ánh mắt sủng nịch lại bất đắc dĩ, “Được rồi, đã lớn thế này mà còn làm nũng, dính người như vậy cũng không biết về sau nam nhân nào sẽ nguyện ý lấy muội nữa.”

“Muội mới không cần người khác!” Khương Vân càng thêm dùng sức ôm chặt Khương Nguyệt, còn trộm trừng mắt với Diệp Chi Châu, dục vọng chiếm hữu trong mắt cơ hồ muốn tràn ra, “Muội mặc kệ, muội không muốn lập gia đình, tỷ tỷ cũng không được gả đi!”

Diệp Chi Châu vô tội bị trừng: “……” Hình như cậu đã phát hiện được một chuyện khủng khiếp ……

Chết lặng mở ra tư liệu ra, ánh mắt dừng ở hai câu “Khương gia thu dưỡng một thiếu nữ đặt tên là Khương Nguyệt” và “Khương Vân vô cùng ỷ lại tỷ tỷ Khương Nguyệt, vẫn luôn cùng ăn cùng ngủ”, sau đó yên lặng nuốt một ngụm máu xuống.

Đột nhiên không có cách nào đọc tiếp được cảnh nóng 3P của nhân vật chính cùng tỷ muội Khương gia.

Sau khi đưa tỷ muội Khương gia đến Lan thành rồi sắp xếp cho họ xong, cậu ôm tâm tình “trên trời đột nhiên rớt xuống một cái bánh nhân thịt” tiếp tục lên đường, bay về phía Thương Châu đuổi theo nhân vật chính.

[Kiểm tra cho thấy nội dung kịch bản đã thay đổi, xin kí chủ nhận nội dung kịch bản mới.]

Kịch bản thay đổi? Cậu nghi hoặc mở tư liệu, hỏi, “Thông Thiên, không phải kịch bản vốn cố định sao? Như thế nào lại thay đổi chứ.”

[Kịch bản thay đổi bao nhiêu là do sức ảnh hưởng của nhân vật chính nhiều hay ít.]

Vậy sao? Cậu khẽ nhíu mày, đặt lực chú ý vào kịch bản mới.

Nội dung trước đó vẫn không có gì khác, nhưng sau khi nhân vật chính cứu tỷ muội Khương gia lại có đột biến, biến thành cứu người không thành lại bị ác nhân gây thương tích, khi nhân vật chính chạy trốn thì ngộ nhập vào Đào Nguyên thôn ở sâu trong núi, cùng tộc trưởng xinh đẹp trong thôn trình diễn một cảnh ướt át nóng bỏng, trao đổi xác thịt với linh hồn …..

[Cảnh báo, hồn kỳ thứ hai đã khôi phục, chuyển tới linh hồn của Vương Liên, xin kí chủ chú ý.]

Diệp Chi Châu trợn mắt há mồm, kịch bản biến hóa thì thôi đi, sao ngay cả hồn kỳ đã lấy được cũng có thể chuyển đến trên người người khác chứ?!

P/s:

– làm tới chương này tam quan của chủ nhà đã thật sự sụp đổ, ngồi edit mà phải thốt lên: “chời má, bách hợp lun ⊙_⊙”

– truyện này giống chơi game quá, càng ngày độ khó càng cao, tội nghiệp em thụ, cũng tội nghiệp tui quá, edit mà đau tim vãi ╯︿╰

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK