Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Mon

Sau khi mặt trời xuống núi, cái lạnh của mùa xuân tràn về. Trong phòng bệnh, cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, nhiệt độ đang giảm xuống đáng kể.

Thẩm Đại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, thật ra khi trời chưa sáng còn lạnh hơn, nhưng cơ thể Khâu Khâu quá nóng nên anh hoàn toàn không để ý đến việc bản thân nóng lạnh thế nào, đến bây giờ mới cảm thấy lạnh. Anh nhìn điện thoại, một lúc sau y tá sẽ đến đo nhiệt độ cho Khâu Khâu, anh sờ trán Khâu Khâu, cảm thấy không còn quá nóng nữa.

Đột nhiên, có một sức nặng đè lên vai anh, anh bị vây quanh bởi mùi hương gỗ lành lạnh và nhiệt độ cơ thể ấm áp, cảm giác ớn lạnh xung quanh đột nhiên bị ngăn cách. Anh cúi đầu nhìn thì thấy đó là chiếc áo vest màu đen của Cù Mạt Dư, pheromone gỗ Hắc Đàn bất ngờ dày lên làm anh hoảng hốt.

Cù Mạt Dư ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang muốn cởi áo khoác của Thẩm Đại: "Mặc vào đi, anh mặc ít quá." Hắn nắm cổ tay Thẩm Đại, cau mày, quá gầy, dường như có thể dễ dàng bẻ gãy.

Thẩm Đại rút tay về, yên lặng nhìn Khâu Khâu đang ngủ say. Thoạt nhìn Khâu Khâu đã khỏe hơn rất nhiều, có lẽ là cơ thể đã không còn khó chịu.

"Chắc là đã hết sốt rồi, nhưng để đảm bảo an toàn thì hai người nên ở lại đây thêm một đêm." Cù Mạt Dư nói, "Ở đây gần như không thiếu thứ gì, nếu anh cần bất kì thứ gì khác thì cứ nói với y tá."

Thẩm Đại gật đầu. Khu VIP mà Khâu Khâu đang ở bây giờ còn xa hoa và tiện nghi hơn cả khách sạn năm sao, quan sát thêm một đêm sẽ ổn hơn. Anh cũng không muốn mang Khâu Khâu về chỗ Trình Tử Mai, làm phiền Trình Tử Mai không thể ngủ ngon nữa.

"Sau khi xuất viện đừng ở khách sạn, chuyển đến căn hộ lần trước đi. Khâu Khâu nên được sống trong một môi trường tốt hơn."

Thẩm Đại chậm rãi quay đầu nhìn Cù Mạt Dư: "Tôi đã sớm không còn ở cái khách sạn kia, hiện tại tôi đang ở nhà Trình Tử Mai."

Cù Mạt Dư hơi giật mình.

"Cậu nói không nghe được điện thoại nên lập tức đến khách sạn tìm tôi." Thẩm Đại nhìn qua rất bình tĩnh, "Nếu cậu đã bắt đầu theo dõi tôi thì chắc hẳn cậu đã biết rõ về việc tôi từ chức. Cù tổng, bỏ qua mối quan hệ khó nói của chúng ta, cậu làm khó dễ với một nhân viên không hề có lỗi, hành động này chẳng phải là quá rẻ tiền sao?"

Bầu không khí vất vả lắm mới hòa bình giữa hai người lại trở nên căng thẳng, Cù Mạt Dư cau mày: "Tôi chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm thời gian, để anh có thêm thời gian suy nghĩ mà không bốc đồng đưa ra quyết định ảnh hưởng đến nửa đời sau của mình."

"Tôi đã sớm quyết định từ một năm trước."

"A Đại, anh nhìn Khâu Khâu đi. Đây là lần đầu tiên nó bị ốm, nhưng sẽ không phải là lần cuối cùng. Ai sẽ chăm sóc Khâu Khâu khi anh đi làm? Trưởng thành nó sẽ thể nào? Hoàn cảnh và chất lượng giáo dục ra sao? Lớn lên học trường nào, sau này làm việc gì? Chẳng lẽ sau này anh muốn nó bị nhét vào khu bệnh viện công lập hỗn loạn sao? Bởi vì anh phải kiếm tiền nuôi gia đình mà mặc kệ nó? Khâu Khâu không thể hưởng thụ một nền giáo dục tốt, không có không gian để phát triển bản thân."

Cù mạt Dư thực sự là một người rất giỏi đàm phán. Tại bàn đàm phán, hắn phát hiện nhu cầu của đối phương, ước lượng lợi thế của chính mình, tìm cách tối đa hóa lợi ích của mình. Đáng tiếc Thẩm Đại không phải người hợp tác cũng chẳng phải đối thủ cạnh tranh của hắn.

Thẩm Đại chậm rãi nói: "Bệnh viện công hoàn cảnh có hơi kém nhưng đại đa số mọi người đều chữa khỏi bệnh ở đó. Có người đi học có tài xế đưa đón, nhưng cũng có những đứa trẻ đi xe buýt hay xe điện sẽ không vì chút mưa mà phát triển không tốt. Sự nghiệp của tôi bị trì hoãn một năm không có nghĩa là tôi không vực dậy được nữa, tôi có lòng tin vào bản thân, tôi có thể cho Khâu Khâu một cuộc sống tốt đẹp." Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Cù Mạt Dư, "Chúng ta có những định nghĩa khác nhau về tốt. Gia đình cậu đang ở trong sự giàu có vô tận thì cha mẹ cậu sẽ không phớt lờ cậu à? Cha cậu một lòng muốn biến cậu thành người thừa kế hoàn hảo. Mẹ cậu không thể đối mặt với cậu vì bà ấy đã từng mất đi một đứa con. Cậu cảm thấy tốt đẹp là có tiền có quyền, không ngừng theo đuổi chiến thắng, nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi sẽ không nuôi dạy con mình theo cách đó."

Sắc mặt Cù Mạt Dư dần tối lại.

"Cậu cho rằng nếu cho tôi tiền tài, cho tôi cuộc sống vật chất sung túc thì tôi sẽ chấp nhận làm tình nhân của cậu, để tôi và con trai tôi phải mang cái thân phận thấp kém này sao?" Thẩm Đại cười giễu cợt, "Còn nếu tôi không nhận thì tôi là kẻ không biết tốt xấu?"

"Tôi......"

"Cù tổng." Thẩm Đại không cho hắn cơ hội mở miệng, "Trong kỳ mẫn cảm cậu nhớ tới tôi, cậu cảm thấy cậu thích tôi, nhưng chẳng qua chỉ là di chứng của đánh dấu thôi, không ai đối xử với người mình thích giống như cậu. Sau khi cậu cưới được một người vợ xứng đôi vừa lứa, tự nhiên cậu sẽ không cần tôi."

Nhìn ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Thẩm Đại, Cù Mạt Dư cảm thấy lồng ngực đau nhói. Hắn càng không thể quên được Thẩm Đại đã từng nhìn hắn với ánh mắt ái mộ như thế nào, càng không chịu nổi người này cự tuyệt và xa lánh hắn.

Đúng vậy, sự khao khát Thẩm Đại của hắn chỉ là di chứng của đánh dấu, hắn đã từng tự nhủ như vậy với chính bản thân. Nhưng còn một năm trước kỳ mẫn cảm thì sao? Chưa từng có một ngày hắn quên đi Thẩm Đại, vì Thẩm Đại rời đi nên hắn vừa giận vừa nhớ, rồi lại vừa lo lắng, sau đó lại chịu không nổi. Một năm qua phải giải thích thế nào đây? Hắn chỉ có thể dựa vào nhận thức và lẽ thường để tìm thấy một loại cảm xúc tương tự trong thế giới trần tục — thích.

Hắn không cho rằng bản thân bài xích tình cảm phát sinh, dù sao hắn cũng là con người, nhưng hắn nhất định phải khống chế ảnh hưởng của tình cảm lên quyết định của mình, hắn không thể cho phép Thẩm Đại — người có thể ảnh hưởng hắn nhưng lại không bị hắn khống chế, hắn muốn gì thì nhất định phải có được, hắn muốn Thẩm Đại.

Nhưng Thẩm Đại nhiều lần cự tuyệt hắn, mặc kệ hắn vừa đấm vừa xoa, mặc kệ hắn đã biết rõ mọi chuyện, mặc kệ hắn hứa hẹn hào phóng bao nhiêu. Rõ ràng chỉ là một Omega không có khả năng chống cự sao có thể cứng đầu như vậy? Làm cho hắn nôn nóng bất an, nhớ nhung khó nhịn, mất hết mặt mũi!

Sự ảnh hưởng của Thẩm Đại lên hắn đã lớn đến mức làm cho hắn sợ hãi, sao hắn có thể tiếp tục mặc kệ chính mình, mặc kệ Thẩm Đại?

Lúc này y tá gõ cửa đi vào.

Thẩm Đại quay mặt đi, đồng thời đứng lên.

Y tá đo nhiệt độ cho Khâu Khâu, cười nói: "Quả nhiên đã hạ sốt rồi, vừa rồi đứa bé có uống sữa không?"

"Vừa uống."

"Vậy thì sẽ mau khỏe lại thôi. Ăn thêm mấy bữa nữa là khỏe lại, trẻ con là thế đấy."

Thẩm Đại nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn."

Y tá dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Đại cởi áo khoác của Cù Mạt Dư rồi đưa cho hắn: "Cù tổng, cậu về trước đi, tôi sẽ chăm sóc Khâu Khâu cả đêm."

Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại, con ngươi tối sầm và nặng nề: "Tôi cũng ở đây để chăm sóc nó, pheromone của tôi có thể trấn an Khâu Khâu, nó đã chấp nhận tôi."

"Nó chỉ là bị sốt thôi, đợi nó khỏe lại thì không cần làm phiền cậu nữa." Thẩm Đại vẫn duy trì động tác đưa khoác cho hắn, biểu tình nhạt nhẽo, "Cù tổng, hôm nay cảm ơn cậu, cậu về đi."

Trong mắt Cù Mạt Dư lóe lên một ý nghĩ, hắn cầm lấy áo khoác, đồng thời mượn lực kéo Thẩm Đại về phía mình, ôm chặt lấy anh vào lòng. Mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng tràn ngập trong lòng, Cù Mạt Dư không muốn buông tay.

Thẩm Đại giật mình, nhưng lập tức nhớ tới Khâu Khâu còn đang ngủ bên cạnh, anh giãy giụa, khẽ quát một tiếng: "Buông ra!" Hai tay Cù Mạt Dư cứng như sắt, anh giống như bị nhốt ở trong một cái lồng giam chật chội. Anh có hò hét phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể trốn thoát?

"A Đại." Giọng nói của Cù Mạt Dư trầm thấp khàn khàn, truyền đến một loại đau lòng không cách nào hình dung, "Đừng cố chấp như vậy, trở về bên cạnh tôi đi, được không? Chúng ta có thể giống như trước đây." Đời này hắn chưa bao giờ nói những lời mềm mỏng như vậy, với hắn mà nói đây đã được xem như cầu xin.

"Tôi không muốn giống như trước đây nữa." Trước đây cậu hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp, con tôi phải gánh chịu tất cả những điều khổ đau.

Đôi mắt của Cù Mạt Dư bùng lên nỗi đau vặn vẹo, toàn thân bao trùm lạnh lẽo. Tay chân hắn dần dần cứng ngắc, hắn buông Thẩm Đại ra, cuối cùng nhìn thật sâu vào Omega và con trai của hắn, cầm lấy áo khoác, không quay đầu lại mà rời đi.

Thẩm Đại ngủ chập chờn mấy tiếng đồng hồ trong bệnh viện, mỗi khi Khâu Khâu có động tĩnh gì anh đều sẽ tỉnh lại, nhưng ít nhất anh cũng được nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, sau khi đo nhiệt độ xong Thẩm Đại lập tức mang Khâu Khâu rời đi.

Khi anh trở lại nhà của Trình Tử Mai thì cô đã đi làm, anh đặt Khâu Khâu xuống và bắt đầu trả lời tin nhắn của Bạch Hướng Vãn và Tiểu Điệp. Anh trở lại thủ đô, mặc dù mấy ngày nay họ có liên lạc với nhau nhưng chuyện Khâu Khâu bị sốt anh không muốn nói cho họ biết, nên anh đã chụp một bức ảnh Khâu Khâu đang ngủ gửi đi, báo bình an.

Một lát sau, Bạch Hướng Vãn gọi điện tới.

Thẩm Đại biết Bạch Hướng Vãn muốn hỏi đến chuyện từ chức, anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể nói ra sự thật. Nếu sự nghiệp của anh có vết nhơ này thì anh chắc chắn sẽ rất khó tìm việc. Công ty săn đầu người* có thể biết mọi chuyện, nhưng chỉ cần nhà tuyển dụng không quan tâm thì tạm thời sẽ không thành vấn đề

(*Săn đầu người (headhunter) – Nghề này còn được gọi bằng những cái tên như: Chuyên viên tuyển dụng cấp cao, người đi săn "chất xám". Đây là dịch vụ tuyển dụng được cung cấp bởi bên thứ ba cho tổ chức, doanh nghiệp có nhu cầu tìm kiếm nhân sự, đặc biệt là ở các vị trí cấp cao.)

Nhưng Bạch Hướng Vãn sau khi nghe xong vẫn rất phẫn nộ: "Đây là loại logic khốn nạn gì vậy? Không phải chính Cù Mạt Dư đã phê duyệt nghỉ ốm dài ngày sao? Cậu ta muốn làm khó em là vì gì?"

"Giữa chúng em có chút chuyện không vui." Thẩm Đại căn bản không muốn tiếp tục đề tài này, giả vờ cười nhạt, "Dù sao cuối cùng em cũng xin nghỉ việc rồi, còn chút chuyện vặt xử lý xong sẽ trở về, khoảng hai ngày nữa sẽ trở lại Lan Thành." Phải chờ Khâu Khâu hoàn toàn hồi phục rồi anh mới dám ngồi máy bay.

"Được, nếu có khó khăn gì cứ trực tiếp nói với anh, chức vị ở đây đã dành sẵn cho em."

"Cảm ơn Bạch sư huynh."

"Đừng khách sáo với anh. Khâu Khâu có khỏe không? Anh hơi nhớ nó." Bạch Hướng Vãn cười cười, "Ở cùng Khâu Khâu ồn ào quen rồi, bây giờ không nghe tiếng khóc thì lại không quen lắm."

"Khâu Khâu rất tốt, cũng rất thân với bà ngoại." Thẩm Đại mỉm cười, "Chắc chắn Khâu Khâu cũng rất nhớ anh và Tiểu Điệp."

Bạch Hướng Vãn dừng một chút, giọng nói dịu dàng: "A Đại, sớm trở về nhà một chút."

Thẩm Đại trong lòng ấm áp: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đại bắt đầu tính toán hành động tiếp theo.

Một năm trước anh vội vàng rời đi, có nhiều đồ đạc không mang theo, lần này nếu thật sự phải chuyển nhà đi thì có một số thứ phải gửi đi. Anh muốn nói chuyện trước với bà ngoại, chọn thời điểm Thẩm Tần không có ở nhà để về thu dọn đồ đạc. Bà ngoại nói Thẩm Tần hẳn là đã có bạn trai khác, gần đây thường xuyên ra ngoài, may là Thẩm Tần lấy tiền của Cù Thừa Trần và thuê hai bảo mẫu đến chăm sóc bà ngoại. Nếu bà ngoại không muốn đến Lan Thành thì anh sẽ để nhà lại, quãng đời còn lại để bà ngoại ở đây, như vậy anh sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút.

Rời xa quê hương chắc chắn sẽ đau đớn, nhưng nơi anh và Khâu Khâu đang ở mới chính là nhà của anh.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK