Edit: MinHy
Thẩm Đại ngồi bên cửa sổ cả đêm, từ tối tới rạng sáng. Từ nơi này có thể nhìn thấy một nửa tiền sảnh của Cù gia. Xe của Cù Mạt Dư ngày nào cũng đi qua đây. Khi mới đến Cù gia, mỗi tối ngồi làm việc anh đều chú ý đến tiếng động cơ xe. Nghe thấy tiếng xe Cù Mạt Dư trở về, anh đều đứng dậy đi đến bên cửa sổ mở rèm, lén lút nhìn Cù Mạt Dư xuống xe. Cho dù chỉ là nhìn trong chốc lát anh cũng thấy hài lòng. Dù sao, trong quá khứ, anh cũng chỉ có thể dùng vận may trong nhiều năm của mình để đứng xa xa nhìn một chút.
Từ khi nào mà anh ngày càng trở nên tham lam hơn?
Cù Mạt Dư nói, từ lần đầu tiên anh xin Wechat của hắn, hắn đã nhìn ra tâm tư của anh. Lúc ấy, anh tuy rằng có khát vọng nhưng vẫn luôn lý trí, trong lòng luôn muốn được gần gũi nhưng lại rất kiềm chế hành vi. Nếu bọn họ có thể dừng lại ở lúc đó thì tốt biết mấy, với lý trí của mình, anh sẽ đối phó được với khao khát muốn được yêu. Nhưng sau này họ ngày càng gần nhau hơn, anh ngày càng lún sâu hơn, càng muốn nhiều hơn nữa. Anh dường như đang lái một chiếc ô tô đứt phanh lao về phía trước, dẫu biết rằng chỉ một "ổ gà" nhỏ trên đường cũng có thể làm anh thịt nát xương tan, nhưng anh không dừng lại được.
Quả nhiên, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, sau đó sụp đổ.
Anh không thể tin rằng mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên như vậy chỉ sau một đêm, anh không thể tin rằng Cù Mạt Dư sẽ tàn nhẫn như thế, và anh không thể tin rằng mình sẽ để bản thân rơi vào tình cảnh không thể chịu đựng được như vậy.
Anh cúi đầu, nhìn cái bụng phẳng lì của mình rồi nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đó. Tuy còn chưa có biểu hiện gì, nhưng dường như đã "cảm nhận" được sự tồn tại của một sinh linh bé bỏng. Cảm giác này thật thần kỳ, anh thực sự có thể sinh ra một đứa bé ư?
Anh đã chứng kiến sự bất hạnh gần như cả đời của Thẩm Tần, anh cảm thấy điều không thể nhất trong cuộc đời mình là có một đứa con ngoài giá thú, một đứa trẻ không được mong đợi không nên được sinh ra. Nhưng những gì anh gặp phải còn tồi tệ hơn hơn là có con ngoài giá thú, anh và Alpha của mình từng vui mừng mong chờ đứa con này, vậy mà sự mong đợi ấy chỉ do pheromone của kỳ mẫn cảm tạo ra. Lúc anh đặt bút ký tên mình trên giấy li hôn, từng nét chữ sẽ như từng nhát dao cứa vào tim anh.
Đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Cù Mạt Dư, giống như một đôi mắt thú dữ, quanh quẩn trong đầu anh, quyết đoán, oán hận và thiếu kiên nhẫn lóe lên trong con ngươi sáng ngời, nhưng không có cảm xúc. Thật buồn cười khi anh vẫn ôm một tia hy vọng, cho rằng hai người bọn họ chỉ là hiểu lầm, chỉ cần giải quyết hiểu lầm là có thể trở về như trước. Lời Cù Mạt Dư nói rõ ràng đến nhường nào, sự thật chân tướng không quan trọng, điều quan trọng là anh không xứng nhận được dấu ấn của Alpha đỉnh cấp, không xứng được sinh con cho họ. Cho nên, dù anh vô tội, khi Cù Mạt Dư thanh tỉnh, chờ đợi anh vẫn sẽ là lá đơn ly hôn và quyết định "xử lý vi phạm hợp đồng".
Anh không biết lượng sức mình, Vưu Bách Duyệt nói đúng. Làm sao anh có thể cho rằng mình lay chuyển được Alpha đỉnh cấp, làm sao có thể xem sự dịu dàng mà Cù Mạt Dư bố thí như minh chứng của tình yêu, làm sao mà anh lại đem những lời Alpha nói trong kỳ mẫn cảm thành lời hứa hẹn.
Nhưng ngoại trừ việc thích người không nên thích, anh đâu có làm gì ác, tại sao phải nhận sự trừng phạt như vậy? Tại sao Cù Mạt Dư lại đối xử với anh như vậy!
Đã đến lúc kết thúc. Theo kịch bản mà anh đã hình dung từ đầu, anh sẽ có một cuộc hôn nhân hợp đồng với một người mà anh chưa từng gặp mặt và anh có tiền để trả nợ. Nếu người này không phải Cù Mạt Dư thì sẽ không có thêm vấn đề gì nữa, anh sẽ không đi đến kết cục này. Bây giờ nên trở về quỹ đạo ban đầu, kết thúc cuộc hôn nhân này, xóa bỏ đứa nhỏ này, mục đích ban đầu là chữa bệnh và chu cấp dưỡng lão cho bà ngoại đều đã đạt được, đủ rồi. Tình cảm "ảo tưởng" của anh, không hề có giá trị.
Đã đến lúc kết thúc.
Chỉ sợ, ngay cả khi xóa sạch dấu vết của anh và Cù Mạt Dư đã từng có thì đứa trẻ này đã tồn tại.
Thẩm Đại đột nhiên dùng sức ấn vào bụng, ấn đến mức cảm thấy đau đớn, anh không biết mình muốn làm gì, là hi vọng cảm giác được rõ ràng hơn, hay là hi vọng nó cứ như vậy biến mất.
Đây là con của anh và Cù Mạt Dư!
Thẩm Đại cảm thấy rất đau, bụng đau, trái tim càng đau, nhưng không thể rơi một giọt nước mắt, sao đêm nay lại dài như thế. Anh thôi không nghĩ về quá khứ, suy xét cái lợi và hại, tình và lý, nghiền ngẫm nó để đưa ra quyết định hợp lý và đúng nhất cho bản thân.
Anh sẽ không bao giờ dẫm vào vết xe đổ của Thẩm Tần.
(Xin lỗi vì làm phiền các bạn đọc truyện. Tình hình là truyện nhà mình đã bị reup rùi:(((( mình biết điều này không thể tránh khỏi, mong là các bạn nào đang đọc trên web reup thì tìm chỗ chính chủ để đọc nhé. Team mình chỉ đăng truyện tại 1 nơi duy nhất là Wattpad SONEAmi1234. Xin cảm ơn mọi người nhiều)
Luật sư Trần đã lên một "lịch trình" rất đầy đủ cho ngày hôm sau vì sợ rằng Thẩm Đại sẽ hối hận.
Buổi sáng, anh và Cù Mạt Dư sẽ ly hôn, sau đó sẽ đi đến bệnh viện.
Lão Ngô không lái chiếc Phantom mà dùng xe thương vụ đón bọn họ, luật sư Trần đã sớm chuẩn bị như vậy.
Thẩm Đại ngồi bên cạnh Cù Mạt Dư, dọc đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ, anh làm bộ ngẩn ngơ nhưng thực ra luôn bị pheromone hương gỗ hắc đàn của Cù Mạt Dư bao lấy. Sau khi bị đánh dấu, anh không lúc nào thoát khỏi hương vị này, lúc hai người ở gần nhau, pheromone sẽ càng trở lên nồng đậm và lôi cuốn. Anh sợ rằng chỉ cần mình quay đầu nhìn một cái, anh sẽ mất khống chế mà cầu xin Cù Mạt Dư đừng vứt bỏ mình. Mục đích của anh dẫu cao hơn lòng tự trọng, nếu không anh đã không đồng ý bán mình trả nợ, nhưng mục đích nào không thể đạt được, anh sẽ không phí sức làm.
Cù Mạt Dư vẫn luôn lén nhìn Thẩm Đại, Thẩm Đại chỉ chừa cho hắn một đoạn gáy và chiếc cổ mảnh khảnh, mềm mại, miếng dán ngăn pheromone sau gáy được giấu dưới chân tóc, nếu xé nó ra, sẽ thấy hai vết lõm màu hồng nhạt, đó là dấu vết vĩnh viễn không thể xóa khi hắn đánh dấu trên tuyến thể Omega của mình. Hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn xé miếng dán ra, nhìn kỹ ký hiệu tượng trưng cho sự sở hữu hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này, hắn bận rộn xử lý mọi việc, đã lâu không ở gần Thẩm Đại như vậy. Trong không gian kín gió, hơi thở của hắn tràn ngập mùi hương thoang thoảng dễ chịu của hoa quỳnh, pheromone nguyên bản vô cùng nhạt nhẽo, giờ đây có thể dễ dàng chiếm lĩnh mọi giác quan của hắn và chỉ hắn mới có thể ngửi thấy nó, bởi vì bông hoa này chỉ nở cho riêng cho mình hắn mà thôi.
Đây là omega của hắn, người duy nhất hắn đánh dấu trên thế giới này, chỉ cần nghĩ đến điều này, Cù Mạt Dư sẽ có một xung động khó nói thành lời, hắn luôn đề phòng xung động này.
Xe dừng lại, luật sư Trần cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Cù tổng, Thẩm tiên sinh, chúng ta xuống xe thôi. Tôi đã tìm được người trợ giúp, chỉ cần mọi người làm chút thủ tục, rất nhanh sẽ xong."
Thẩm Đại yên lặng xuống xe, đi theo luật sư Trần, ba người vào một văn phòng riêng, luật sư Trần lấy từ trong cặp sách ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, đặt ở trước mặt nhân viên làm thủ tục.
Hô hấp Thẩm Đại ngưng trệ, ánh mắt dừng ở trên hai tờ giấy đăng ký kết hôn. Đây dường như là thứ duy nhất kết nối anh và Cù Mạt Dư, nhưng giờ nó cũng sắp biến mất.
Khi nhân viên đưa tay lấy giấy đăng ký kết hôn, Thẩm Đại bất ngờ cầm lên trước, hành động này khiến mọi người choáng váng.
Thẩm Đại mở cuốn sổ đăng ký kết hôn, nhìn tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người, một cứng nhắc, một có lệ, nhìn không giống một đôi yêu nhau sắp bắt đầu cuộc sống mới, bởi vì vốn dĩ không phải vậy.
Cuộc giao dịch này, anh phải thực hiện một cách nghiêm túc.
Cù Mạt Dư cũng nhìn ảnh cưới, lồng ngực thắt lại, trong lòng không giải thích được cảm giác khó chịu. Hắn nhớ tới ngày đăng kí kết hôn, hắn đến rồi vội vàng rời đi, còn có một cuộc họp khác đang chờ hắn, hắn còn không thèm nhìn "vợ" của mình, cố tình giữ khoảng cách. Mọi chuyện phát sinh sau này đều phá vỡ quy tắc của hắn, hắn đã có thể dừng lại, nhưng hắn chưa bao giờ dừng lại cho đến khi...
Thẩm Đại gấp cuốn sổ đăng ký kết hôn lại, trả về, ngoại trừ trả lời câu hỏi của nhân viên, anh không nói thêm gì. Anh sợ không cẩn thận nói ra, sẽ lộ vết thương lòng mình.
Sổ đỏ đem ra, sổ đỏ trả về lại, giấy đăng ký kết hôn trở thành giấy chứng nhận ly hôn, Cù Mạt Dư đang cắt đứt từng mối liên hệ giữa họ, nóng lòng muốn cắt đứt mọi ràng buộc với anh.
Thẩm Đại liếc mắt nhìn Cù Mạt Dư, hôm nay là lần đầu tiên anh trực tiếp nhìn hắn, anh chỉ liếc một cái, đôi mắt đỏ hoe.
Có đau không, không còn đau nữa, tê liệt rồi.
Thân thể Cù Mạt Dư cứng đờ trong chốc lát, hai tay để sau lưng nắm thật chặt, xương cốt khẽ phát ra một tiếng.
Lại lên xe, điểm đến tiếp theo là bệnh viện.
Tiếng nổ máy vang lên, Thẩm Đại đột nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập, có lẽ cho đến giờ phút này, anh mới thật sự "hiểu" ra một chuyện, anh sắp sửa làm gì, anh sắp muốn giết chết con của mình.
Anh lo lắng đến mức tim đập loạn xạ, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, đứng ngồi không yên.
Thông qua mối liên kết của pheromone, Cù Mạt Dư ngay lập tức nhận ra tâm trạng của Thẩm Đại thay đổi thất thường, nỗi buồn và sự sợ hãi của Thẩm Đại giống như có thể lây lan, hắn không nhịn được, thấp giọng hỏi: "Anh sao vậy?"
Luật sư Trần ngồi ghế trước quay đầu, nhìn Cù Mạt Dư, lặng lẽ lắc đầu, ý bảo Cù Mạt Dư đừng để ý Thẩm Đại, tránh khiến cho tình cảm xung động.
Thẩm Đại cúi đầu không nói. Anh đang chịu đựng, anh đang chịu đựng tất cả những gì phải gánh vác vào lúc này.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Đại tái nhợt, bóng lưng gầy yếu run rẩy, sắc mắt Cù Mạt Dư càng thêm âm trầm, hắn yên lặng liếc nhìn luật sư Trần, dựa vào ghế, ép mình không được nhìn Thẩm Đại.
Khi xe đến bệnh viện, Cù Mạt Dư nói: "Mọi người xuống xe trước đi.
Luật sư Trần và lão Ngô ngầm hiểu, mở cửa xuống xe.
Cù Mạt Dư kéo ống tay áo xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ, điều chỉnh cảm xúc của mình, hắn mở lời, bình tĩnh không gợn sóng: "Anh đừng cảm thấy ủy khuất, tôi đã chuẩn bị cho anh một tài khoản tiết kiệm 10 triệu, chỉ cần anh tiếp tục giữ bí mật, không làm chuyện ngu ngốc, mỗi tháng đều có thể nhận một số tiền. Nếu anh muốn, còn có thể ở lại viện nghiên cứu làm việc, phúc lợi mà tôi đã hứa nhất định sẽ cấp cho anh. Tất cả những việc tốt này, tôi đối với anh điều do... những ngày qua anh ở bên tôi."
Thẩm Đại vặn vẹo ngón tay, đau đớn cũng không buông ra, run rẩy nói: "Tôi muốn chuyển nơi công tác."
"Sao?"
"Tôi muốn chuyển đến Cam Túc."
Thẩm Đại tuyệt đối không phải người hành động hấp tấp, đặc biệt là những quyết định trọng đại như di chuyển đến nơi khác. Đây là quyết định anh nghĩ trong tối qua, anh sẽ không từ bỏ nghề mình yêu thích, nhưng thầy đã nói, khắp nơi đều có tin đồn, anh không muốn công tác trong môi trường như vậy, càng không muốn làm việc gần Cù Mạt Dư. Đổi một nơi khác có lẽ có thể cứu anh khỏi cục diện bây giờ.
Nghe xong những gì Thẩm Đại nói, Cù Mạt Dư đột nhiên cảm thấy một cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, bọn họ vừa mới làm xong thủ tục ly hôn, Thẩm Đại liền muốn tránh xa hắn sao?! Chẳng lẽ, omega này hận không thể phá thai, hận không thể ngay lập tức bắt đầu một cuộc sống mới?
Cù Mạt Dư hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Đại, lạnh lùng nhả chữ: "Được."
Thẩm Đại mở cửa, bước ra khỏi xe.
Danh Sách Chương: