Edit: MinHy
Thẩm Đại không kịp ngăn cản, Cù Mạt Dư đã lập tức đi đến giường em bé ở bên cạnh, hắn vươn tay, nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ xù đầy tóc của Khâu Khâu.
Nóng quá, hắn nghĩ. Bác sĩ nói chỉ là sốt bình thường, nhiệt độ hạ xuống sẽ không sao, hắn cũng cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng, có ai mà không có bệnh, nhưng nhìn lồng ngực nhỏ nhắn mềm mại Khâu Khâu, sắc mặt hắn rất khó coi. Khuôn mặt em bé đỏ hồng, thở hổn hển một cách khó khăn. Đôi lông mày cứ nhướn lên nhướn xuống, có thể tưởng tượng được Khâu Khâu hẳn đang rất khó chịu, nhưng đứa trẻ vẫn chưa thể nói được, chỉ có thể khóc để trút bỏ sự khó chịu về thể xác.
Hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng, đứa con của họ lần đầu tiên trong đời trải qua một trận ốm, cũng là lần đầu tiên hắn phải trải qua loại đau khổ mà hắn ước gì mình không phải chịu đựng. Hắn ngày càng quan tâm đến đứa trẻ này, ngay cả khi hắn vốn không muốn nó, và bất kể từ góc độ hiện tại hay những cân nhắc trong tương lai, sự tồn tại của đứa trẻ này đều là một rắc rối.
Nhưng tâm trạng của hắn đã hoàn toàn thay đổi, hắn mừng vì Thẩm Đại đã sinh ra Khâu Khâu, sau khi giữa họ không có hôn thú hay dấu ấn gì, đứa trẻ này chính là sợi dây ràng buộc mãi mãi không thể xóa nhòa.
Cù Mạt Dư cúi xuống, dùng hai tay đỡ lấy hàng rào cũi, nhất thời không biết làm sao, trước đây hắn chưa từng bế một đứa trẻ nhỏ như vậy, Khâu Khâu trông quá nhỏ, không dài bằng cẳng tay hắn, làm sao bế được.
Thẩm Đại ở một bên nhìn, vừa muốn ngăn cản, lại vừa muốn Cù Mạt Dư thử một chút, anh chỉ hy vọng Khâu Khâu sẽ tốt hơn, bất kể là ai dùng pheromone, chuyện này đối với anh bây giờ đều không quan trọng.
Do dự một chút, Cù Mạt Dư dùng hai tay ôm eo Khâu Khâu, cảm giác khiến hắn hơi kinh ngạc, dường như không lớn bằng chân của hắn.
Thẩm Đại nhắc nhở: "Cậu trước tiên nâng cổ em bé."
Cù Mạt Dư hiểu ra, một tay đỡ lấy cổ Khâu Khâu, ôm con lên, nhưng rất nhanh không biết làm như thế nào tiếp, chuyển đứa nhỏ vào tư thế nằm trên tay của mình, hắn lúng túng không biết làm sao để ôm con.
Thẩm Đại không thể nhịn nữa, anh đỡ lấy người Khâu Khâu bằng một tay, tay kia điều chỉnh cánh tay của Cù Mạt Dư, giúp hắn ôm Khâu Khâu đúng tư thế.
Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Đại "không từ mà biệt" chủ động chạm vào hắn. Cù Mạt Dư nhìn đường nét xinh đẹp của Thẩm Đại, làn da tái nhợt, hàng lông mi dài thanh tú, tim hắn đập nhanh hơn, một làn hương nhàn nhạt của hoa quỳnh thoang thoảng thoắt ẩn thoắt hiện, hắn không rõ hương mình cảm nhận được có thật không, hay chỉ bởi vì quá ham muốn hương hoa ấy mà hắn tự lừa gạt chính mình.
Thẩm Đại nhanh chóng lui ra, Cù Mạt Dư cúi đầu nhìn em bé mềm mại bé nhỏ trong lồng ngực, rõ ràng là rất nhẹ nhưng hắn lại cảm thấy nặng, tựa như thời điểm bế con lên, hắn thấy mình có một trách nhiệm quan trọng.
Khâu Khâu khó chịu vặn vẹo người, miệng chu ra nhưng không mở mắt.
Cù Mạt Dư cẩn thận giải phóng pheromone. Thời điểm hắn chủ động phóng pheromone, nếu không vì tranh đấu thì cũng bởi động dục, hầu hết pheromone đều mang tính công kích. Cẩn thận ngẫm lại, hắn chỉ thả pheromone để trấn an hai người, một là Thẩm Đại trong kỳ phát tình, hai là Khâu Khâu. Hắn kiên nhẫn dùng pheromone để cảm nhận pheromone của Khâu Khâu. Pheromone của trẻ nhỏ và trẻ sơ sinh có mùi rất nhẹ, lúc này lại bị mùi thuốc át đi khiến hắn không ngửi được. Hắn thấy trong hồ sơ bệnh án có ghi pheromone của Khâu Khâu là mùi cây long bách. Hắn đối với mùi của cây long bách rất tò mò, đợi sau khi Khâu Khâu khỏe lại, hắn nhất định phải ngửi mới được, hắn cũng muốn biết nhiều hơn về đứa bé này.
Khâu Khâu bắt đầu rên rỉ thậm chí còn hơi khó chịu, theo bản năng chống lại pheromone gỗ hắc đàn đã tạo áp lực và uy hiếp cho mình, nhưng em bé không còn sức để trốn hay khóc. Dần dần, em bé dường như chấp nhận pheromone này, hoặc là do ký ức di truyền đã được đánh thức, mối quan hệ huyết thống giữa cha và con trai đã phát huy tác dụng.
Cù Mạt Dư mạnh dạn tiết ra nhiều pheromone hơn, bao quanh Khâu Khâu với một cảm xúc dịu dàng hiếm có, Khâu Khâu dần bình tĩnh lại, thậm chí hai hàng lông mày của bé cũng giãn ra, bắt đầu chìm vào giấc ngủ và mút ngón tay mình.
Cù Mạt Dư có chút kích động, hắn liếc nhìn Thẩm Đại như thể đang khoe thành tích, mong đợi Thẩm Đại sẽ nói điều gì đó khen ngợi hắn.
Thẩm Đại chỉ nhẹ nhàng thở ra: "Em bé chắc đói bụng rồi, cậu trông một lát được không? Tôi đi pha sữa."
"Được." Cù Mạt Dư ôm Khâu Khâu ngồi trên ghế, nhìn Thẩm Đại bận rộn ở cách đó không xa, từ balo bảo mẫu lấy ra từng thứ đồ trẻ con hay dùng.
Cù Mạt Dư nhớ rõ thời điểm Thẩm Đại ở nhà mình, anh luôn mang theo một chiếc balo màu đen đi làm, đó là đồ công ty phát vào mỗi năm, tuy rằng xấu nhưng rất bền. Ở bên trong Thẩm Đại đựng máy tính, tài liệu và một số vật dụng thường dùng, không nhiều thứ. Balo thường được anh vác hoặc đeo lên vai, sau đó "cưỡi" xe đạp đi, trông rất nhẹ nhàng và phóng khoáng. Hiện tại balo của Thẩm Đại toàn là đồ của Khâu Khâu, tuy vụn vặt nhưng cồng kềnh.
Thẩm Đại mà hắn ngưỡng mộ và yêu thích là một Omega đặc biệt xuất sắc trong sự nghiệp, sở hữu sự điềm tĩnh và trí tuệ hiếm có. Chả trách hắn luôn cho rằng Thẩm Đại tính kế mình, cho rằng Thẩm Đại không biết tự lượng sức mình làm chuyện ngu xuẩn, người này ở trong lòng hắn vẫn luôn bất đồng như thế. Nhưng bây giờ Thẩm Đại ảm đạm hơn rất nhiều, giống như bảo thạch phủ đầy bụi trần, ai nhìn cũng không khỏi đau lòng, hắn buộc phải suy nghĩ một vấn đề mà mình cố ý lảng tránh. Thẩm Đại một năm nay sống như thế nào.
Hắn biết cuộc sống của Thẩm Đại nhất định không tốt, rất tồi tệ, nhưng không tốt như thế nào, tệ ra làm sao, hắn đều theo bản năng trốn tránh. Hắn cho rằng khi Thẩm Đại trở về với hắn, hắn sẽ đối với Thẩm Đại thật tốt, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.
Thẩm Đại pha sữa bột xong, nếm thử một chút để kiểm tra nhiệt độ, sau đó đút cho Khâu Khâu.
Khâu Khâu ngậm núm vú cao su, bú không quá khỏe nhưng vẫn chăm chỉ ăn.
Thẩm Đại khẽ cười: "Có thể ăn sẽ mau khỏe lên."
Cù Mạt Dư khẽ chọc chọc ngón tay lên mặt Khâu Khâu: "Nhanh khỏe lên, con khiến ba mình vất vả như vậy."
Trong lòng Thẩm Đại run lên, anh dùng trí tưởng tượng kéo tầm nhìn của mình ra xa, "nhìn" ba người bọn họ. Cù Mạt Dư ôm Khâu Khâu, anh ngồi bên cạnh đút sữa cho Khâu Khâu, giống như hàng vạn gia đình ba người bình thường khác trên thế gian này. Hơn một năm qua, những sự kiện quá khứ không thể chịu đựng đó, ngày nào cũng hành hạ anh, nhưng chỉ có thời khắc này, anh mới hoàn toàn thả lỏng, chìm trong ảo tưởng ấm áp thoáng qua này.
Cù Mạt Dư ở lại bệnh viện một ngày, vốn dĩ hôm nay hắn có một cuộc họp quan trọng và một lịch trình đã được lên sẵn, nhưng tất cả đều bị hủy bỏ, khiến hắn gần như mỗi giờ đều phải nghe điện thoại. Trước đây hắn rất kiêng kỵ việc vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc, nhưng bây giờ hắn lại không muốn xuất viện, rời khởi Omega của mình và đứa con đang ốm. Vào thời điểm này tâm lý phòng bị của con người yếu nhất, sẽ khiến con người ta nghĩ đến rất nhiều vấn đề thực tại, thái độ của Thẩm Đại rốt cục cũng thả lỏng, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội.
Trong thời gian này, hắn cũng nhận được một cuộc gọi từ cha mình. Vốn dĩ hắn không muốn nghe, nhưng hắn nghĩ ngày mai sẽ có cuộc họp hội đồng quản trị, nếu bây giờ không nghe, ngày mai chỉ nhận thêm nhiều trách móc.
Cù Thận gọi điện và thúc giục hắn xin lỗi Chu Hiểu Sơ một lần nữa.
"Cậu ta không phải đã trở về nước Pháp sao?" Cù Mạt Dư sốt ruột nói.
"Chưa về, lần trước nó bị con dọa sợ, còn chưa hồi phục, cho dù có trở về nước Pháp, con cũng nên bay qua xin lỗi. Cậu ấy là vị hôn thê của con, con cứ mặc kệ không hỏi gì là như thế nào?"
"Cha, con cảm thấy người cần phải đi xin lỗi là ngài." Cù Mạt Dư lạnh lùng nói, "Con đã nói rõ là con tuyệt đối sẽ không đánh dấu cậu ta, cha vì sao lại đưa cậu ấy vào Safe House, cha có biết nguy hiểm như thế nào không? Nếu lúc đó con không khống chế được mình, cậu ta hiện tại không chỉ mỗi kinh sợ đâu." Alpha ở kỳ mẫn cảm có thể đả thương, loạn trí, thậm chí là giết chết một Omega mà mình không muốn.
"Có cần cha nhắc lại với con lần nữa không?" Cù Thận nghiêm khắc nói, "Đánh dấu cậu ấy đối với con càng có lợi, con không cần ôm cái lòng tự trọng của Alpha đỉnh cấp sống chết không chịu đánh dấu, nghĩ mình là "hoàng đế" chắc? Chỉ cần cậu ta sinh con, sinh nhiều chút là được, càng có thêm nhiều cơ hội chọn người thừa kế."
Cù Mạt Dư nén giận: "Con không muốn, con không muốn bất cứ kẻ nào dùng pheromone khống chế mình". Alpha đỉnh cấp không muốn đánh dấu, ngoại trừ không muốn bị độc chiếm quyền sinh sản và còn bởi lòng tự trọng cao ngất trời. Bọn họ không thể chấp nhận việc mình bị thao túng bởi một Omega, bị ảnh hưởng đến cảm xúc và khả năng đưa ra quyết định của bản thân. Đó là trạng thái không thể tưởng tượng được đối với bọn họ, ngập tràn bất an không nói thành lời.
"Cái gì mà không chế với không khống chế, hai người muốn trở thành vợ chồng, phu thê một lòng, con đánh dấu cậu ta, cậu ấy cũng sẽ trung thành với con, Chu gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ con. Bây giờ con dọa cậu ấy sợ, chính là con sai, tới cửa xin lỗi đi, dỗ dành nó, cái này có gì không làm được. Cậu ta chính là vị hôn thê của con."
"Vậy hủy hôn đi."
Cù Mạt Dư nói xong câu đó, chính bản thân cũng sửng sốt. Hình như hắn chưa kịp nghĩ đã thốt ra, nhưng hắn cũng biết, hắn đã suy nghĩ về điều đó từ lâu. Hắn biết rõ hắn nên cưới Chu Hiểu Sơ, người vợ tốt nhất mà gia đình mình đã lựa chọn kỹ càng. Kết hôn là nước đi hắn phải làm, đương nhiên không có tự nguyện cũng không miễn cưỡng, chỉ là hiện tại, lý trí nói cho hắn biết phải làm như thế nào, nhưng hắn không tình nguyện.
Hắn không tình nguyện cưới Chu Hiểu Sơ.
Cù Thận trầm mặc thật lâu, cắn răng nói: "Cù Mạt Dư, con nói cái gì vậy?!"
Cù Mạt Dư cũng im lặng đáp lại. Đầu óc hắn rối bời, chải vuốt không ra thứ gì, nhưng chắc chắn không muốn kết hôn với Chu Hiểu Sơ. Hắn sẽ chờ đầu óc mình tỉnh táo rồi phân tích nguyên nhân, nhưng hiện tại không được, hiện tại con hắn còn đang ở trong phòng bệnh.
"Là vì Thẩm Đại sao." Trong kỳ mẫn cảm, chính mắt thấy Cù Mạt Dư dùng quần áo Thẩm Đại xây tổ, trong lòng Cù Thận đã dâng lên dự cảm không lành, nhưng ông tin rằng con mình sẽ không đến mức xử trí theo cảm tính.
Cù Mạt Dư trầm giọng nói: "Cha, con có việc, ngày mai nói sau."
Danh Sách Chương: