Tiên ngồi im hững hờ xem như khán giả của một bộ phim hài nhàm chán. Chị chẳng buồn tỏ ra phấn khích hay khinh bỉ. Tiên cứ ngồi đó, vô hồn, có chút thất thần. Cứ như thể chị đã hóa thành một bức tượng sắt vô cảm. Dường như chẳng còn thứ gì trên đời có thể đả động tới Tiên nữa.
Chồng bà ta hủy hoại Tiên, con gái con trai bà ta chà đạp danh dự chị. Còn bà ta đang tâm đạp nát gia đình hạnh phúc mà chị gồng mình giữ gìn. Gia đình Tiến Phước đã biến Tiên thành con người ác độc, đáng thương nhất thế gian. Không gia đình, không ai yêu thương. Thậm chí, chị còn chẳng mấy quan tâm tới bản thân nữa.
Nhưng chị vẫn còn mục tiêu. Tiên ra hiệu cho tên đầu gấu buông bịt miệng để mụ đàn bà kia được nói.
Tiên lên tiếng trước.
“Một người đàn bà vô dụng.”
Chị nghĩ khi cất lời này, nếu kết hợp với nụ cười nửa miệng gây thù của Phượng thì quả thực gây náo loạn thiên hạ. Nhưng Tiên không giỏi mỉa mai như vậy. Chị không nên gượng ép bản thân thì hơn.
Mụ ta kêu lên, chửi rủa. Đối lập với mụ đàn bà điên đó là thái độ nhạt nhẽo của Tiên. Chờ bà ta gào đến khàn cổ rồi chị mới nói tiếp.
“Mụ đàn bà thất bại. Nhìn cậu quý tử và cô con gái rượu lần lượt mặc pyjama sọc có vui không? Tất nhiên bà chỉ có thể trơ mắt mà đứng nhìn rồi. Bởi bà chỉ là một kẻ ăn bám, một kẻ vô dụng. Là người thất bại nhất trong căn nhà này. Cảm giác hạnh phúc gia đình bị kẻ khác giẫm đạp thế nào? Nhất là khi kẻ ấy lại chính là…chồng mình.”
Bà ta gào lên.
“Mày câm mồm!”
Đúng là mẹ của Hoàng Anh có khác. Phong cách như đúc ra từ một khuôn. Âm thanh ồn ào chói tai làm Tiên khó chịu, nhưng chị không dừng lại.
“Ông ta làm vậy…là tôi xúi đấy. Tôi bảo ông Phước dâng Hoàng Anh cho Long Đen. Án kinh tế ở mỏ Quý Xá bung bét lên, tôi kêu ông ta đổ toàn bộ tội danh lên đầu Đạt.”
Tiên mỉm cười, nụ cười vô cùng thâm sâu.
“Mừng thật! Bây giờ…không còn kẻ nào có thể tranh giành tài sản của tôi và…”, nói đến đây, Tiên chạm lên bụng mình. Chị nâng mắt, cười với bà ta, khẽ khàng “và của con tôi nữa.”
Mắt mụ vợ trắng dã.
“Mày nói cái gì?”
Tiên nhẹ nhàng đáp.
“”Cống hiến” bao nhiêu năm cho ông Phước, tôi cũng phải được thù lao xứng đáng chứ! Cũng may, dù cơ nghiệp đóng băng, “của nổi của chìm” của ông Phước vẫn đủ cho tôi tiêu xài cả đời.”
“Mày…mày đừng có mà hoang tưởng. Ăn đời ở kiếp với lão bao nhiêu năm, lão là người tinh ranh thế nào tao còn không hiểu hay sao? Mày nghĩ mày có thể…”
Tiên ngắt lời.
“Tôi có thể khuyên ông Phước đưa cả đôi con đẻ vào tù. Bà còn nghi ngờ năng lực của tôi sao?”
Bà ta sững sờ, lắp bắp không thành tiếng.
Tiên đứng dậy, lướt qya người đàn bà nhếch nhác dưới chân, rời đi. Bà ta gọi với lại.
“Mày…mày…ảo tưởng!”
Tiên cụp mắt nhìn mụ ta. Giọng chị vô cùng hiển nhiên.
“Ảo tưởng?”
Tiên phì cười.
“Hai người thừa kế đã ngồi tù. Nhất là cậu quý tử của bà còn ngồi chung thân, muốn tiêu tiền lúc nào mà đòi thừa kế? Bà nghĩ ông Phước sẽ rủ lòng thương bố thí cho mụ vợ già mà ông ta chán ghét vài hào sao? Dù có, tôi – cũng – không – cho. Vì thế, đương nhiên tất cả sẽ thuộc về con của tôi rồi.”
Bà ta trợn mắt, rủa xả.
“Mày đừng tưởng sẽ dễ dàng như thế…tao…tao…”
Tiên hướng mặt về bức ảnh gia đình bốn người vô cùng êm ấm trong phòng khách nhà Tiến Phước.
Tiên bước đến phía dưới bức ảnh, nhẹ nhàng phác họa các họa tiết tinh xảo trên khung tranh.
Một diễn biến không ai ngờ tới, cô gái đi đôi hài màu xanh ngọc trang nhã bước tới bàn trà. Cô cầm bức tượng Thần Tài bằng ngọc, quăng về phía bức ảnh. Lớp kính phủ vỡ nát, rơi loảng xoảng xuống sàn. Tượng Thần Tài đập lên sàn, đứt đầu. Đầu và thân đứt lìa, bắ.n ra hai phía.
Hai gã đàn ông theo phản xạ buông mụ đàn bà dưới đất, lui về phía sau tránh mảnh kính rơi. Bà ta không kịp trở tay, vải mảnh kính sắc xoẹt qua người, bàn tay và bàn chân chảy máu. Vết cắt ngọt tới mức mụ không hề cảm thấy đau đớn. Nhưng máu nhanh chóng lan ra từ vết cắt, đầm đìa.
Tiên vô cảm, hai kẻ đánh thuê chẳng thèm cho người thân cô thế cô như bà ta một ánh mắt thương xót. Bà ta bỗng thấy đôi mắt cay xè. Không chồng không con. Bà ta đã hy sinh cả một đời cho gia đình, đổi lại là điều gì đây?
Tiên châm chọc.
“Không muốn nhìn thứ rác rưởi này chút nào. Ông Phước – giờ là của tôi. Mọi tội trạng của ông ấy đã được rửa sạch trên đầu Đạt. Giờ ông Phước đã trở lại làm một thương nhân trong sạch. Với số vốn lưu động và cơ sở quan hệ ngầm thâm sâu từ lâu, ông Phước sẽ lấy lại địa vị nhanh thôi. Còn bà, nếu biết điều, tôi sẽ ban ơn cho không phải ra đường ăn xin.”
Tiên xoay lưng bước đi. Bóng dáng thướt tha bay bổng trong làn gió thu se lạnh khiến mụ ta bừng tỉnh. Hai vệ sĩ đã buông bà ta ra và đi theo sau Tiên nên không ai cản trở bà nữa. Mụ ta bật dậy, hét bằng toàn bộ sức bình sinh.
“Con đi.ếm! Tao sẽ không cho mày được toại nguyện đâu! Mày chờ đấy.”
Đáp lại lời thách thức chẳng có tính sát thương của bà ta, Tiên nhàn nhã bước đi.
Mụ ta nhìn theo bóng lưng yếu điệu của Tiên, mắt trợn ngược, răng nghiến kèn kẹt.
Còn Tiên, phía trước tấm lưng cao ngạo là một nụ cười nhạt.
Tiên nghĩ:
“Rất mong chờ.”
Tiên không còn là con người cũ của mình. Chị biết.
Không cô gái nào muốn biến bản thân thành một phiên bản mưu mô, độc đoán hết. Chính những kẻ ích kỷ tàn nhẫn đã đẩy những cô gái này trước những lựa chọn nghiệt ngã. Trốn chạy sự thật. Chống trả. Hoặc chết.
Cô gái đáng thương ở tòa án chọn chạy trốn hiện thực.
Kiếp trước Phượng đã chết trong oan khuất.
Còn ngay lúc này, Tiên lột xác từ một con người ủy mị thành một người phụ nữ dũng cảm, đấu tranh vì vận mệnh của mình.
Ba người này đều có một điểm chung. Họ đều là các Mỹ Phượng.