CẢNH BÁO: Chương này có chứa tình tiết cưỡng ép quan hệ, nếu đây là tình tiết không thể chấp nhận được của bạn, vui lòng click back. Chương có nhiều chi tiết gây ức chế, vui lòng kiềm chế và cân nhắc trước khi bình luận. Xin cảm ơn!
Edit: MinHy
Tiểu Điệp cảm thấy giọng nói này dường như rất quen tai, lại không nhớ nổi là ai. Cảm xúc tức giận trong lời nói rất dễ nhận ra, cô cảm nhận được sự nguy hiểm, không muốn đi ra mở cửa, chỉ nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, nhìn bên ngoài qua lỗ mắt mèo.
Qua lỗ mắt mèo lồi lõm, hình dáng của người ở bên ngoài trở nên biến dạng, sự tức giận trên khuôn mặt mặt tuấn tú của người này có liên quan sự việc trong đây. Sau khi nhìn thấy người bên ngoài, Tiểu Điệp dựng hết tóc gáy, cô không thể tưởng tượng được có một ngày bản thân sẽ "đối mặt" với sếp của mình qua một cánh cửa.
Cù Mạt Dư cảm nhận được có người sau cánh cửa, không có pheromone, chắc hẳn là beta, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm lỗ mắt mèo, lại nói: "Mở cửa."
Tiểu Điệp hoảng loạn nhìn xung quanh, từ vị trí này không nhìn thấy phòng dành cho khách, cô không thể ngay lập tức đi tìm Bạch Hướng Vãn - người có thể "làm chủ tình huống" này nhất. Đối với chuyện của Cù Mạt Dư và Thẩm Đại, cô đã nghe rất nhiều lời đồn, cũng đã tưởng tượng rất nhiều vấn đề của hai người, Bạch Hướng Vãn không cho cô hỏi Thẩm Đại, cô chưa bao giờ hỏi. Nhưng dù thế nào, con cũng đã sinh, tình cảm hai người họ nhất định không hề bình thường. Cho nên không thể mở cửa, Alpha là sinh vật hiếu chiến, huống chi Cù Mạt Dư còn là sếp của bọn họ, một khi vào nhà, cho dù mắng chửi hay thậm chí là đánh nhau, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng mà bên ngoài là Alpha đỉnh cấp, loại cửa chống trộm dân dụng bình thường này không thể chịu được sức công phá của Alpha đỉnh cấp...
Sự kiên nhẫn của Cù Mạt Dư bị tiêu hao rất nhanh, có thể thấy bằng mắt thường, hắn nắm chặt tay, kiềm chế lửa giận, lạnh giọng nói: "Mở cửa, tôi tới đón Thẩm Đại." Hắn dừng một chút, ngữ khí uy hiếp: "Đây là, sự nhẫn lại, cuối cùng."*
(*这是最、后、一、遍: "Đây là lần cuối cùng/ Tôi nói lần cuối cùng")
Tiểu Điệp hoảng đến phát khóc.
Lúc này, Bạch Hướng Vãn đi ra, sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai hỗn độn, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cánh cửa không chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Mở cửa..."
"Thầy..."
"Không sao, em đi xem Khâu Khâu đi."
Tiểu Điệp cắn chặt răng, mở cửa ra, vóc dáng cô vốn nhỏ, chỉ có thể ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Cù Mạt Dư to lớn như một bức tường, vô thức thu mình thành một mảnh nhỏ: "Cù, Cù tổng."
Cù Mạt Dư lướt qua cô, đi nhanh vào phòng, pheromone nồng đậm của hoa quỳnh ngay lập tức khiến giác quan của hắn bị chấn động, hắn ngẩn người, không đoán được sẽ gặp tình huống còn tồi tệ hơn Bạch Hướng Vãn đứng trước mặt mình.
Thẩm Đại phát tình sao?!
Ngày đó Thẩm Đại nói muốn đưa Khâu Khâu về nhà tổ chức sinh nhật cho bà ngoại, hắn biết Thẩm Đại đang nói dối. Năm đó, lúc để trợ lý Trình chuyển viện cho bà ngoại anh, hắn có liếc qua hồ sơ của bà, không nhìn kỹ, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, rõ ràng sinh nhật của bà ngoại là vào nửa cuối năm. Hắn không làm khó, hắn để Thẩm Đại trở về "hít thở không khí", khi biết Thẩm Đại không về nhà mà mang Khâu Khâu đến nhà Trình Tử Mai, hắn cũng không gây khó dễ, dù điều này khiến hắn không thoải mái.
Quả nhiên, tối hôm qua, người được phái theo dõi Thẩm Đại nói cho hắn biết, Bạch Hướng Vãn mang theo một học sinh đến nhà Trình Tử Mai. Mặc kệ lời cảnh cáo trước đó của hắn, Thẩm Đại mang theo Khâu Khâu đến gặp Bạch Hướng Vãn, thậm chí còn nói dối hắn về điều đó, lúc ấy hắn đã rất tức giận nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, dù sao thì hai người họ cũng không gặp riêng. Hắn không thể giống như "oán phụ" tìm tới cửa làm loạn, không chút thể diện.
Nhưng vừa rồi, hắn biết được Bạch Hướng Vãn lại đến đây, một mình.
Đủ loại suy đoán không thể chịu nổi trong đầu, liên tục cào xé cảm xúc của hắn. Hắn bỏ buổi tiệc quan trọng chạy tới đây, hắn dùng tự chủ đè nén pheromone đang cuồng nộ, tự nhắc chính mình cho dù nhìn thấy cái gì cũng nhất định phải giữ lý trí. Nhưng mà sau khi bước vào căn nhà này, lại có tình huống bất ngờ xuất hiện.
Thẩm Đại phát tình, Thẩm Đại mang theo Khâu Khâu trốn đến đây, là vì phát tình muốn tránh hắn?!
Thẩm Đại phát tình, Bạch Hướng Vãn ở đây.
Những lời này này lặp đi lặp lại trong đầu hắn, giống như máy khoan hung hăng đâm thẳng vào não hắn, may mắn là năng lực suy đoán của hắn không mất đi, thời gian mà hắn tới sau Bạch Hướng Vãn chỉ có mấy phút, Bạch Hướng Vãn vẫn mặc quần áo đầy đủ và tỉnh táo. Còn có một người khác trong nhà, dường như không có gì xảy ra mà hắn không thể chịu đựng được.
Pheromone hoa quỳnh trong phòng khiến máu của hai alpha sôi trào, bọn họ nhìn nhau chằm chằm, mặt đất dưới chân như được bao phủ bởi một lớp hắc ín, chỉ cần một tia lửa nhỏ, thì sẽ...
Bản thân Tiểu Điệp là beta, vẫn cảm giác được sự không ổn, Khâu Khâu mẫn cảm, vì sợ hãi mà khóc ré lên. Nhưng mà sự chú ý của hai alpha đã tập trung hết vào "cuộc chiến không đổ máu" này, bọn họ dõi theo từng chuyển động của kẻ thù, hoàn toàn bỏ ngoài tai những âm thanh khác.
Thân phận trong xã hội của Cù Mạt Dư níu kéo lý trí của hắn, hắn dằn lòng nuốt lời "cút khỏi đây" vào trong: "Giáo sư Bạch, mời rời khỏi đây." Từ ngữ không hề mạo phạm, nhưng giọng điệu là sự đe dọa và mệnh lệnh tuyệt đối.
Bạch Hướng Vãn có thể cảm nhận được pheromone của Cù Mạt Dư đang ngo ngoe rục rịch, mang tính công kích hướng vào anh, anh biết mình đang phải đối mặt với điều gì, một con thú dữ sẽ gây nguy hiểm lớn cho sự an toàn của bản thân anh, một con thú dữ đang bị chọc giận sẽ đe dọa sự nghiệp và đặc biệt ảnh hưởng tới tương lai trong ngành sản xuất của anh.
Nhưng yêu cầu anh cứ như thế rời đi, mặc kệ Thẩm Đại sống chết, không phù hợp với nguyên tắc sống của anh. Anh trầm giọng nói: "Cù tổng, tôi cảm thấy chúng ta đều nên rời đi."
Ánh mắt Cù Mạt Dư càng thêm âm trầm: "Anh biết anh đang nói gì không?"
"Thẩm Đại ở chỗ này, là bởi vì cậu ấy không muốn cậu tới gần trong kỳ phát tình, hi vọng cậu tôn trọng mong muốn của cậu ấy."
"Vậy tại sao anh lại ở đây!" Cù Mạt Dư gầm nhẹ nói.
"Tôi sợ em ấy xảy ra chuyện, nên..."
Trong lòng Cù Mạt Dư chỉ có Thẩm Đại, nửa giây cũng không muốn cùng Bạch Hướng Vãn nói lời vô nghĩa, bước tới phòng cho khách.
Bạch Hướng Vãn tiến lên trước một bước, muốn ngăn Cù Mạt Dư, Cù Mạt Dư hung ác trừng mắt nhìn Bạch Hướng Vãn. Pheromone cường đại của alpha tạo ra áp lực rất lớn, ép Bạch Hướng Vãn lảo đảo lùi ba bước, tim anh như ngừng đập ngay lúc ấy, sức mạnh đột ngột công kích nhưng cũng lập tức biến mất. Dẫu vậy, Bạch Hướng Vãn vẫn chưa thể khôi phục tinh thần, run rẩy không ngừng.
Cù Mạt Dư đã thu hẹp sức ảnh hưởng của pheromone đối với những người thân, nhưng năng lượng quá lớn, Khâu Khâu vẫn chịu một chút ảnh hưởng, tiếng khóc thút thít biến thành âm thanh chói tai.
Sắc mặt Cù Mạt Dư cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn chuyển đến người Tiểu Điệp, giọng nói khàn khàn: "Đem đứa nhỏ ra ngoài."
Tiểu Điệp đang ở một góc, nghe vậy vội vàng chạy tới, đẩy xe nôi của Khâu Khâu ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa.
Cù Mạt Dư lần theo hương hoa quỳnh chỉ dẫn, mở cửa phòng cho khách. Thẩm Đại yếu ớt nằm trên giường, nửa người trần như nhộng, tấm lưng gầy gò như một bức tranh thuỷ mặc phủ đầy tuyết trắng, những thung lũng và đồi núi được khắc họa bằng khung xương mảnh khảnh, rõ ràng, khiến con người ta đắm chìm trong đó, hương hoa trong phòng như muốn rút cạn máu của Cù Mạt Dư, pheromone trong cơ thể hắn dao động kịch liệt. Trái lại hơi thở của Thẩm Đại ổn định, giống như sự sôi trào trong kỳ phát tình đã được xoa dịu, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương...
Cù Mạt Dư đột nhiên có dự cảm không lành, hắn thấp thỏm bước tới, phát hiện sau cổ Thẩm Đại có vết máu chưa khô, trên người tỏa ra pheromone cây bạch du nhàn nhạt.
Ý chí căng đến cực hạn của hắn lập tức nổ tung, Cù Mạt Dư cảm nhận được cái được gọi là tim đau như cắt, dường như hắn mới là người bị pheromone áp chế, không thể suy nghĩ, không thể nhúc nhích, không thể hô hấp, có người dùng dao nhọn mổ phanh lồng ngực hắn, dùng máu tươi bôi đen toàn bộ thế giới của hắn.
Hắn đau đến phát điên rồi.
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, Cù Mạt Dư như dã thú nháy mắt xoay người lại, nhanh như chớp mắt, hai tay hắn nắm lấy cổ áo Bạch Hướng Vãn, siết thật chặt.
Bạch Hướng Vãn nắm lấy cổ tay Cù Mạt Dư, sắc mặt tái nhợt tức khắc nghẹn đến đỏ bừng.
"Mày dám đánh dấu anh ấy." Khuôn mặt Cù Mạt Dư dỡ tợn, muốn nhe răng nanh, "Mày dám đánh dấu Omega của tao."
Bạch Hướng Vãn nói giọng khàn khàn: "Đó là... đánh dấu... tạm thời."
Cù Mạt Dư dĩ nhiên biết đó là đánh dấu tạm thời, nhưng hắn không bao giờ cho phép: "Anh ấy là Omega của tao! Anh ấy là của tao!" Đây là khoảnh khắc hắn muốn tùy tiện giải phóng pheromone, cắn ngập cổ kẻ đã mạo phạm, nếu không phải Thẩm Đại đang ở bên cạnh, sự ghen tuông sẽ lấn át lý trí, không gì có thể trói buộc hắn bùng nổ pheromone.
"Thật sao?" Bạch Hướng Vãn cười trào phúng, ánh mắt tàn nhẫn phẫn nộ, "Em ấy là... Omega.. của mày sao? Mày đánh dấu... em ấy... sao..."
Cù Mạt Dư không ngừng siết chặt tay, nhìn hai mắt Bạch Hướng Vãn đỏ ngầu vì bị bóp cổ, hắn không có ý định dừng lại, thậm chí còn tận hưởng khoái cảm vặn vẹo của sự trả thù.
"Mày... đánh dấu em ấy, ép em ấy... xóa sạch..."
Cù Mạt Dư lập tức sững người, nhân lúc sơ hở Bạch Hướng Vãn đột ngột giải phóng pheromone, dùng sức đẩy mạnh Cù Mạt Dư vào bức tường đối diện hành lang.
Bạch Hướng Vãn vịn tay vào tường chống đỡ cơ thể, ho dữ dội.
Cuộc vật lộn giữa hai người đã đánh thức Thẩm Đại đang hôn mê tỉnh lại, anh mở hai mí mắt nặng trĩu, nhìn ra ngoài cửa. Hai alpha đang đứng dựa vào tường trong hành lang chật hẹp. Trong không khí bay đầy pheromone alpha bạo ngược. Đầu óc mơ màng của anh tạm thời không thể phân tích được tình huống đang xảy ra trước mắt, anh chỉ cảm thấy sợ hãi.
Khí thế của Cù Mạt Dư giống như ngọn lửa bị hất một nắm cát, lập tức yếu đi phần nào.
Hắn chưa kịp mở miệng, Bạch Hướng Vãn đã buông lời cay đắng: "Tao đánh dấu tạm thời là để giúp em ấy bớt đau đớn, còn mày? Mày bất chấp dục vọng đánh dấu em ấy, khi tỉnh lại thì hối hận, ép em ấy xóa sạch ký hiệu. Tao đoán, không chừng mày còn ép em ấy phá bỏ Khâu Khâu? Nếu không em ấy sao phải trốn đến Lan Thành?"
Cù Mạt Dư há miệng thở dốc, môi run rẩy, muốn nói mà không thể nói.
"Thời điểm em ấy mang thai gian nan nhất mày ở đâu? Em ấy ăn cái gì nôn ra cái đó, một tháng gầy đi tám cân, mày ở nơi nào? Lúc em ấy đi khám thai phải xếp hàng ba, bốn tiếng, chân sưng phù lên, đau đến mức không thể đi nổi. Sinh xong Khâu Khâu nằm viện nửa tháng nhưng chỉ có mỗi hộ lý chăm sóc. Mỗi ngày mỗi đêm đều phải chăm con, không thể ngủ nổi một giấc hoàn chỉnh. Những lúc đó, con mẹ nó, mày ở đâu!" Bạch Hướng Vãn cảm thấy lồng ngực như tắc nghẹn, anh luôn là một người bình tĩnh điềm đạm, nhưng bây giờ anh chỉ muốn trút bỏ sự khinh thường của mình đối với người trước mặt, "Bây giờ mày xuất hiện, không biết xấu hổ mà cướp đi con của em ấy, còn dám nói em ấy là Omega của mày, em ấy đã tẩy sạch ký hiệu, em ấy không phải Omega của mày!"
"Câm mồm!" Cù Mạt Dư tức giận gầm lên, thẹn quá hóa giận, hắn nắm lấy cổ áo Bạch Hướng Vãn.
Thẩm Đại yếu ớt kêu một tiếng, nhưng lửa giận khiến cả hai người không nghe thấy.
Cù Mạt Dư túm lấy Bạch Hướng Vãn ném ra ngoài, đóng sập cửa lại.
"Cù Mạt Dư!" Bạch Hướng Vãn đập cửa, "Mày làm gì, đừng làm em ấy tổn thương!"
"Tao sẽ không làm anh ấy bị thương!" Cù Mạt Dư nói như sắp khóc, tuyệt vọng, âm lượng ngày càng nhỏ, "Tao...Anh ấy là Omega của tao, tao sẽ không làm anh ấy tổn thương..."
"Mở cửa! Cù Mạt Dư!"
Cù Mạt Dư trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại. Hắn im lặng nhìn Thẩm Đại, sự im lặng ngắn ngủi giống như một đám mây đen dày đặc trước cơn mưa bão.
Ánh đèn lờ mờ bao phủ làn da sạch sẽ của Thẩm Đại bằng thứ ánh sáng mềm mại ẩm ướt, đôi mắt ướt át, mờ mịt của anh nhìn Cù Mạt Dư, cánh mũi phập phồng, đôi môi khẽ đóng mở, yếu ớt nói: "Cậu đã làm gì giáo sư Bạch vậy?"
"Đừng nhắc đến hắn." Cù Mạt Dư quỳ một gối xuống nệm, xé cà vạt và áo sơ mi, hắn nhìn xuống khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt, dục vọng đang dâng trào và muốn bùng nổ. Nhưng lời nói của Bạch Hướng Vãn từng câu từng chữ vẫn văng vẳng bên tai, nỗi đau râm ran trong tim hành hạ hắn không ngừng.
Omega của hắn chịu khổ, mọi chứng cứ đều chỉ ra thủ phạm là hắn.
Dưới sự xoa dịu của thuốc ức chế và đánh dấu tạm thời, cơn phát tình của Thẩm Đại đã giảm đi rất nhiều, vốn là anh không còn cảm thấy bất cứ kích thích nào nữa, nhưng Cù Mạt Dư lại chính là kích thích. Làm sao anh có thể chống lại sự bao vây của pheromone alpha cường đại vào lúc này.
Cảm nhận được Cù Mạt Dư muốn làm gì, Thẩm Đại run rẩy lùi lại: "Không muốn, Cù Mạt Dư... Không được..."
Cù Mạt Dư cúi xuống, nắm cằm Thẩm Đại hôn, hôn vừa kịch liệt vừa triền miên, hận không thể quét sạch mọi sự cự tuyệt của Thẩm Đại, đồng thời thành thục kéo vải vóc dư thừa trên người Thẩm Đại.
"Không... Cù Mạt Dư..."
"Suỵt..." Cù Mạt Dư hôn lên môi Thẩm Đại, nhẹ giọng an ủi" "Đừng sợ A Đại, đừng sợ, anh là Omega của em, em sẽ cùng anh vượt qua kỳ phát tình, sau này, bất cứ khi nào em cũng sẽ ở bên anh." Các giác quan của hắn rất nhạy bên, hơi thở của hắn tràn ngập mùi hương của cây bạch du, ghen tị ăn mòn mỗi dây thần kinh của hắn, làm hắn đau như đứt từng khúc ruột. Trong quá khứ, hắn chưa từng chịu thống khổ và tuyệt vọng như bây giờ, trái tim hắn bị nghiền nát, nhưng vẫn muốn bay về phía cái nghiệp chướng mang tên Thẩm Đại.
Không còn cách nào khác, hắn trước giờ không tin tình cảm có thể tra tấn con người ta đến mức này. Cho đến khi Thẩm Đại xuất hiện trong cuộc đời mình, hắn không biết thế nào là thích, là yêu, hắn chỉ biết hắn tuyệt đối không thể mất đi Thẩm Đại.
Cách duy nhất hắn có thể cứu vớt bản thân là đoạt lại Omega của mình, hắn muốn đánh dấu Thẩm Đại, chân chính, vĩnh viễn, bất biến trong cuộc đời này, đánh dấu Thẩm Đại.
Cù Mạt Dư nằm nghiêng bên người Thẩm Đại, ôm anh vào lồng ngực mình, một tay nắm lấy dương v*t đang thẳng đứng của Thẩm Đại vỗ về, chơi đùa, một tay trực tiếp thăm dò cánh mông anh. Khe nhỏ ướt đến rối tinh rối mù, mật huyệt không ngừng đóng mở, tiết ra dịch ruột trơn trượt, nhỏ giọt như mời gọi.
"Cù Mạt Dư, cậu tránh ra, đừng đụng vào tôi!" Thẩm Đại bị sờ đến rối loạn, cơ thể đẫm mồ hôi ướt át. Ở trong lồng ngực Cù Mạt Dư, anh càng giãy giụa càng như dụ hoặc hắn, lúc này anh không ý thức được điều đó, anh chỉ muốn trốn!
Cù Mạt Dư cắm ngón tay vào nhục động ướt mềm, đào ra một mảng lớn chất nhầy, xoa lên mặt Thẩm Đại, sau đó hôn lên môi, lỗ tai và gò má Thẩm Đại, thô bạo nói: "Anh muốn em tránh ra? Anh muốn em làm anh bao nhiêu, thân thể anh thành thật bấy nhiêu."
Giọng nói Thẩm Đại khàn khàn: "Không phải, không cần..."
Cánh tay Cù Mạt Dư luồn qua một bên chân Thẩm Đại, nâng lên cao, côn th*t thô to, cứng ngắc, cương đến đau nhức chọc vào lỗ thịt, tìm kiếm lối vào chính xác. Cả người Thẩm Đại run rẩy, lý trí vừa mới thanh tỉnh của anh không ngừng tranh đấu với dục vọng đang nhen nhóm. Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều khao khát bị xuyên thấu, bị cắm vào, bị xâm phạm hung ác, bị thân thể cường tráng của alpha lỗ mãng, ngang ngược tiến vào chỗ bí ẩn nhất. Dù là bộ phận sinh dục hay kích thích của pheromone, anh không ngừng muốn giao cấu, anh muốn ôm lấy Cù Mạt Dư, không bao giờ buông tay.
Nhưng anh không thể, không thể! Anh không thể vướng vào Cù Mạt Dư nữa!
Thẩm Đại chớp lấy một giây thanh tỉnh, vô lực giãy giụa: "Không muốn... Tôi không muốn...A a..."
Hòa với tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Đại, dương v*t của Cù Mạt Dư cắm vào, động thịt ấm áp, ướt át sớm đã bị khao khát giao hòa làm mềm mại. Cù Mạt Dư cũng nhẫn nại đến cực hạn, lần này cứ thế thọc một đường thật sâu, chạm tới hoa tâm của hoa huy*t, chạm vào khoang sinh sản non mềm.
Trướng đau, tê mỏi, hưng phấn, trong nháy mắt tất cả khoái cảm vọt lên tủy não, khắp người run rẩy giống như bị điện giật, Thẩm Đại chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng bao phủ, cứ vậy anh bắn ra.
Cù Mạt Dư bị nhục động khít chặt bao vây đến sảng khoái, hắn hít một hơi thật sâu. Một người đói đến hoảng loạn làm sao có thể nhàn nhã thưởng thức đồ ăn, hắn chỉ biết ăn ngấu nghiến. Hắn giơ cao chân của Thẩm Đại, khiến hạ thể anh vì hắn mà mở rộng, sau đó điên cuồng thọc vào rút ra.
Động tác quá mức kịch liệt của hai người làm giường dưới thân rung lên. Cù Mạt Dư cảm thấy tư thế nằm nghiêng không đủ sâu, không đủ mạnh, hắn rút côn th*t ướt đẫm, xoay người đè lên Thẩm Đại, nắm lấy mắt cá chân thon chắc của anh. Hắn đặt hai chân trắng nõn, thon dài của Thẩm Đại đặt lên vai, dùng gối lót dưới eo anh, từ chính diện đâm thẳng vào.
Hai tay Thẩm Đại xiết chặt khăn trải giường, dương v*t của Cù Mạt Dư "đóng đinh" một chỗ khiến anh không thể trốn, chịu đựng từng đợt từng đợt đâm vào hung hăng. Dục niệm xâm chiếm từng dây thần kinh, anh không thể khống chế phát ra tiếng kêu dâm đãng, anh giãy giụa trong cơn đau khoái cảm, anh run lên hưng phấn, anh đắm chìm vô hạn.
Alpha và Omega, thân thể như nước hòa vào với nhau, pheromone trong không trung quấn quýt triền miên, toàn bộ không khí trong phòng nồng đậm như sắp biến thành vật hữu hình, bao vây chặt chẽ hai người trong bể dục vọng.
Cù Mạt Dư điên cuồng đong đưa eo, ra ra vào vào cái động hút hồn, hắn càng cắm càng dùng sức, càng nhanh, càng sâu. Trong cơ thể Omega của hắn dường như có báu vật, khiến cho hắn không thể không thâm nhập, thăm dò, đoạt lấy, lấp đầy những khe hở mà hắn sở hữu.
Mỗi khi hắn va chạm với khoang sinh sản của Thẩm Đại, đều đổi lấy tiếng hét kinh hãi mà động tình của Thẩm Đại, nhục huyệt co rút đến cực hạn, khoái cảm mang lại giống như sóng thần từ mặt nước dâng lên cuồn cuộn, khiến cho linh hồn anh như muốn rời khỏi thân xác. Hắn hung hăng đâm về phía trước, hận không thể nhét cả tinh hoàn vào trong, đâm đến nỗi đầu Thẩm Đại đụng vào đầu giường, lại bị hắn túm eo kéo trở về, lần nữa thừa nhận một đợt giao hoan mới.
Hắn liếm cắn môi Thẩm Đại, liếm mút làn da Thẩm Đại, vuốt ve từng tấc thịt trên người Thẩm Đại, hắn hận không thể nuốt Omega của mình vào trong bụng, chậm rãi nhấm nháp đồ của mình.
Hậu huyệt bị đâm tạo ra những tiếng bạch bạch, tiếng nhóp nhép ướt át chảy ra từ động thịt, dịch ruột thậm chí còn bị giã thành những bọt nước nhỏ, làm cho đùi Thẩm Đại ướt đẫm.
Thẩm Đại bị chịch đến tê liệt, từ eo trở xuống dường như không thể tự chủ được nữa, trở thành vật chứa hứng chịu dục vọng và khoái cảm, kích thích điên cuồng không ngừng đánh úp toàn bộ cơ thể. Khắp nơi đều là lửa tình, khắp nơi đều là cao trào, anh bị khoái cảm ăn mòn lý trí, trong hỗn loạn, chốc lát anh lại xin tha, chốc lát lại kêu rên liên tục.
Trận chinh phạt này dường như kéo dài vô tận, Thẩm Đại hôn mê một lần, lại bị kích thích cực hạn của dục vọng gọi về trong mơ hồ đan xen với hiện thực.
Cù Mạt Dư lại lật người Thẩm Đại, ép anh quỳ lên giường, tầm mắt hắn dừng trước hậu huyệt sưng đỏ, không ngừng phun dịch, không thể khép lại của Thẩm Đại. Cặp mông nhếch cao cùng khoang sinh sản mở rộng như vật hiến tế, thuần phục dưới Alpha. Tầm mắt hắn di chuyển lên trên, hai mắt gao gắt nhìn chằm chằm cổ Thẩm Đại, nơi đó có vết sẹo đan xen với vệt máu loang lổ, đó cũng là nơi hắn phải chiếm lấy.
Hắn đâm côn th*t sung huyết đến tím đỏ, thô dài đến dọa người thong thả đi vào hậu huyệt Thẩm Đại, hung hăng chịch hơn trăm cái, chịch đến mức thần chí Thẩm Đại mơ hồ, chịch mở khoang sinh sản của anh, bắt đầu đâm vào trong, đồng thời cúi xuống, lộ ra răng nanh, nhắm tới tuyến thể của Thẩm Đại.
Ký ức thống khổ đột nhiên ập tới, Thẩm Đại cảm nhận đau đớn không chỉ có ở khoang sinh sản mà còn ở tuyến thể, ở trong tim, trong từng tế bào thần kinh của anh. Hậu quả đau xót của thành kết, đánh dấu và mang thai hoàn toàn bùng nổ, đánh thức lý trí anh trong tình dục hỗn độn.
Thẩm Đại dùng hết sức giãy giụa: "Đừng! Thả tôi ra!"
"A Đại đừng sợ, để em đánh dấu anh." Răng nanh của Cù Mạt Dư chà xát phía sau cổ Thẩm Đại, hắn trịnh trọng như giao phó mạng sống mình cho người khác, ân cần nói: "Em đem ký hiệu của mình cho anh, anh sẽ trở thành Omega duy nhất trong cuộc đời em."
"Không cần..." Thẩm Đại hoảng loạn hét lên chói tai, anh quay đầu, nhìn Cù Mạt Dư với ánh mắt sợ hãi cùng quả quyết, hai mắt anh ngấn lệ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu dám đánh dấu tôi, tôi sẽ cắt bỏ tuyến thể."
- --
MinHy: Mỗi lần edit chương H là một lần choáng váng -.- Những cmt và lượt bình chọn của các bạn là động lực để chúng mình ra chương mới sớm hơn. Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad SONEAmi1234, hãy tìm và đọc tại trang chính chủ. Xin cảm ơn mọi người!
Danh Sách Chương: