Edit: MinHy
Xuống máy bay, Cù Mạt Dư không về nhà, lão Ngô đón hắn ở sân bay, gói ghém những thứ cần thiết cho kỳ mẫn cảm bỏ vào cốp xe, đưa hắn về nhà cũ.
Một năm qua, Cù Mạt Dư rất ít khi về nhà, bình thường dù bận rộn tới đâu, mỗi tháng hắn cũng sẽ về ăn cơm với cha mẹ một, hai lần. Nhưng từ sau khi Cù phu nhân giúp Thẩm Đại đi mất, hắn đã trốn tránh gặp mặt mẹ mình.
Xuống xe, từ lúc nhìn thấy lão quản gia của nhà cũ, hắn đã cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn quản gia, quản gia có chút bất đắc dĩ.
Bước vào phòng, Cù Mạt Dư nhìn thấy Chu Hiểu Sơ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói chuyện với cha mẹ mình, lông mày hắn cau lại.
"Anh Dư." Chu Hiểu Sơ đứng lên, mỉm cười nhìn Cù Mạt Dư, "Anh vừa xuống máy bay à, em cũng vậy nè, anh có mệt không?"
"Gần đây cậu không có kỳ nghỉ, tại sao lại trở về." Cù Mạt Dư gật đầu chào cha mẹ, sau đó bình tĩnh nhìn Chu Hiểu Sơ.
Chu Hiểu Sơ đang học nghệ thuật ở nước ngoài, cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp, kỳ nghỉ mùa xuân đã kết thúc từ lâu. Lẽ ra lúc này cậu ấy đang ở trường chứ không phải ở Cù gia.
Chu Hiểu Sơ hào phóng nói: "Anh không phải sắp đến kỳ mẫn cảm sao, em muốn trở về giúp anh."
Cù Thận cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, nhìn con trai mình một cách hững hờ. Cù phu nhân vuốt ve đường viền của bộ quần áo thêu tay, không nói một lời.
"Vẫn chưa tới." Cù Mạt Dư nói, "Hiểu Sơ, cậu còn đang đi học, không nên tùy tiện xin nghỉ. Cậu nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi đưa cậu trở về."
Chu Hiểu Sơ mặt không chút thay đổi nói: "Anh Dư, em là vị hôn thê của anh, cùng anh vượt qua thời kỳ mẫn cảm chính là chuyện em nên làm, chuyện này quan trọng hơn nhiều so với học tập." Cậu nhẹ nhàng nắm tay Cù Mạt Dư, dịu dàng nói: "Chúng ta muốn nắm tay nhau cả đời, anh có thể tin tưởng em không?"
Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm vào vị hôn thê của mình, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, hắn biết Chu Hiểu Sơ không làm gì sai, vẫn luôn dịu dàng khéo léo, biết tiến biết lùi, nói chuyện động lòng người, đối nhân xử thế hoàn hảo, tuổi trẻ như vậy đã rất thành thục hiểu chuyện. Hai người bọn họ xét trên các phương diện đều là đỉnh cấp, cậu là một người vợ khiến hắn rất hài lòng, không thể tìm được chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Nhưng hắn cố tình... ngày càng trở nên kháng cự hơn.
Hắn kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Sơ, thời kỳ mẫn cảm của tôi chưa tới, chúng ta còn chưa kết hôn, quyết định vội vàng đối với cậu là vô trách nhiệm, tôi cũng không thể giải thích với cha mẹ cậu."
Cù Thận nói: "Hiểu Sơ, hai đứa vừa về đến nhà, đều mệt mỏi, trước tiên sắp xếp cho con tới phòng khách nghỉ ngơi."
Chu Hiểu Sơ tuy rằng thất vọng nhưng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, thuận thế xuống nước: "Vâng ạ, vậy con làm phiền bác."
Quản gia xách hành lý của Chu Hiểu Sơ, đưa cậu vào phòng dành cho khách.
Người ngoài đi rời, ba người Cù gia mắt to trừng mắt nhỏ.
Cù Thận ho nhẹ một tiếng: "Ngồi đi."
Cù Mạt Dư ngồi xuống, rũ mí mắt, quả thực hắn không muốn nói lời nào, càng không muốn đối mặt với bất kỳ câu hỏi nào của cha mẹ.
"Mọi chuyện ở Lan Thành đều tốt chứ?"
Nghe thấy nhắc đến Lan Thanh, trái tim Cù phu nhân khẽ run lên.
"Thành công, dự án đã bắt đầu, đầy triển vọng hứa hẹn."
Cù Thận gật đầu: "Hạng mục này đã ổn định, công ty bên này về cơ bản là ổn, nguồn tài chính bên Chu gia đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, là ơn nghĩa lớn."
Cù Mạt Dư ý thức được Cù Thận muốn nói gì.
"Đứa nhỏ Hiểu Sơ này không tồi, xứng đôi với con về mọi phương diện, lại thông minh hiểu chuyện." Cù Thận nhìn Cù Mạt Dư, "Chờ sau khi tốt nghiệp, hai đứa kết hôn đi, đánh dấu cũng cho cậu ấy, con nên hồi tâm đi."
Cù Mạt Dư hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Con sẽ không đánh dấu bất cứ ai."
"Con đã đánh dấu rồi." Cù Thận châm chọc nói.
"Là do Cù Thừa Trần bày trò." Nghĩ đến chuyện này, Cù Mạt Dư tràn đầy oán hận.
"Là do con không đủ cẩn thận, để một omega có quan hệ hợp tác tham gia quá nhiều vào sinh hoạt của mình. Nếu không, Cù Thừa Trần đâu có cơ hội tính kế con?"
Sắc mặt Cù Mạt Dư càng đen lại.
"Cù Thừa Trần đem chuyện này tiết lộ với Chu gia, ba đã phải lấy lợi ích ra để bình ổn, con nói không đánh dấu Hiểu Sơ, nghe được sao? Hiện tại có thể lấy lí do chưa kết hôn như một cái cớ. Sau khi kết hôn, con hãy giải quyết chuyện này đi."
Giọng Cù Mạt Dư thẳng thừng: "Ba, chỉ có chuyện này con không thể đồng ý, con không muốn bị bất cứ ai khống chế."
"Con..."
"Được rồi." Cù phu nhân cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, "Mạt Dư vừa xuống máy bay, bận rộn nhiều ngày như vậy rất mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai lại nói."
Sắc mặt Cù Thận trầm xuống: "Kỳ mẫn cảm còn mấy ngày nữa thì tới? Nếu không xác định được thì trực tiếp đến Safe House đi."
"Con tính được." Cù Mạt Dư đứng lên, "Con về phòng trước."
Sở dĩ hắn mang theo hành lý trở về nhà cũ là bởi vì Safe House ở chỗ này, bác sĩ tư nhân cho hắn dùng thuốc để trì hoãn thời gian mẫn cảm gần nửa tháng. Trong một hai ngày tới, hắn sẽ tiến vào thời kỳ mẫn cảm. Hắn dự định trở về phòng để tắm và chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi Cù Mạt Dư tắm xong, quản gia đã đem hành lý của hắn lên phòng, trong phòng còn có mẹ hắn đang đợi.
Cù phu nhân nhìn con mình rồi nhìn ba chiếc vali lớn: "Safe House đã chuẩn bị xong, mấy thứ này lát mẹ giúp con đem tới đó sau."
"Không cần, để bọn họ mang tới luôn đi." Cù Mạt Dư rót cho mình một ly rượu whisky, ngồi ở trên ghế sô pha trước giường, lẳng lặng nhìn cành đào mới nở ngoài cửa sổ.
Mái tóc khô một nửa xõa xuống trước trán, che khuất tầm mắt, cũng che phần lớn suy nghĩ của hắn. Cù phu nhân luôn cảm thấy giữa mình và con trai có một cảm giác xa cách, lúc này cảm giác này càng lớn hơn, khoảng cách giữa hai người dường như không thể nào đo đếm được.
Cù phu nhân muốn nói lại thôi.
"Mẹ, mẹ tới đây khuyên con chuyện Hiểu Sơ hay muốn nghe chuyện của Thẩm Đại." Cù Mạt Dư chậm rãi quay đầu, trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt càng thêm khó lường.
Cù phu nhân hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Con gặp cậu ấy?"
Bà cảm thấy, mục đích chuyến đi Lan Thành lần này của Cù Mạt Hơn hơn phân nửa là để tìm tung tích Thẩm Đại. Quả thực chỉ cần Cù Mạt Dư muốn, việc tìm kiếm không phải chuyện khó khăn, bây giờ là thời đại tin tức, muốn một người hoàn toàn biến mất không tung tích dường như là không có khả năng.
Một năm sau khi Thẩm Đại rời đi, Cù Mạt Dư vẫn biểu hiện như bình thường, không hề tỏ thái độ bất mãn với bà, chỉ lấy cớ bận rộn, ít về nhà. Nhưng bà vẫn cảm thấy, có lẽ nhờ cảm giác của tình mẫu tử, bà cảm thấy con trai mình tinh thần rất sa sút.
Nghe ngóng từ những người xung quanh, bà biết con trai ở công ty trở nên cáu kỉnh hơn trước, khi ở nhà trở thành thiếu gia trầm mặc ít nói.
Cù Mạt Dư lắc ly rượu, những viên đá đập vào thành ly kêu leng keng, giống như tiếng nhịp tim đập đang chảy trong dòng thời gian. Hắn nhớ tới hai lần gặp Thẩm Đại ở Lan Thành, thật quá tệ, quá hỗn loạn, quá khó coi, hắn thậm chí không tìm ra từ để hình dung. Hắn chỉ nói: "Đã gặp."
"Cậu...cậu ấy ổn không?" Cù phu nhân nhìn biểu cảm của Cù Mạt Dư để đoán, liệu hắn có biết tới sự tồn tại của đứa trẻ hay không.
Chút tâm tư kia Cù Mạt Dư đều nhìn thấu: "Không ổn." Một omega không tiền không quyền, không người thân, lại một mình sinh và nuôi con ở nơi xa lạ, sẽ ổn sao? Hắn cảm thấy omega của mình không nên sống ở một căn nhà nhỏ bé với một khuôn mặt mệt mỏi như vậy, cuộc sống có thể nói là chật vật. Hắn muốn cho Thẩm Đại một cuộc sống tốt hơn, hắn vẫn luôn muốn như vậy, nhưng Thẩm Đại lại không cần? Dựa vào đâu mà không cần?
Sắc mặt Cù phu nhân nhanh chóng tối sầm lại, đôi môi hơi run run, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
"Anh ấy sinh ra một bé trai Alpha, mẹ muốn hỏi điều này đúng không."
Cù phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, ngây người nhìn Cù Mạt Dư, hai mắt dần dần đỏ lên. Thực ra bà vẫn luôn lo lắng đứa trẻ có được sinh ra hay không, trải qua quá trình lăn lộn như vậy, đứa trẻ khó có thể giữ được. Nhưng Thẩm Đại thực sự sinh ra đứa bé, người bình thường không thể làm điều này, bà cũng không thể.
"Anh ấy đã xoá kí hiệu, làm sao có thể giữ lại được đứa bé." Cù Mạt Dư không hiểu điều này, khả năng duy nhất là nhờ công nghệ y học nào đó mà hắn không biết, "Mẹ đã giúp anh ấy phải không?"
Trong lòng Cù phu nhân vô cùng ngột ngạt, bà biết rất rõ Thẩm Đại đã phải trả giá như thế nào để giữ lại đứa bé, nhưng bà đã hứa với Thẩm Đại là sẽ không nói cho bất kỳ ai. Bà sẽ luôn ghi nhớ những gì Thẩm Đại đã nói với mình trước khi phẫu thuật.
Anh đã nói: "Sau này cho dù đứa nhỏ có khiến tôi khó chịu, hay không thành tài như tôi mong muốn, tôi cũng sẽ không bắt đứa nhỏ phải cảm thấy áy náy, có lỗi vì sự hy sinh của minh. Bởi vì đây là sự lựa chọn của tôi. Chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta, xin phu nhân đừng nói với bất cứ ai."
Cù phu nhân hít một hơi thật sâu: "Đứa bé kia thế nào, ổn chứ, có khỏe mạnh không?"
"Khóc rất khỏe, khóc lên rất ồn ào." Cù Mạt Dư đột nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất, hắn giống như không có nghiêm túc nhìn đứa nhỏ, hiện tại nghĩ lại, hắn hối hận, lẽ ra hắn nên xem kỹ, nhìn đứa con của mình và Thẩm Đại, " Đứa bé rất khỏe mạnh."
"...Tên là gì?"
"Thẩm Nhạc."
"Thẩm Nhạc, Thẩm Nhạc, nghe thật hay." Cù phu nhân lặp đi lặp lại cái tên này, "Pheromone cấp mấy?" Bà nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ này quá mức lý tưởng, nếu, lỡ như, Thẩm Đại may mắn sinh ra một alpha cấp S, mọi mâu thuẫn đều có thể giải quyết dễ dàng, có lẽ sẽ có một cái kết viên mãn?
Cù Mạt Dư lắc đầu: "Không biết."
Hắn căn bản không có ý định tìm hiểu nồng độ pheromone của Thẩm Nhạc, khả năng một omega cấp B có thể sinh ra alpha cấp S rất mong manh, huống hồ Thẩm Đại cũng không nói. Bất cứ ai sinh ra alpha cấp S đều muốn công bố cho cả thế giới biết, cho nên hắn từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới vấn đề này, bởi vì hắn cho rằng Thẩm Nhạc nhiều nhất chỉ là cấp A.
Cù phu nhân cũng nghĩ như vậy, không hỏi thêm nữa, thở dài một hơi: "Dù sao Thẩm Đại sau khi sinh đứa bé ra cũng không gây phiền toái gì cho con, nếu cậu ấy cần tiền..."
"Anh ấy không cần..." Bàn tay đang cầm ly rượu của Cù Mạt Dư siết chặt lại, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức, hắn nhìn chằm chằm mẹ mình, lạnh lùng nói: "Mẹ có hài lòng với kết quả này không?"
Cù phu nhân chậm rãi cúi đầu, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Mẹ đời này... có rất nhiều chuyện hối hận, nhưng chuyện này mẹ không hối hận." Bà nhẹ nhàng đứng dậy, quay gót rời đi.
Cù Mạt Dư lặng lẽ ngồi trong bóng đêm, nằm trên ghế không nhúc nhích, giống như sắp tan ra bất cứ lúc nào. Không biết qua bao lâu, hắn ném ly rượu trên tay xuống mặt đất.
Danh Sách Chương: