Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: MinHy

Thẩm Đại sắp tan làm thì nhận được điện thoại của Thẩm Tần, dùng điện thoại của bà ngoại gọi tới, nói là hôm nay bà ngoại không ổn, bây giờ đang ở bệnh viện. Thẩm Đại vội vàng chạy tới.

Thẩm Tần tự biết mình đã làm sai, nhìn thấy Thẩm Đại, có chút sợ hãi rụt rè.

Đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, Thẩm Đại không có thời gian chỉ trích ông, đi tới gặp bác sĩ trước.

Bác sĩ nói, hóa trị sau khi phẫu thuật lúc đầu có hiệu quả, nhưng bây giờ vết thương mới lại xuất hiện, dù sao bà ngoại cũng đã ngoài 70, sức khỏe sẽ chỉ sa sút, về sau không nên phẫu thuật. Bà nên nhập viện trong một thời gian và phải thận trọng, điều trị tập trung vào việc giảm thiểu cơn đau.

Mặc dù bác sĩ không nói thẳng, nhưng mọi người đều có thể hiểu được đại ý. Thẩm Đại cảm thấy rất buồn, nhưng cũng rất bình tĩnh, kể từ ngày bà ngoại của anh được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, những năm tháng điều trị này Thẩm Đại cũng tự chuẩn bị tâm lý, nếu không có sự giúp đỡ của Cù Mạt Dư, có lẽ bà của anh đã không thể chịu đựng nổi phẫu thuật. Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần cho kết quả ở bất cứ thời điểm nào.

Trao đổi với bác sĩ về phương án trị liệu xong, Thẩm Đại cùng Thẩm Tần cầm giấy tờ đi ra ngoài.

"A Đại, làm sao bây giờ?"

"Hợp tác với bác sĩ." Trong đầu Thẩm Đại nhanh chóng tính toán sẽ tiêu bao nhiêu tiền, điều chỉnh chi tiêu hàng tháng như thế nào. Hiện tại anh phải dùng tới tiền tiết kiệm, không biết bà ngoại sẽ nằm viện bao lâu, nếu chi phí nằm viện tăng lên, anh chỉ có thể bán nhà.

"Ba rất sợ hãi, bà ngoại con gần đây tinh thần càng ngày càng kém."

"Bà ngoại bệnh nhiều năm, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến." Thẩm Đại lạnh lùng liếc Thẩm Tần một cái, không thèm quay mặt. Nhiều khi thấy cha con người khác tử tế, hiếu thuận với nhau, anh vừa ghen tị vừa cảm thấy khó tin. Tại sao cha người khác nuôi được con mình, còn cha mình thì ích kỷ, nhu nhược, tham lam và ngu ngốc. Nếu không có Thẩm Tần, có lẽ ông bà ngoại sẽ không bị bệnh, ít nhất là không phát bệnh sớm như vậy, cuộc sống của anh cũng không bị như bây giờ, anh sẽ không phải vì tiền mà đồng ý kết hôn, cũng không rơi vào vũng lầy mà anh không thể thoát ra.

Thẩm Đại đi tới cửa phòng bệnh, nhìn bà ngoại suy yếu nằm trên giường, anh ở ngoài cửa chừng hơn chục giây, không dám đi vào. Anh cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng chính mắt thấy người thân nhất từng bước đi tới cửa tử, giờ khắc này anh cảm thấy rất đau lòng.

Thẩm Tần nhỏ giọng nói: "Phòng bệnh này sáu người ở, điều kiện quá kém, chúng ta đổi sang phòng bệnh một người đi."

"Chờ kết quả kiểm tra, xem phải ở bao lâu." Phòng đơn hơn 300 tệ một ngày, một tháng sẽ mất mấy vạn, nếu thực sự phải ở lâu trong bệnh viện, anh chỉ có thể bán nhà, nhưng mà bán nhà, bà ngoại sẽ ở đâu sau khi xuất viện.

Thẩm Tần dè dặt liếc Thẩm Đại một cái: "Con sinh cho Cù gia một Alpha, chút tiền này..."

Thẩm Đại hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Tần: "Làm sao ông biết."

Ánh mắt Thẩm Tần lấp lánh ánh sáng: "Không phải bà ngoại nói với ba, ba có thể tự đoán được. Con biến mất hơn một năm, thời gian này thích hợp để sinh con..." Ông dừng lại một chút, "Sau khi thuê bảo mẫu, ba xem camera trong nhà, thấy con cùng em bé."

Thẩm Đại cũng biết không giấu được lâu, nhưng anh vẫn giống như chú mèo cau có, toàn thân phòng bị Thẩm Tần có khả năng mang lại nguy hiểm đến cho con mình.

"A Đại, con có con rồi, cũng có thể hiểu được khó xử của ba năm đó."

Thẩm Đại lạnh nhạt nhìn Thẩm Tần: "Tôi với ông năm đó quả thực lựa chọn giống nhau, nhưng mục đích của chúng ta không giống nhau. Tôi sẽ không bao giờ mang con mình ra đòi tiền, bị người ta đuổi đi thì lại nói không nên sinh ra con."

Sắc mặt Thẩm Tân nháy mắt trở nên tái nhợt, ông thẹn quá hóa giận: "Mày thực sự cho rằng bản thân so với tao năm đó tốt hơn à? Mày sinh đứa nhỏ này thực sự không có mục đích gì à? Nếu thật là như vậy, mày so với tao còn ngu xuẩn hơn nhiều!"

Thẩm Đại tức giận đến đỏ mắt.

Hộ lý bê thuốc đi vào, quát lớn: "Ầm ĩ cái gì, nơi này là bệnh viện!"

Thẩm Đại không thèm nhìn Thẩm Tần, đi vào phòng bệnh, đi đến bên mép giường của bà ngoại.

Bà ngoại ngủ rồi, anh nắm lấy tay bà, im lặng thật lâu.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tần nhỏ giọng nói: "Mặc kệ thế nào, bệnh của bà ngoại quan trọng hơn, ba, ba không có nhiều tiền, vừa rồi còn đi du lịch, mua một ít đồ. Tiền chi tiêu trong nhà ba có thể chi ra một chút, còn tiền chữa bệnh..."

Trong phòng bệnh thỉnh thoảng có người nói chuyện, đi lại, giường bên cạnh còn có một ông lão vì khó chịu mà rên rỉ, Thẩm Đại hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nói: "Đổi phòng bệnh đi, trước tiên đổi phòng hai người."

Trên đường về, Thẩm Đại cảm thấy cơ thể có phần khó chịu, anh lấy trong balo một túi dinh dưỡng, uống một ống.

Thời kỳ phát tình, vì để làm sạch khoang sinh sản, sẽ không có cảm giác thèm ăn trong vòng một tuần, chỉ có thể ăn một chút, uống dinh dưỡng để bổ sung năng lượng tiêu hao, duy trì thể trạng. Trong tình huống này, đi làm cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là tinh thần và thể lực sẽ không được tốt, nếu gặp chuyện khiến bản thân lo lắng, cảm giác suy nhược này sẽ tăng lên.

Nghĩ đến tất cả những áp lực mà mình phải đối mặt, Thẩm Đại cảm thấy khó thở. Về thời kỳ phát tình sắp tới, anh đã tạm thời sắp xếp, hai ngày tới, anh định đưa Khâu Khâu rời khỏi Cù gia với lý do đi thăm bà ngoại, anh sẽ trải qua kỳ phát tình ở nhà Trình Tử Mai. Trình Tử Mai phải đi làm, tham dự các buổi giao lưu hội thảo, diễn thuyết và tiếp khách, chắc chắn phải đi sớm về khuya. Vì thế, Tiểu Điệp sẽ chăm sóc anh và Khâu Khâu.

Nhưng mà hôm nay bà ngoại nhập viện, anh lại có thêm việc phải suy nghĩ, lần này kỳ phát tình đến cực kỳ không đúng lúc, khiến anh vô cùng lo lắng.

Khi trở lại Cù gia đã hơn chín giờ, lúc Cù Mạt Dư gọi điện đến, anh chỉ nói là đi thăm bà ngoại, ngoài ra không đề cập gì khác, không ngờ khi anh vào cửa, đã thấy Cù Mạt Dư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc sách, như thể đang đợi mình.

Cù Mạt Dư nhìn thấy anh liền đứng lên: "Về muộn như vậy, anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Khâu Khâu vẫn luôn khóc tìm anh." Cù Mạt Dư lại nói tiếp, ngăn Thẩm Đại vội vã đi lên tầng, "Hiện tại nó ngủ rồi, anh đừng đi."

Thẩm Đại mệt mỏi cúi đầu.

"Trông anh rất mệt." Cù Mạt Dư đi đến trước mặt Thẩm Đại, xoa đầu anh, "Sao vậy, bà ngoại có khỏe không?"

Thẩm Đại gật đầu, không muốn nhiều lời: "Tôi đi nghỉ."

Thẩm Đại muốn đi xem Khâu Khâu, lại sợ đánh thức con nên đành thôi. Anh đi về phòng, nhanh chóng tắm rửa, tự ném mình lên giường, không muốn động đậy.

Cù Mạt Dư đẩy cửa đi vào, hắn ngồi ở đầu giường, nhìn Thẩm Đại quay lưng về phía mình, rất muốn tiến đến ôm người trước mặt vào trong ngực, nhưng hắn không dám. Mỗi ngày cùng Thẩm Đại ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng cái gì cũng không thể làm, hắn đang tiến gần tới giới hạn chịu đựng của bản thân, chỉ cần một mồi lừa, hắn có thể bùng cháy.

Hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đè nén cảm xúc: "Gần đây bà ngoại thế nào rồi?"

"Vẫn tốt." Thẩm Đại nhỏ giọng nói.

"Cần gì thì nói với em."

Thẩm Đại trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tuần sau sinh nhật bà ngoại, tôi muốn cùng Khâu Khâu trở về hai ngày, bà rất nhớ Khâu Khâu."

Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm phía sau cổ Thẩm Đại, nơi đó tuyến thể bị che dấu dưới vết sẹo, ánh mắt trở nên tối lại, hắn nói: "Được." Âm thanh nghe không ra cảm xúc. "Em chuẩn bị quà cho bà ngoại nhé."

"Không cần" Thẩm Đại quay người lại, anh ý thức được phản ứng của mình có chút hơi quá, lập tức ra vẻ bình thản nói, "Tôi không hy vọng bà ngoại biết những việc này, không muốn bà lo lắng cho tôi."

"Bà biết có Alpha chăm sóc cho anh và con, mới không lo lắng cho anh."

Thẩm Đại nhỏ giọng nói: "Có cơ hội tôi sẽ giải thích với bà, bây giờ không phải lúc."

"...Được rồi."

Thẩm Đại một lần nữa quay người lại, vẫn như cũ quay lưng về phía Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư nhìn thư mời hiện lên trên điện thoại: "Tuần sau có hội thảo giao lưu, Bạch Hướng Vãn cũng tới." Đây là hội thảo giao lưu học thuật do hiệp hội đất hiếm tổ chức, là hội thảo quan trọng mỗi năm tổ một lần, mỗi năm Tinh Châu đều tài trợ, hắn tất nhiên cũng được mời.

Thẩm Đại im lặng không nói.

"Anh chắc cũng phải đi tham dự, không được lén đi gặp hắn." Ngữ điệu Cù Mạt Dư có phần ra lệnh, "Cho dù là mời đi ăn cơm hay là tham gia bữa tiệc, hay muốn gặp Khâu Khâu, đều không được phép."

Thẩm Đại cắn chặt răng.

"Khâu Khâu đối với em càng ngày càng tiếp nhận, rất nhanh sẽ không cần pheromone của Bạch Hướng Vãn. Em không có ý hạn chế sự tự do xã giao của anh, nhưng đối với một Alpha mà nói, quan hệ giữa anh, Khâu Khâu và Bạch Hướng Vãn là không chấp nhận được, anh nên cố gắng tránh nghi ngờ." Cù Mạt Dư cúi người xuống, hôn lên tuyến thể của Thẩm Đại, "Ngoan, đồng ý với em." Giọng điệu của hắn dịu dàng, Thẩm Đại nghe thấy lại lạnh sống lưng.

"Biết rồi." Thẩm Đại trầm giọng nói.

Bạch Hướng Vãn và Tiểu Điệp tới Bắc Kinh vào thứ tư, hội thảo sẽ diễn ra trong ba ngày, thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật. Ban đầu Thẩm Đại muốn mời hai người đi ăn tối vào thứ năm, nhưng nghĩ tới chuyện Khâu Khâu không có ai chăm sóc, cuối cùng anh quyết định ăn tối tại nhà Trình Tử Mai.

Đồng thời, anh phải dành thời gian tới thăm bà ngoại trong bệnh viện.

Sáng thứ năm, Thẩm Đại nhét tất cả những đồ dùng cần thiết cho kỳ phát tình vào "balo bảo mẫu" của Khâu Khâu. Anh xin nghỉ, tính toán thời gian, nếu kỳ phát tình không đến đúng thời gian, anh sẽ gặp phiền toái, cần phải có lí do mới để giải thích với Cù Mạt Dư vì sao không trở về Cù gia.

Bây giờ không có kế hoạch nào tốt hơn, thà thú nhận sau khi mọi chuyện xong xuôi còn hơn là bị Cù Mạt Dư bắt gặp trong thời điểm anh yếu đuối nhất.

Cù Mạt Dư để lão Ngô đưa bọn họ về nhà, anh không thể từ chối, chỉ có thể cùng Khâu Khâu về nhà trước, chờ lão Ngô đi sẽ gọi taxi đến nhà Trình Tử Mai.

Lần trước ở nhà Trình Tử Mai, anh đã cầm một chiếc chìa khóa dự phòng. Sau khi vào nhà, anh sắp xếp ổn thỏa cho Khâu Khâu trước, đặt đồ ăn và rượu qua điện thoại, trong lúc chờ giao hàng, anh kiểm tra lại thuốc ức chế và dịch dinh dưỡng.

Đột nhiên, anh cảm giác được tim đập rất nhanh, hai chân nhũn ra, trên người lập tức đổ một tầng mồ hôi. Loại cảm giác này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng vẫn khiến anh hoảng sợ không ngừng. Đây là biểu hiện cho kỳ phát tình sắp đến, rất có thể trong một hai ngày tới, lúc hormone dao động mạnh liệt, càng ngày càng thường xuyên chính là lúc nên uống thuốc ức chế. Dựa theo kinh nghiệm của mình, kỳ phát tình của anh đến, rất có thể là ngày mai, muộn nhất là ngày kia.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK