Cô thậm chí đã liệt kê hết những câu hỏi trong lòng mình, nghĩ khi cô sẽ lật mặt cô ta, thì phải xả hết nỗi thù hận cô ôm kín trong tim bấy lâu như thế nào.
Cô sẽ sát phạt cô ta bằng lời kết tội đanh thép không thể phản bác của mình.
Phượng đã cho rằng mình có thể đối diện Hoàng Anh với một trái tim lạnh lùng. Bởi cô đã chết. Không thứ gì có thể dọa đến một kẻ không còn sinh mệnh.
Nhưng khi tình cảnh đó thực sự hiện ra, cô cảm nhận được cơ thể mình đang run lên không biết vì thống khổ hay tức giận. Cảm nhận được từng đầu ngón tay lạnh buốt vì máu từ khắp các chi dồn hết lên não. Giờ đầu cô nóng bừng lên tới bờ vực bùng nổ.
Cô tự nhủ mình phải nói thật to, để mọi tâm tư phải tuyền đạt tới Hoàng Anh – kẻ thù của cô một cách rõ ràng nhất. Giọng Phượng vang lên.
“Tôi chẳng hiểu nổi cô. Cô là một tiểu thư nhà giàu. Cô có tiền. Cô có quyền. Cô có một gia đình luôn nâng niu bảo vệ và bao che cho mọi khuyết điểm của cô. Con đường nghệ thuật của cô vốn rộng thênh thang ngay từ điểm xuất phát. Chẳng có bất cứ thứ gì ngáng đường cô hết.
Vậy tại sao, tôi, một kẻ nghèo túng tiền không, quyền không, sự nghiệp không…lại đáng để cô năm lần bảy lượt hãm hại? Tôi đã làm gì cô sao? Hay tôi có cái gì…trời ơi, tôi có thể có bất cứ thứ quái quỷ gì đe dọa tới cô ư?
Hay đơn giản vì cô quen với việc chà đạp người khác dưới chân. Thấy một kẻ vô phương phòng vệ như tôi cô không kìm nổi mà đâm cho vài nhát! Nhìn thấy người nằm chết dưới đất cô không đạp vài cái thì không chịu bước qua sao?”
Ban đầu, giọng của Phượng còn bình tĩnh. Dần dần, cô nói càng lúc càng nhanh và không thể kiềm chế tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng khiến cô không thể nói rõ ràng. Răng của cô, từng chiếc, từng chiếc bị vặn sạch.
Đạt ngồi trên người cô, đè nặng lên ngực khiến cô ngạt thở. Răng của cô như nắm gạo văng tung tóe khắp sàn. Máu nóng trong khoang miệng trào ầng ậc qua hai khóe môi.
Nước mắt của cô hòa vào máu. Qua làn nước mắt loang loáng, cô chỉ nhìn thấy gương mặt nhạt nhòa của Hoàng Anh đang đứng gần đó, cười vang từng tiếng hả hê.
Không phải Đạt. Kẻ thủ ác lớn nhất trong cái chết của cô không phải là Đạt. Không phải kẻ đứng đầu nhóm người bắt cóc, c.ưỡng hiếp, tra tấn và gi.ết chết cô. Không phải.
Mà là Hoàng Anh. Từ đầu đến cuối đều là Hoàng Anh.
Cô ta là kẻ vẽ đường dẫn dắt cho Đạt và đồng bọn. Không có cô ta khơi mào và dần dần xúi bẩy, Đạt sẽ không biết tới sự tồn tại của cô. Sẽ không có chuyện hắn đeo bám gây rối cho cô để rồi tới mức chạm vào lòng tự ái của Đạt, hắn cầm đầu đàn em làm nên chuyện táng tận lương tâm với cô như thế.
Khởi nguồn của thảm họa, là Hoàng Anh. Vẫn luôn là Hoàng Anh!
Phượng bỗng bàng hoàng nhận ra.
Lý do cô vẫn luôn hoang mang lo sợ, ngay cả khi Đạt đã bị bắt. Bởi Đạt không phải kẻ chủ mưu trong cái chết của cô. Mà là Hoàng Anh! Chỉ cần cô ta còn tự do, cô sẽ không bao giờ an toàn.
Thế giới rộng lớn đến vậy, lại không đủ lớn để chứa cả hai người họ.
Vì thế hôm nay, cô hoặc Hoàng Anh, một kẻ phải nằm xuống.
Đám người trong phòng kinh ngạc trước thái độ của Phượng.
Người bị bắt cóc có quyền xúc động, Nhưng trong lời nói của cô hàm chứa sự thống khổ đau đớn không thể kìm nén.
Tới mức đám đàn ông trong phòng bắt đầu tự hỏi, trước vụ bắt cóc này, Hoàng Anh còn làm gì khiến cô bi thương khốn khổ đến thế.
Phượng nói như không còn hơi thở.
“Tại sao cô làm thế với tôi?”
Với cơ thể chằng chịt vết thương và nội tạng chảy máu, cô lúng búng van xin chúng thả cô bằng khuôn hàm không còn răng. Làm ơn, hãy giải thoát cho cô khỏi địa ngục!
Hơn một vạn lần cô đã tự hỏi trong lòng một câu. Tại sao?
Trong mớ bòng bong trộn lẫn giữa suy nghĩ tiêu cực và tự vấn khổ sở của Phượng, Hoàng Anh đáp nhẹ bẫng.
“Tại mày chướng mắt.”
Mặt Phượng trắng bệch.
Cô không bao giờ nghĩ câu trả lời lại đơn giản nhường này.
Hoàng Anh chướng mắt cô vì thế gây rối với cô. Sau đó cô ta lại cảm thấy chưa đủ, bèn rủ người khác phá hoại cùng. Đạt cảm thấy tự ái khi cô từ chối, hắn bèn lệnh cho đàn em bỡn cợt cô một phen.
Đám lửa nhỏ lan thành đám cháy lớn. Khi cô đã bị bắt cóc tới biệt thự ngoại ô của Đạt, thì đường sống của cô đã đóng chặt. Chúng như bị ma quỷ sai khiến thực hiện liên tiếp những tội ác ngày một dã man. Cô càng khóc lóc cầu xin thì chúng càng cảm thấy thỏa mãn.
Dần dần, những trò nhỏ không còn đủ kí.ch thích, chúng tìm thêm những trò ghê gớm độc ác hơn, tra tấn tàn nhẫn hơn nữa mới thỏa mãn được con quỷ đói khát trong chúng.
Và khi cô chết rồi, để trốn tránh pháp luật, chúng phải phi tang xác, tiêu hủy chứng cứ, tìm cách rửa tội.
Người chết không thể nói. Vậy thì mọi điều tiếng tội vạ đều đổ lên đầu cô đi.
Tội ác đôi khi gây ra chỉ bằng một tiếng thì thầm của quỷ dữ. Đơn giản như vậy:
“Tại mày chướng mắt.”
Phượng cảm thấy mình đang đứng giữa một trò khôi hài lớn nhất.
Nhiều lần cô đã nghĩ, ông trời cho cô sống lại là có lý do. Ông trời muốn cô sửa chữa sai lầm, tìm ra nguyên nhân tai nạn của bản thân, và làm lại cuộc đời.
Cô đã kiên trì vất vả năm năm. Từng giây từng phút chạy đua với thời gian.
Bao đêm cô tỉnh lại từ cơn ác mộng gào thét trong sợ hãi. Chỉ để biết điều này ư: “Tại mày chướng mắt”?
Phượng bỗng ngửa đầu cười. Cô cười man dại. Cười vang không ngớt. Đến tận khi một giọt nước nhỏ chảy xuống từ đuôi mắt trái, cô dừng lại.
Phượng nhìn Hoàng Anh. Cô cất một giọng lịch sự nhẹ nhàng. Lời lẽ đẹp tới mức đám lưu manh vây quanh phải trố mắt.
“Hoàng Anh, vậy tôi xin lỗi cô nhé. Tôi thành thật xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm cô chướng mắt.
Phượng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu cô chướng mắt tôi, phiền cô nói với tôi một câu được không? Tôi thề, trong tất cả những ngày còn sống. Chỉ cần nghe thấy tên cô tôi sẽ bịt tai lại. Trông thấy bóng cô từ xa tôi sẽ lập tức chạy trốn. Tôi thề cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ phải trông thấy hay nghe thấy tên tôi.
Tôi làm được. Tôi hoàn toàn có thể làm được đó Hoàng Anh! Cô có thể, làm ơn không giết tôi không?”
Phượng sở hữu một đôi mắt lớn sáng rực và có thần. Lúc này, đôi mắt ấy trợn lên đến mức cầu mắt sắp rơi ra khỏi hốc sọ. Giọng cô thều thào, điên dại như một kẻ tâm thần quá khích.
Hoàng Anh và tất cả những kẻ chứng kiến rơi vào trạng thái hoang mang pha sợ hãi.
Trạng thái tâm thần lẫn thái độ khủng hoảng cô dành cho Hoàng Anh đều vượt ngưỡng hận thù bọn họ có thể tưởng tượng.
“Ngươi không thể giết kẻ đã chết.”
Câu nói này chính là để miêu tả trạng thái của Phượng hiện tại.
Hôm nay, Hoàng Anh âm mưu bắt cóc, hãm hiếp tập thể, tra tấn cô ư?
Đừng làm cô cười.
Cô đã trải qua rồi.
“Hoàng Anh, cô không thể làm tôi sợ nữa”, Phượng nghe thấy tiếng lẩm bẩm đó phát ra từ môi mình.
Cô nói.
“Tôi sẽ không bao giờ lùi bước. Và nếu hôm nay cô thành công giết hại tôi một lần nữa, tôi sẽ tiếp tục vùng dậy từ cái chết.
Tôi thề đấy!”
Lòng Phượng tĩnh như mặt gương. Giờ, kẻ hoảng loạn đổi thành Hoàng Anh.