Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Mon

Vệ sĩ gõ cửa mấy lần, thấy Thẩm Đại không chịu mở cửa thì cũng không phát ra âm thanh gì nữa, có lẽ là đi gọi nhân viên công tác.

Thẩm Đại đi tới dỗ dành Khâu Khâu vừa bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh nhìn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ đang dần biến mất trong rừng núi tối tăm, khách sạn nghỉ dưỡng này quả nhiên là một nơi hoàn hảo để giấu người. Đang là mùa du lịch thấp điểm, anh hầu như không gặp người khách nào khác.

Anh kiên nhẫn chờ đợi, không biết ai sẽ đến trước, Vưu Hưng Hải hay là cảnh sát.

Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng động, Thẩm Đại đang nghĩ xem phải ứng phó thế nào nếu vệ sĩ lấy được thẻ mở cửa, nhưng ngay sau đó, cửa phòng anh chịu một đòn nặng nề. Một tiếng nổ lớn "Ầm" vang lên như sấm sét trong căn phòng yên tĩnh, ván cửa và bức tường gần đó đều rung chuyển, chiếc đèn chùm pha lê treo trên đỉnh đầu cũng rung chuyển xôn xao.

Tim Thẩm Đại đập loạn, anh cảm thấy có gì đó không ổn, Khâu Khâu cũng sợ hãi bị dọa tỉnh, bé con ngơ ngác nhìn trần nhà, trong lúc nhất thời quên cả chuyện khóc.

Lại một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị đá văng.

Hai gã đàn ông cường tráng xông vào, Thẩm Đại vội bế Khâu Khâu lên, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn làm gì!"

Khâu Khâu cảm nhận được Thẩm Đại đang hoảng sợ, đôi tay bé nhỏ nắm lấy quần áo của anh rồi khóc lên.

Một người đàn ông chặn ở cửa thông khí, một người đàn ông mặc đồ đen khác nói ngắn gọn và nhanh chóng: "Lấy đồ của đứa trẻ rồi đi theo tụi tao."

"Các ngươi là ai, muốn đưa chúng tôi đi đâu?".

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

"Đừng nói điều vô nghĩa, cho anh hai phút." Gã đàn ông lạnh lùng nòi: "Nếu anh không muốn dọn đồ thì bây giờ đi luôn."

Đầu óc Thẩm Đại tạm thời choáng váng, anh vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại. Nếu chỉ có một mình, anh chắc chắn sẽ liều một phen, nhưng vì sự an toàn của Khâu Khâu, anh không dám mạo hiểm. Anh đặt Khâu Khâu vào lại xe nôi, nhét từng món đồ vào túi bảo mẫu, cố ý kéo dài thời gian.

Người đàn ông đứng ở cửa thông khí thấp giọng nói: "Có người tới, đi thôi."

Người đàn ông mặc đồ đen một tay đoạt lấy túi bảo mẫu, quát: "Đi."

"Chờ một chút, tôi còn có......"

"Đi!" Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói.

Thẩm Đại cắn chặt răng, bế Khâu Khâu lên đi ra phòng khách, anh bị hai người trước sau lôi kéo từ cửa thoát hiểm xuống lầu, dưới lầu có một chiếc xe tải đang chờ.

Lên xe, Khâu Khâu vẫn đang khóc lớn, Thẩm Đại chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung, anh chỉ có thể dỗ dành bé con trước.

Xe chạy được một đoạn đường thì Khâu Khâu mới bình tĩnh lại một chút, Thẩm Đại dùng khăn nhỏ che đôi mắt của Khâu Khâu, thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Bây giờ có thể nói chuyện được không?"

Người đàn ông mặc đồ đen móc di động ra, bấm một cái dãy số rồi đưa cho Thẩm Đại.

Thẩm Đại hít sâu một hơi, tiếp nhận điện thoại: "Ai?"

"Anh Thẩm, buổi tối vui vẻ." Một giọng nói quen thuộc phát ra từ ống nghe, ngữ điệu khinh mạn, âm cuối hơi lên cao, mang theo vẻ lười biếng như thể không quan tâm đến chuyện gì.

"Cù, Thừa, Trần." Thẩm Đại cảm giác được nhiệt độ của cơ thể đang giảm mạnh.

"Cháu trai nhỏ của tôi có khỏe không, có khóc không?" Giọng điệu của Cù Thừa Trần pha lẫn chút khách sáo: "Không doạ bé con sợ chứ?"

"Cậu muốn làm gì?"

"Giúp anh hoàn thành kế hoạch của mình." Cù Thừa Trần cười nhẹ một tiếng: "Nhìn qua cũng biết anh chưa bao giờ làm chuyện xấu, gan vẫn chưa đủ lớn."

"Nói rõ ràng." Thẩm Đại gắt gao nắm chặt di động, hận không thể bóp nát màn hình mỏng trên tay.

"Vưu Hưng Hải tìm tôi hợp tác, ông ta cảm thấy nếu có anh và Khâu Khâu trong tay thì có thể cùng nhau đối phó với anh trai tôi. Còn tôi, vừa nghe tôi đã biết anh đang gài bẫy ông ta, ông ta không để anh vào mắt, nhưng tôi hiểu anh hơn nhiều so với ông ta. Năm đó ở trước mặt anh trai tôi anh có thể giả vờ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng khi có tôi thì lại luôn trong trạng thái giương móng vuốt." Cù Thừa Trần trêu chọc nói: "Nhìn qua giống như là một Omega tầm thường, nhưng những chuyện anh làm thì chuyện sau lại càng tàn nhẫn hơn so với chuyện trước."

"Cho nên cậu muốn thế nào?" Thẩm Đại lạnh nhạt nói: "Bắt cóc tôi và con của tôi, sau đó thế nào?"

"Tại sao lại thành tôi bắt cóc rồi? Rõ ràng là Vưu Hưng Hải. Thực ra, chiêu này của anh rất thông minh, đủ để cho Vưu Hưng Hải ăn không hết gói đem đi*, nhưng anh sẽ có công dụng lớn hơn khi ở trong tay tôi." Cù Thừa Trần chậm rãi nói: "Tôi cũng đã phái người đưa vệ sĩ kia đi, bây giờ Vưu Hưng Hải đang không rõ tình hình, đây không phải là hiệu quả mà anh mong muốn sao?"

(*Ăn không hết gói đem đi: ẩn dụ cho việc không nắm rõ tình hình chung, gây rắc rối hoặc gây ra hậu quả xấu và phải tự mình gánh chịu.)

"Tốt xấu gì ông ta cũng là cha của Vưu Bách Duyệt, cậu đúng là không màng gì đến tình cũ."

Cù Thừa Trần hừ nhẹ một tiếng, miệng lưỡi lạnh lẽo: "Lúc cậu ta một hai muốn hợp tác với anh trai tôi, cũng đâu nhớ tới tôi."

"Cậu đã liên hệ với Cù Mạt Dư?"

"Vẫn chưa đến lúc."

"Vậy khi nào?" Thẩm Đại liếc mắt nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển, lúc này Cù Mạt Dư có đang lo lắng không thôi vì không tìm được bọn họ không? Nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng cảm thấy rất bế tắc.

Ngàn tính vạn tính lại không ngờ rằng Cù Thừa Trần đột nhiên sẽ gây khó dễ, anh không biết nhiều về cuộc tranh giành quyền lực trong công ty, anh chỉ biết rằng Cù Thừa Trần đã lên kế hoạch nhiều năm, thực hiện rất nhiều âm mưu dương mưu sau cái chết của người sáng lập Tinh Châu. Cậu ta một lòng muốn thúc đẩy lĩnh vực hóa chất trở thành hạng mục trọng điểm của Tinh Châu, việc cố ý khiến Cù Mạt Dư tiến vào kỳ mẫn cảm là một trong những thủ đoạn bỉ ổi nhất, còn Thẩm Đại anh vô tình phải gánh chịu hậu quả. Đáng tiếc cuối cùng cậu ta lại thua Cù Mạt Dư, không những mất đi khả năng điều khiển Tinh Châu, thậm chí còn bị gạt ra ngoài lề khỏi các cấp quan trọng, hiện tại cậu ta chỉ có thể làm một cổ đông nhàn rỗi. Đối với một đỉnh cấp Alpha như cậu ta, thất bại là một sự sỉ nhục to lớn, và việc không chiến đấu nữa sau khi thất bại dường như còn là một sự sỉ nhục lớn hơn nữa.

Đáng lẽ từ lâu anh đã phải nghĩ đến chuyện này, lúc trước anh bị cuốn vào cuộc chiến huynh đệ này, bây giờ làm sao có thể dễ dàng thoát thân.

Cù Thừa Trần cười lạnh nói: "Đến khi anh ta đủ sốt ruột."

Xe chạy rất lâu, Thẩm Đại bị đưa đến một nơi rất xa lạ, có lẽ là một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thủ đô, anh được đưa đến tầng cao nhất của một chung cư rất kín đáo với tỷ lệ lấp đầy rất thấp.

Căn phòng không nhỏ nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có đồ dùng sinh hoạt cơ bản, thoạt nhìn thì thấy có vẻ được dọn dẹp rất gấp rút.

Người đàn ông mặc đồ đen nói: "Có cần gì thì liệt kê ra, tôi đi mua."

Thẩm Đại nhìn một vòng: "Cả giấy và bút đều không có, liệt kê như thế nào đây?"

"Anh nói, tôi nhớ." Hắn ta cầm di động nhìn Thẩm Đại.

Thẩm Đại nói một chuỗi dài vật dụng hàng ngày của Khâu Khâu, có một vài món là thương hiệu nước ngoài, chỉ riêng cái tên đã khiến người đàn ông mặc áo đen hoang mang, phải đánh vần từng chữ một. Thẩm Đại rất có kiên nhẫn nói đi nói lại rằng có một số món vừa đắt tiền vừa không dễ mua, muốn hắn ta đến chuỗi của hàng chuyên dụng dành cho mẹ và em bé mua. Thật rs mấy thứ này phần lớn là Cù gia cung cấp, Khâu Khâu cũng có những sản phẩm thay thế giá rẻ hơn, anh làm như vậy chỉ hy vọng rằng lúc người đàn ông mặc đồ đen đi mua có thể lưu lại một chút manh mối gì đó.

Sau khi liệt kê xong, anh cố ý dặn dò nói: "Nhất định phải dựa vào thương hiệu trong danh sách mà mua, trẻ con rất kén ăn, nếu ăn phải thứ gì đó không quen thì chắc chắn sẽ đổ bệnh."

Người đàn ông mặc đồ đen nhíu mày nhìn chằm chằm danh sách thật dài: "Đã biết."

Thẩm Đại đi chuẩn bị sữa bột cho Khâu Khâu, lúc ăn Khâu Khâu không quá chuyên tâm, luôn ngó nhìn xung quanh, hiển nhiên là bé con cảm thấy bất an đối với hoàn cảnh xa lạ này. Thẩm Đại nhìn như đang dỗ dành Khâu Khâu, thật ra là đang lén quan sát kẻ đang canh chừng hai người họ.

Anh nhanh chóng từ bỏ khả năng "Chạy trốn", anh không thể mạo hiểm sự an nguy của Khâu Khâu. Anh không biết Cù Thừa Trần sẽ lấy bọn họ để giao dịch gì với Cù Mạt Dư, nhưng anh biết Cù Mạt Dư chắc chắn sẽ cứu bọn họ. Điều anh mong chờ được nhìn thấy nhất, cũng tin tưởng rằng chắc chắn rằng mình có thể nhìn thấy, không phải là cảnh sát, mà là Cù Mạt Dư.

Khi ý thức được suy nghĩ của chính mình, lần đầu tiên anh cảm thấy kinh ngạc, bởi vì vào thời điểm đau khổ và bất lực nhất trong cuộc đời, anh cũng không dám tưởng tượng rằng Cù Mạt Dư sẽ tới cứu vớt mình, chưa kể chính Cù Mạt Dư là kẻ đã đẩy anh đến hoàn cảnh này. Ở trong lòng anh, Cù Mạt Dư từ vị cứu tinh ban đầu đã biến thành hung thủ, mà hiện tại, dù anh có bao nhiêu oán hận và phản kháng đối với Cù Mạt Dư thì vào thời khắc mấu chốt, anh vẫn không thể không thừa nhận Cù Mạt Dư lại là người duy nhất mà anh có thể ỷ lại.

Có thứ gì đó đã thay đổi, có lẽ đã có rất nhiều thứ thay đổi.

Trong một căn phòng ở thành phố, Cù Mạt Dư cúi đầu ngồi ở trên sô pha, Trình Nhược Trạch dùng khăn giấy che lại cánh tay đang chảy máu, im lặng chờ đợi. Bảo mẫu ngồi xổm góc tường run bần bật.

Trong phòng khách là một bãi chiến trường hỗn loạn, trên sàn những đồ vật làm bằng thuỷ tinh đều vỡ nát, những kim loại không đủ chắc chắn như là giá cắm nến, chân bàn đều bị uốn cong kỳ lạ, như thể vừa trải qua cuồng phong bão táp, hoặc động đất vừa xảy ra. Sóng xung kích quá mạnh sẽ phá hủy mọi thiết bị dễ vỡ, thậm chí ngay cả những cửa sổ kính cường lực lớn từ trần đến sàn cũng có những vết nứt khủng khiếp như mạng nhện, các mảnh vỡ nhỏ bay vào gò má của Cù Mạt Dư và tay của Trình Nhược Trạch.

Pheromone của Cù Mạt Dư đã mất khống chế trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đó là khi hắn nhận được điện thoại của Cù Thừa Trần và biết được rằng Thẩm Đại đã xảy ra chuyện. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là Thẩm Đại có sợ hãi hay không, có hoảng loạn hay không, liệu Khâu Khâu có khóc mãi không ngừng hay không, có bị kích thích hay không? Hắn không tưởng tượng được giờ khắc này Omega và con của hắn đang trải qua những gì. Cảm giác mất kiểm soát đối với người quan trọng nhất khiến hắn sợ hãi như muốn xé nát trái tim mình.

Trong suốt những năm thiếu niên của mình, trong khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa, hắn đã dành rất nhiều tâm sức để học cách kiểm soát pheromone quá mạnh đối với một Alpha cấp S, chuyện này tương đương với việc một đứa trẻ nắm giữ nút phóng của tên lửa. Sau khi trưởng thành hắn chưa bao giờ mất khống chế, bất cứ khi nào hắn phóng ra pheromone công kích thì chắc chắn là hắn cố ý. Nhưng Thẩm Đại xuất hiện, người có thể khuấy động cảm xúc của hắn, kiểm soát niềm vui và sự tức giận của hắn, khiến hắn thực hiện đủ mọi hành vi và lựa chọn phi lý đi ngược lại quá khứ, cứ như thế mà xuất hiện.

Hắn rất kiêng kị chuyện bản thân mình có nhược điểm, vì đó sẽ trở thành bia ngắm của kẻ thù. Nhưng hắn không còn cách nào khác, bởi vì người kia đã xuất hiện. Hắn có thể gầm lên với toàn bộ thế giới, nhưng quay đầu lại thì chỉ thì thầm với Omega của mình.

Trình Nhược Trạch thấy Cù Mạt Dư đã bình tĩnh lại, lặng lẽ dịch lên phía trước hai bước, nhỏ giọng nói: "Cù tổng, ngài cần phải xử lý miệng vết thương."

Cù Mạt Dư nhặt chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình dưới chân lên, nhìn chằm chằm vào số lạ vừa gọi đến, nhỏ giọng nói: "Cửa sổ, xử lý một chút."

Trình Nhược Trạch sửng sốt một chút: "Vâng, vâng, được." Cậu ta chạy nhanh tìm kiếm số điện thoại của bất động sản, đồng thời thật cẩn thận cúi xuống dùng khăn giấy lau vết máu trên mặt Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư gửi tin nhắn đến dãy số đó: "Tôi muốn nói chuyện với anh ấy."

Vài phút sau, có cuộc gọi đến, Cù Mạt Dư lập tức nhấn nhận cuộc gọi, nhưng khi mở miệng lại trở nên cẩn thận: "...A lô?"

"Là tôi." Nghe được giọng nói của Cù Mạt Dư, chỉ một chữ cũng khiến tâm thất* của Thẩm Đại run lên, như có thứ gì đó bao bọc lấy anh và Khâu Khâu vào lúc này, cách xa những ồn ào náo động, lạnh lẽo và căng thẳng, dù chỉ là nhất thời.

(*cho reader nào quên thì tim người có 4 ngăn: thất trái, thất phải, nhĩ trái, nhĩ phải)

"A Đại!" Cù Mạt Dư hít hà một hơi: "Hai người có khỏe không?"

"Vẫn ổn, nhưng tôi không biết mình đang ở nơi nào." Thẩm Đại nhìn thoáng qua kẻ đang nhìn mình, người nọ dùng miệng ra hiệu bảo anh không được nói bậy, trên thực tế thì anh xác thật không thể cung cấp được tin tức gì về vị trí.

Cù Mạt Dư dùng giọng nói trầm ổn an ủi anh: "Anh đừng sợ, chăm sóc cho bản thân và Khâu Khâu thật tốt, em sẽ sớm tìm thấy anh và Khâu Khâu."

"Tôi không sợ hãi, cậu mau chóng tới." Thẩm Đại nói: "Khâu Khâu không quen nơi này, rất nhiều đồ vật tôi không mang theo, trong nhà còn núm cao su windfall* không? Còn có tã giấy, nó không muốn dùng nhãn hiệu khác."

(*raw cũng để là windfall luôn á, tui nghĩ là nhãn hiệu đồ dùng trẻ em hay gì đó tương tự.)

Cù Mạt Dư khẽ cau mày: "Em mang đến cho anh." Thẩm Đại từ trước đến giờ không muốn sử dụng đồ Hằng thúc chuẩn bị, Khâu Khâu cũng là một đứa trẻ rất kén ăn, Thẩm Đại nhất định phải có dụng ý khác khi nhắc tới chuyện này.

"Vậy cậu đến đón chúng tôi sớm một chút." Thẩm Đại nhẹ giọng nói.

Trái tim Cù Mạt Dư thắt lại từng cơn: "Đừng sợ, chờ em."

____

Mon: Tuần này sẽ up 4 chương nhé, để mọi người phải đợi lâu rồi 🌷


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK