Mục lục
Thịt Phượng Hoàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng úp mặt xuống gối, rê.n rỉ chán nản.

“Ới giời ôi, tôi vừa làm cái gì thế này?”

Vừa tròn mười lăm ngày yêu nhau, cô bảo anh đừng mời cô dự đám cưới của anh. Vì đi dự đám cưới người yêu cũ rất kỳ. Điều này đã được ghi nhận là hành vi ngu xuẩn đi ngược lại sự tiến hóa của nền văn minh nhân loại.

Phượng ư ử r.ên rỉ như con cún bị thiến.

Chị Điệu quy củ ngồi cạnh, coi như không thấy quy trình tự vấn của cô.

Than thở được mười phút thì cô bật phát dậy như cái lò xo. Phượng luôn là người thay đổi thái độ, hành vi xoành xoạch nhanh hơn lật sách.

Không được. Anh sắp về rồi. Cô phải tìm cách đánh phủ đầu trước. Không thể để anh chiếm thế thượng phong.

Chị Điệu ngồi im nhìn cô chạy loạn khắp nhà như con Poodle tăng động. Cô loăng quăng một hồi khiến chị Điệu chóng cả mặt.

Đột nhiên cô kêu “A” một tiếng rõ to như thể phát minh ra sáng kiến mới. Sau đó chạy tọt vào phòng đàn và không ra nữa.

Bảy giờ tối, anh về đến nhà. Vì chung sống cùng cô, anh đặc biệt chú ý sắp xếp công việc để không trễ giờ ăn tối.

Nhiệm vụ của chị Điệu là bảo vệ cô khi anh không ở bên cạnh. Không quan trọng giờ giấc như thế nào. Miễn là anh trở về thì chị Điệu mới hết giờ làm việc. Anh đã về nhà, chị Điệu cúi đầu chào anh theo đúng nguyên tắc rồi ra về.

Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, chẳng thấy cô đâu.

Lời nói của cô mấy ngày nay tác động không nhỏ tới anh. Giống như đổ xi măng hết tầng này lên tầng khác, khiến tâm anh trĩu nặng.

Anh cầm túi tài liệu mang vào phòng làm việc. Thì đột nhiên một cái bóng trắng xông tới lao vào lòng anh.

Cô vòng tay quanh eo ôm anh thật chặt, ngửa đầu cười hì hì.

“Lão gia về rồi à?”

Cô mặc một cái váy suông ở nhà màu trắng. Cô mặc màu trắng luôn rất đẹp. Rất hợp với lớp son nước hồng nhuận trên môi cô. Cô không bao giờ trang điểm nên khi chỉ thoa son lên đã tạo ra hiệu ứng k.ích thích thị giác.

Cô là cô gái xấu xa. Cô lại âm mưu dụ dỗ anh.

Yết hầu của anh di chuyển lên xuống. Mắt không thể rời đôi môi cô.

Giống như khi cô đầu hàng trước vẻ quyến rũ dụ hoặc của anh. Cô biết anh không cưỡng lại được khi cô quyến rũ anh.

Cô đón lấy túi tài liệu trong tay anh.

“Anh đi tắm đi. Em cất túi vào phòng làm việc hộ anh.”

Vì cô lấy đồ trong tay anh nên hai người đã tách ra. Anh có chút tiếc hận không thể nói thành lời. Đành húng hắng ho một cái rồi vào phòng ngủ lấy quần áo.

Cô tung tăng mở cửa văn phòng, đặt tập tài liệu ngay ngắn lên bàn. Phòng làm việc của anh rộng lớn và quy củ chẳng kém gì văn phòng riêng tại công ty cả.

Muốn hiểu rõ một người thì hãy xem tủ sách của người đó.

Tiếng Anh của cô không tồi, nhưng nhìn tiêu đề của đống ngoại văn trên giá, đầu cô bắt đầu ong ong.

Anh phân loại sách cẩn thận theo chuyên ngành và thứ tự bảng chữ cái. Chẳng khác nào một thư viện quốc gia chuyên nghiệp. Vì thế cô không dám táy máy lên giá sách của anh. Với thói quen cuồng sắp xếp của anh, e rằng cô chỉ tráo vị trí của hai cuốn sách cạnh nhau anh cũng phát hiện ra.

Cô lại thêm một lần nữa băn khoăn: anh có mắc chứng OCD không nhỉ?

Chơi thân với Lợi – một sinh viên Tâm lý nửa mùa, anh ta nhồi nhét vào đầu cô không ít kiến thức kỳ quái. Phượng nhìn quanh phòng để xác thực xem có bằng chứng về việc anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay không.

“Ài, thực sự không phải mà.”

Chiếc tủ gỗ kê trong góc phòng có cánh tủ bên trái đang khép hờ. Nếu anh mắc OCD thật thì sẽ không để cửa tủ không đóng kỹ thế đâu.

Cô không phải dân chuyên nghiệp nên chẳng dám tự ý ra kết luận. Nhưng có một vài manh mối khác cũng chứng minh anh chẳng có hội chứng ám ảnh cưỡng chế đâu.

Anh là người khá phóng khoáng. Chỉ đặc biệt sạch sẽ và ưa sự tổ chức ngăn nắp. Một người ôm đồm lắm công nhiều việc như anh mà thiếu kỹ năng sắp xếp thì có mà ngập ngụa trong việc mất. Nên sống có tổ chức trở thành lối sống của anh.

Cô cầm lấy tay nắm cửa, mở khẽ từng chút. Một góc hẹp trong ngăn tủ tối lộ ra. Ánh sáng hắt lên một thành tủ.

Cô tự hỏi, anh để gì trong này nhỉ?

Bỗng nhiên cô có chút tò mò.

Mép cửa có vài vết trầy sơn. Chứng tỏ anh thường xuyên mở cửa tủ để xem thứ cất trong này.

Liệu anh có cất giấu thứ gì hư hỏng không? Trong mấy buổi tụ tập nói chuyện phiếm của đám bạn gái, họ nói rằng những chàng trai quy tắc như anh lại dễ mang đến nhiều điều bất ngờ. Người đàn ông nghiêm túc đôi khi sẽ khiến cô phải choáng ngợp với sự nổi loạn của anh.

Advertisement

Liệu bí mật của anh có khiến cô ngạc nhiên không? Phượng tự thắc mắc.

Cô tự nhủ lòng nhìn một chút cũng không sao. Cô chỉ mở he hé, coi xong sẽ đóng lại ngay. Khẳng định không bị anh phát hiện.

Phượng chậm chạp kéo cánh tủ gỗ ra.

Chợt cô nghe thấy thanh âm phát ra từ bên ngoài. Anh tắm xong rồi!

Nghĩ tới kế hoạch thiên tài mất cả chiều xây dựng, cô liền thôi tò mò, ấn chặt cánh tủ. Đảm bảo cửa tủ khớp với bản lề mới thôi.

Xong xuôi cô chạy như bay ra khỏi phòng. Trước khi đi không quên tắt đèn và đóng kỹ cửa.

Chiếc tủ gỗ ở góc phòng nằm im lìm trong bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK