Edit: Mei
Sau khi tới ngân hàng, Thẩm Đại chỉ muốn gặp Cù Mạt Dư ngay lập tức, nhưng lúc này Cù Mạt Dư có thể ở bất cứ đâu trừ ở nhà.
Thẩm Đại cầm điện thoại do dự một lúc rồi gửi tin nhắn cho Cù Mạt Dư: "Cậu đang bận sao, tôi có chuyện muốn nói."
Nhắn xong anh lại hơi hối hận, sợ mình sẽ làm phiền đến công việc của Cù Mạt Dư.
Thấy sắp về đến nhà, Thẩm Đại bèn hỏi: "Trợ lý Trình, anh có biết Cù tổng đang làm gì không, có ở công ty không?"
"Để tôi xem lịch trình của ngài ấy." Trình Nhược Trạch mở sổ ghi chép, tìm thời gian biểu, "Chắc giờ ngài ấy đang ở trụ sở để gặp gỡ khách hàng."
"Buổi tối có tiệc sao?"
"Không có, gần đây tôi cố thu xếp tránh các bữa tiệc, Alpha trước kì mẫn cảm sức ăn rất lớn, trên bàn cơm sẽ không tiện để trò chuyện."
"Vâng." Vậy thì Cù Mạt Dư chắc sẽ về sớm, thôi cứ ở nhà chờ cậu ấy đi.
Trình Nhược Trạch đưa Thẩm Đại về Cù gia, tạm biệt rồi xuống xe, chiếc xe vừa rời đi bỗng quay trở lại.
Thẩm Đại cho rằng mình gặp ảo giác, thì cửa kính xe hạ xuống, Trình Nhược Trạch nhe răng cười: "Cù tổng vừa gọi tôi bảo đưa anh tới chỗ của ngài ấy."
Thẩm Đại sáng mắt, nhưng cũng chợt nhận ra bộ dáng vui vẻ như mẹ đi chợ về này của mình trông rất ngu ngốc, nên chạy nhanh vào xe. Ngồi ở ghế sau, anh nhìn di động, Cù Mạt Dư không trả lời, nhưng chắc là cũng đọc rồi, anh không cản được khoé môi mình nhếch lên. Rõ ràng hai người cùng nhà, chạm mặt sớm tối, nhưng lại vẫn vui mừng vì được gặp cậu ấy - người trong lòng mình.
Đến cao ốc, hai người đợi trong xe nửa tiếng, Cù Mạt Dư và cấp dưới mở cửa đi ra, Thẩm Đại đang tò mò sao chú Ngô không tới tiếp khách thì Cù Mạt Dư đi tới, ngồi vào xe.
Thẩm Đại cười khanh khách, nhìn hắn: "Xong rồi sao."
Cù Mạt Dư vừa ngồi xuống, liền đem ngón tay nắm lấy cà vạt, cởi ra sợi dây lụa đã trói buộc hắn cả ngày nay: "Tôi đưa anh tới chỗ này."
"Chỗ nào?"
Cù Mạt Dư cười thần bí: "Tạm thời bí mật."
"Cù tổng, tôi đi trước nhé." Trình Nhược Trạch cung kính nói.
"Đi đi, nay anh vất vả rồi."
"Không vất vả, Cù tổng, mai gặp lại."
"Ừm."
Trình Nhược Trạch và tài xế xuống xe, Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, vẻ mặt khó hiểu.
"Đổi xe, chờ chú Ngô qua đây."
Thẩm Đại giữ chặt tay Cù Mạt Dư, nhìn đôi mắt hắn nhẹ giọng nói: "Chuyện nhà ở tôi rất cám ơn cậu, nhưng cũng có chuyện tôi muốn nói với cậu."
Cù Mạt Dư lẳng lặng mà nhìn anh.
"Kỳ thật tôi không muốn được tặng như vậy, điều này sẽ làm tôi cảm thấy nặng nề, có thể cậu biết tôi vì tiền của Vưu Hưng Hải nên mới kết hôn với cậu mà lại đi nói những lời này thì quá ra vẻ, nhưng tôi chỉ cân nhắc nặng nhẹ, bởi vì thân thể già cỗi ốm yếu của bà ngoại tôi quan trọng hơn tôn nghiêm của tôi. Mà hiện giờ tôi có năng lực trả nợ, cộng thêm khoản vay mua nhà, tu sửa nhà nữa, là một người trưởng thành, tôi thực sự muốn tự mình lo toan, tôi biết cậu chỉ muốn tốt với tôi, tôi cũng rất cảm ơn cậu đã tốt với tôi, nhưng cậu giúp đỡ tôi như vậy là quá nhiều rồi." Thẩm Đại nắm lấy tay Cù Mạt Dư, tinh tế vuốt ve, "Trước kia cậu nói sẽ cho tôi một vị trí tốt, nhưng tôi cũng có thể tự phấn đấu, tôi muốn tự mình nỗ lực cho tương lai, và tôi muốn nếu sau này cậu thăng chức cho tôi, là bởi vì tôi có năng lực."
Cù Mạt Dư ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy trong mắt Thẩm Đại sự thỏa hiệp và chân thành.
Bên cạnh hắn có 2 loại Omega, một loại là tích cực kiếm lời, ở bên cạnh hắn chỉ muốn moi càng nhiều của cải càng tốt, một loại khác thì tỏ ra mình chỉ cần người không cần tiền, mà loại này dù có tỏ ra tử tế đạo đức tới đâu thì cũng là thả con săn sắt bắt con cá rô, hắn chỉ khen những kẻ thức thời như loại một, loại Omega để mua vui còn đòi chơi trò tình yêu với hắn làm hắn thấy phản cảm.
Nhưng Thẩm Đại là ngoại lệ, dù nhìn ở phương diện, góc độ nào, đều là ngoại lệ, Thẩm Đại là loại thứ nhất đầu ấp tay gối cùng hắn, mà không cần quan tâm đến giới tính, chỉ đơn giản là thưởng thức một người, nhưng cùng với đó, Thẩm Đại cũng là người biết suy nghĩ.
Hắn vẫn luôn thăm dò Thẩm Đại, hiện giờ càng cảm thấy, người này thích hợp lưu lại bên cạnh lâu dài.
Hắn nắm lấy tay Thẩm Đại, trong mắt đầy ý cười: "Tôi hiểu ý anh, tôi cũng tin tưởng năng lực của anh, đồng thời, anh có thể thoải mái tận hưởng những gì tôi cho anh, nhưng tôi muốn hỏi anh một điều."
Thẩm Đại nhẹ nhàng thở ra, mấy tiếng nay anh vẫn không biết nên nói sao, mới có thể biểu đạt ý nghĩ của mình mà lại không làm Cù Mạt Dư cảm thấy buồn bực.
Anh biết chút tiền ấy đối với Cù Mạt Dư chỉ là lễ vật nhỏ tùy tiện bỏ ra, nhưng anh muốn trong mối quan hệ này lòng tự trọng của anh có chỗ đứng, dù sao thì, anh yêu đơn phương một Alpha đỉnh cấp, suy nghĩ về sự không bình đẳng này tất nhiên cũng luôn thường trực trong anh.
Thẩm Đại cúi người hôn Cù Mạt Dư một cái, trong mắt đầy ý cười, mỗi lần chớp mắt đều là yêu thương nhưng lại không dám nói lời thâm tình.
Cù Mạt Dư cũng hôn lên gò má anh, hai người nhìn nhau cười.
Lúc này, chú Ngô tới, Cù Mạt Dư nói một câu: "Đến trường học".
Nửa tiếng sau, chú Ngô lái xe đến trường tiểu học.
Trường học này nổi tiếng khắp thành phố, thậm chí là trên cả nước. Đó là một ngôi trường lâu đời, tọa lạc khu đất đắt đỏ phía trung tâm thành phố, bên cạnh là chỗ ở của các cán bộ lão làng, đi 5 bước lại thấy bảo vệ đứng canh gác. Trông có vẻ cũ kỹ, nhưng có thể đào tạo ra 1 phần 3 số nhân tài của đất nước, học được ở trường này, không phải người có đầu óc thì cũng thuộc tầng lớp cực giàu.
"Đây là trường cũ của cậu sao?" Thẩm Đại hỏi.
"Ừm." Cù Mạt Dư mở cửa xe, "Không được dừng ở đây, đi thôi."
Hai người xuống xe, Thẩm Đại tò mò hỏi: "Cậu đưa tôi tới tham quan trường học cũ sao?"
Trường tan học đã lâu, trên sân trường chỉ còn lác đác vài ba học sinh, nhìn những đứa trẻ trước mặt, Thẩm Đại không thể không tưởng tượng cảnh Cù Mạt Dư hồi còn đi học, mặc đồng phục, cả người dạt dào xuân khí.
Thực sự muốn nhìn thử, chắc chắn sẽ rất đáng yêu, có lẽ còn hơi ngốc nghếch, Thẩm Đại không nhịn được mà trong lòng dậy sóng.
"Không phải, chúng ta không được vào." Cù Mạt Dư hất cằm sang khu phố đối diện, "Mấy ngày nay tôi rất muốn ăn mì thịt bò ở quán bên kia."
Thẩm Đại nhìn theo hướng Cù Mạt Dư chỉ, đó là quán mì trông có vẻ lâu năm, diện tích không tính là bé, nhưng trang trí rất giản dị, nếu ở đối diện trường học thì khách hàng chắc toàn học sinh, vì thế trên cửa dán bảng giá: Mì thịt bò truyền thống, 15 tệ.
Thẩm Đại ngạc nhiên, bữa sáng của Cù Mạt Dư có lúc lên đến 2000 tệ, dùng bếp lò xào rau mười mấy vạn, nhìn lại quán mì kia, cứ có cảm giác không đúng.
Khi qua đường, Cù Mạt Dư kéo tay Thẩm Đại, Thẩm Đại nhìn chằm chằm gáy Cù Mạt Dư, trên mặt ánh lên ý cười hạnh phúc, đột nhiên cảm nhận được mùi vị tình nhân.
Hai người vào quán mì, Cù Mạt Dư thuần thục mà muốn một chén mì thịt bò, còn gọi thêm một phần thịt bò: "Anh muốn ăn gì?"
"Gọi giống cậu đi."
"Tôi sẽ không chỉ ăn một chén thôi đâu, anh thử vị khác xem sao." Cù Mạt Dư nghiêm túc tự hỏi một chút, "Mì dưa chua thịt bò cũng ngon đó."
Thẩm Đại cười nói: "Được."
Hai người gọi thêm coca, Cù Mạt Dư nhìn quanh, nói: "Nhà này đã sửa vài lần rồi, sạch sẽ hơn ngày xưa rất nhiều."
"Hồi đi học cậu thường xuyên tới đây ăn à."
"Tùy thôi, ba của tôi không cho ra ngoài ăn bừa." Mắt Cù Mạt Dư mờ mịt như phủ một tầng sương mờ, lan tràn trong hồi ức, "Hồi nhỏ, ba càng cấm tôi càng muốn ăn, hơn nữa quán này ăn thực sự rất ngon."
Hai bát mì nhanh chóng được bê lên, Thẩm Đại suýt xoa: "Ừm, thực sự rất ngon." Nước dùng thơm phức đậm đà nóng hổi, từng sợi mì mềm dai.
Cù Mạt Dư ăn một miếng, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Hương vị vẫn vậy không thay đổi, khác cái là hồi tôi còn đi học chỉ có 5 tệ một bát."
"Hồi đó cậu thường ăn cùng các bạn sao?" Thẩm Đại càng muốn biết nhiều về chuyện của Cù Mạt Dư, người ta khi quay trở về nơi có nhiều kỷ niệm, thường dễ dàng mở lòng, anh chỉ muốn ngồi ở đây cả đêm, cùng Cù Mạt Dư nhắc lại chuyện xưa cũ.
"Đúng vậy." Cù Mạt Dư lặng chút, "Đôi khi là cùng mẹ của tôi nữa."
Thẩm Đại kinh ngạc nói: "Phu nhân cũng ăn cái này sao?" Kỳ thật điều làm anh ngạc nhiên hơn hết chính là, hai mẹ con bình thường xa cách đến vậy, mà cũng từng có lúc cùng nhau ngồi ăn mì ở quán nhỏ ven đường.
"Khi đó tôi còn nhỏ, thỉnh thoảng mẹ đưa tôi đi học." Cù Mạt Dư liếc nhìn Thẩm Đại, "Có phải anh cảm thấy tôi và bà ấy không giống mẹ con bình thường đúng không."
Thẩm Đại không biết nên trả lời sao, anh không muốn Cù Mạt Dư nghĩ mình tò mò chuyện cá nhân, nhưng thực sự anh rất thắc mắc.
"Bà ấy không thích tôi." Cù Mạt Dư thản nhiên như đang nói một câu bâng quơ, "Chỉ là khi tôi còn nhỏ, bà ấy cần phải chăm sóc tôi."
Thẩm Đại ngơ ngẩn nhìn Cù Mạt Dư, một lúc sau mới nói: "Tại sao?" Tại sao lại không thích con trai của mình chứ, hơn nữa lại còn là Alpha đỉnh cấp.
"Trước khi có tôi thì mẹ tôi mang bầu một người chị gái Beta, khi đó bà đã bị ba tôi ép phá." Cù Mạt Dư trên mặt hiện lên một tia trào phúng, "Lúc đó bác cả tôi sinh ra một nữ Alpha cấp A, nên ba tôi không muốn con đầu lòng của mình lại là một beta vô dụng."
Thẩm Đại trầm mặc. Anh đột nhiên hiểu rõ tại sao Cù phu nhân lại mang oán khí như vậy.
Cù Mạt Dư lại khôi phục khuôn mặt bình thản: "Không biết tại sao hôm nay lại muốn ăn cái này, sức ăn trước kì mẫn cảm đúng là không bình thường, khó chịu quá đi."
Thẩm Đại nắm chặt chiếc đũa, anh tưởng tượng Cù Mạt Dư bé nhỏ kia, hồi còn chưa trở thành Alpha đỉnh cấp lạnh lùng hùng mạnh, có phải sẽ vui vẻ cùng mẹ ăn mì thịt bò ở lề đường như vậy hay không.
Danh Sách Chương: