Cả bữa cơm cô chẳng phải động tay gắp món nào. Anh hiểu rõ cô thích ăn gì. Cô chỉ việc ăn, còn anh cẩn thận xếp đồ lên cái đĩa nhỏ cạnh bát cô.
Ở nhà họ làm vậy thành thói quen, tự nhiên có người ngoài theo dõi, thành ra cô hơi ngượng.
Anh lại chẳng coi sự tồn tại của Minh ra gì, nghiêm túc thực hiện tốt nhiệm vụ. Minh cứ nhìn họ, cười tủm tà tủm tỉm. Một lát sau anh phải ra ngoài nghe điện thoại, cô buông đũa xuống, giơ tay xin hàng.
“Giờ anh ấy ra ngoài rồi. Anh có thể cười thỏa thích.”
Minh chỉ nhếch mép.
“Đừng hiểu nhầm. Anh chỉ hơi choáng với dáng vẻ gà mẹ của An thôi. Chứ chờ được ngày tảng đá cù lần đó nở hoa anh mừng lắm chứ.”
Minh quả nhiên là bạn thân nhất của anh. Dám nói về anh không tí chừng mực nào.
Phượng thở phào một cái. Cô không suy nghĩ nhiều, vô tư hỏi.
“Khi anh ấy bảo ra mắt bạn thân. Em còn tưởng có cả Lileen cơ đấy.”
Nụ cười trên môi Minh chợt tắt. Sau đó anh ta nói đầy ẩn ý.
“Con bé Liên đang ngồi nghịch cát đâu đó ở miền Trung rồi.”
Phượng chưa kịp thấm ngụ ý của Minh thì anh ta nói tiếp.
“Gia thế tốt giúp Liên không phải cố sống cố chết phấn đấu như các nghệ sĩ khác cùng ngành. Hơi khó nghe, nhưng sự thực là vậy. Nhiều lúc Liên khá đỏng đảnh. Show nào thoải mái vừa chơi vừa làm, ekip chịu chiều theo các yêu sách quái gở của Liên thì con bé mới miễn cưỡng nhận. Thế nên mới được mệnh danh là “Nữ hoàng bùng show” chứ.
Vậy mà tuần trước Liên theo một chương trình truyền hình thực tế xuyên Việt kéo dài mấy tháng đấy. Chương trình này vốn không có tiếng tăm, được phát trên một kênh truyền hình địa phương. Cachet* thì thấp, nội dung chương trình chủ yếu là hành xác khách mời.”
* Từ gốc tiếng Phát của Cát-xê
Nhận ra Minh đang muốn biểu đạt một vấn đề quan trọng, Phượng lặng lẽ nghe anh ta nói.
“Công ty quản lý biết thừa thân phận của Liên, cưng chiều nó như bà hoàng vậy. Thế mà tự nhiên họ dí show này cho Liên, nó lại không dám chống đối. Giờ chắc đang chuẩn bị đi bắt ếch đêm hay khóc thét trước cái hố xí hai ngăn ấy chứ.
Tính khí Liên…ừm…tương đối khó chiều. E là lần này phải chịu khổ rồi.”
Phượng cười thành tiếng.
“Anh Minh, anh muốn nói gì?”
Minh không úp mở nữa. nói thẳng.
“Con bé gây sự với em à? Người có thể không e dè bố mẹ Liên mà dám xuống tay xử lý nó…chỉ có An thôi.”
Minh có thể nhìn thấy rõ ràng, khi An không ở bên, cô rũ bỏ dáng vẻ ngây ngô hiền lành, lại khoác lên tấm áo đầy gai nhọn sắc bén.
Cô chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau.
“Em nghĩ không ra Lileen lại phá hoại em lúc nào.”
Cô nhấn mạnh chữ “lại”.
“Nhưng em tin anh ấy không bao giờ làm việc thừa thãi. Nếu giờ Lileen đang bị phạt. Thì nghĩa là cô ta đáng bị vậy.”
Cô cầm ly nước hoa quả bên cạnh lên, nhấp môi rồi đặt xuống.
“Tình cảm của mấy người cũng tốt thật. Vồ mấy con ếch, chặt củi hay gánh phân cũng có gì ghê gớm. Thuở nhỏ em làm suốt. Nào thấy ông anh tốt bụng ở đâu lên tiếng dỗ dành. Em chỉ nói vậy thôi. Không có ý chê bai anh nhiều chuyện đâu.”
Xưng hô “anh”, “em” nhẹ nhàng. Câu từ vô tư tưởng như chỉ mang nghĩa tường thuật. Nhưng ẩn trong đó, từng từ từng chữ đều mang nghĩa sát phạt. Khiến Minh không thể mở miệng chống chế.
Minh dường như thấy lại hình ảnh “nữ rapper” mắng không cần thở trong bữa tiệc sinh nhật của mình. Chỉ có điều ly rượu vang cô đung đưa trong tay đã bị thay bằng nước hoa quả. Vì An nói cô chưa khỏe nên không được chạm vào cồn.
Tuy nhiên điều ấy chẳng ảnh hưởng tới sự bén nhọn trong ánh mắt cô.
“Nếu đó là biện pháp anh ấy nghĩ ra. Em thấy rất phù hợp để áp dụng cho Lileen.”
Cô em gái thế gia, muốn đánh muốn mắng đều không được. Chi bằng để người khác điều trị thay.
Lileen là loại tiểu thư thấy cọng tóc bị chẻ đã hét ầm lên rồi. Giờ tham gia show hành xác, õng ẹo càng nhiều thì càng thêm thời gian vật vã ngoài trường quay.
Đạo diễn, ekip, các khách mời khác…không thiếu người hành Lileen thay cô. Mới nghĩ tới đây đã thấy sảng khoái rồi. Phương pháp của anh thật hợp ý cô.
Minh há miệng rồi ngậm miệng. Mãi mà anh ta không biết nói gì. Lúc này anh quay trở lại phòng ăn, chẳng thèm nhìn Minh mà tiến thẳng về chỗ cô.
Trong nháy mắt, gương mặt cô tràn ngập hạnh phúc. Mọi gai nhọn trên người rũ sạch, cô cười tươi tắn nhìn anh.
Sự lột xác hoàn toàn này diễn ra ngay trước mặt Minh. Anh ta gần như không thể tin nổi. Cô gái này chẳng khác nào con tắc kè hoa.
Dần dần, người Minh thả lỏng. Anh ta nhìn sự tương tác hài hòa của đôi trai gái trước mắt.
Có lẽ chỉ đứng trước mặt người kia họ mới để lộ ra bản chất thật của mình. Đối với An là sự dịu dàng. Còn Phượng hoàn toàn bỏ xuống sự phòng bị.
Minh hơi cúi đầu. Đồ ăn bỗng không còn mùi vị.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Minh đứng hút thuốc lá bên ban công, nhìn theo chiếc xe biển 8888 lái ra khỏi khuôn viên nhà hàng.
Trong hai mươi tám năm cuộc đời, Minh đã nhìn cảnh cậu bạn thân lái xe đi cả trăm lần. Vì người rời khỏi cuộc chơi trước luôn là anh.
Người ngoài có thể thấy tình bạn của hai người họ hơi lạ lùng. Minh luôn hớn hở nhiệt tình, lôi kéo anh vào mọi cuộc vui, kể cả những nơi nhảm nhí nhất. Còn anh luôn hời hợt đáp lại.
Chỉ có Minh lý do. Không phải ngẫu nhiên Minh luôn ra sức kéo anh về nơi náo nhiệt. Mà anh cũng không phải kẻ bản tính lãnh đạm trời sinh.
Minh nợ anh.
Chiếc xe biến mất sau lùm cây. Minh dụi điếu thuốc, quay trở về phòng bao.
—
Mười giờ tối, nhưng hướng xe đi không phải quay về nhà. Cô hỏi:
“Ủa, đi đâu vậy anh?”
Anh ra chiều bí hiểm, không đáp. Tới tận khi xe đỗ lại trước cửa Nhà hát lớn. Cô há hốc miệng. Anh bảo đi xem kịch thì coi đấu thầu. Còn không nói gì thì nghe hòa nhạc thật à?
Cô nhìn quanh, không thấy có khách khứa tấp nập như ngày công diễn bình thường. Mà mười giờ đêm còn ai diễn cho anh xem nữa. Rõ ràng nhà hát đã đóng cửa rồi.
Trước vẻ hiếu kỳ của cô, anh chỉ cười, xấu tính không giải thích. Anh dẫn cô tới cửa chính. Một nhân viên mặc đồng phục chạy ra mở cửa, dẫn hai người tới hội trường.
Thân là nhà soạn nhạc, nhưng cô chưa từng bước chân vào Nhà hát Lớn. Cô chưa đủ tầm cỡ để đưa tác phẩm của mình biểu diễn tại nơi này. Đồng thời cô nghèo kiết xác nên không có tiền nhàn rỗi mà mua vé nghe nhạc.
Nhà hát được xây dựng với lối kiến trúc của miền Nam nước Pháp thế kỷ hai mươi. Lộng lẫy và rực rỡ, hệt như trong giấc mơ của cô vậy.
Hai người tới hội trường, anh ra hiệu cho nhân viên nhà hát lui xuống.
Chân cô như được chắp thêm đôi cánh, bay từ hàng ghế này tới hàng ghế khác. Sau đó cô chạy vù lên sân khấu, nhìn xuống ba tầng ghế phủ nhung đỏ quý phái. Phượng ngẩng đầu, nói bằng cả sự mộng mơ bấy lâu cô giấu kín.
“Lão gia, một ngày, khán giả từ khắp mọi nơi sẽ ngồi kín ba tầng ghế này, trầm trồ trước tác phẩm của em.”
Anh đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
“Lúc ấy, tôi sẽ ngồi ngay hàng ghế đầu.”
Anh dắt cô tới giữa sân khấu. Ánh đèn vàng sáng rực chiếu lên chiếc grand piano ba chân. Anh đỡ cô ngồi xuống ghế.
Chiếc piano C.Bechstein của Đức. Hãng đàn có lịch sử từ năm 1853 này sản xuất hai dòng đàn. Dòng chất lượng hạng trung chỉ để chữ “Bechstein”. Còn dòng cao cấp, đắt đỏ, sản xuất với số lượng có hạng, thì in thêm chữ “C” vô cùng kiêu ngạo bên cạnh họ của người sáng lập. Và trên thân đàn, cô nhìn thấy dòng chữ vàng “C.Bechstein” cực kỳ sắc nét.
Chiếc C.Bechstein đẳng cấp này là giấc mơ của bất cứ người chơi nhạc chân chính nào. Phượng không phải ngoại lệ. Cô như kẻ trộm mộ bị mê hoặc bởi kho báu vô giá. Không thể cưỡng nổi ham muốn được chạm vào nó.
Giọng cô run run.
“Em thử chơi một đoạn được chứ?”
Dáng vẻ anh vô cùng đáng tin khi anh gật đầu. Vì vậy cô không chút lưỡng lự đặt tay lên những phím đàn giá trị như vàng thỏi này.
Cô dạo đoạn trích cô yêu thích nhất trong vở “Bóng ma trong nhà hát Opera”. Chuỗi âm thanh trầm bổng vang vọng khuếch tán khắp khán phòng tráng lệ. Kết thúc đoạn nhạc, cô xúc động, đôi tay ngưng trọng giữa không trung.
“Ôi, âm thanh này. Gợi cảm hơn cả Leo Dicaprio hồi trẻ.”
Anh bật cười trước bộ dáng ngốc nghếch của cô.
“Em thích chứ? Nó là của em.”
Phượng nhìn anh, há hốc mồm, sau đó cười híp mắt.
“Đùa hay lắm!”
Chiếc C.Bechstein này thuộc đẳng cấp sử dụng trong các cuộc thi đấu piano quốc tế. Giá trị không dưới mười một con số.
Vẻ nghiêm túc trên mặt anh khiến cô suýt nữa tưởng anh nói thật đấy. Gương mặt than của anh không hợp để nói đùa chút nào.
Cô toan đứng dậy bởi biết mình không đủ tiền đền cho một vết xước trên đàn. Bỗng anh ấn vai cô, để cô ngồi xuống ghế.
Sau đó anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tôi không nói đùa bao giờ.”
Cô cười ngốc nghếch.
“Ha ha. Em cười rồi. Anh có thể dừng lại.”
Anh đặt tay lên phím đàn, thành thạo đánh lên một giai điệu quyến luyến.
“Không đùa. Chiếc đàn này tôi đặt làm riêng cho em. Nó phải di chuyển 9.410 kilomet để được gặp em đấy.”
Phượng ngơ ngác. Anh nói:
“Vẫn không tin? Trên nắp đàn có đề tên em.”
Phượng đứng bật dậy, chạy ra kiểm tra.
Hàng chữ vàng in hoa “Nguyễn Thị Mỹ Phượng” vô cùng chói lọi. Cô run run chạm tay lên. Chữ in chìm, nét mảnh mai, vô cùng tinh tế.
Cô bật dậy, nghiêm túc nhìn anh.
“Em không thể nhận món quà này được.”
Anh nắm tay phải của cô, ngửa lòng bàn tay ra. Các đầu ngón tay cô hằn đầy sẹo do chơi đàn guitar. Cô vội rụt tay lại nhưng anh giữ quá chắc. Anh từ tốn mở từng ngón tay đang cuộn chặt của cô. Nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo xấu xí một cách nâng niu. Như thể anh vô cùng yêu thương chủ nhân của chúng vậy.
“Tôi nghe nói em thường sáng tác và chơi nhạc bằng chiếc guitar cũ. Nhưng em thoải mái nhất khi sáng tác bằng piano. Lúc viết nhạc kịch, em luôn dành cả ngày ở nhà hát chỉ vì muốn mượn piano của họ. Giờ guitar em đem cho rồi. Lấy gì để sáng tác?”
“Em có thể mua guitar khác. Chiếc đàn này giá trị quá lớn. Em không nhận được.”
Bàn tay anh ấm áp, xoa lên gò má lạnh của cô.
“Tôi thích đối xử tốt với em. Em cứ kệ tôi đi.”
Nhìn cô vất vả, anh không nỡ.
Cô rất bối rối. Dù nhìn ở góc độ nào, cô cũng không xứng với anh. Phượng nắm lấy bàn tay đang vuốt má cô. Giọng cô cứng rắn.
“Em biết anh không có ý xấu. Nhưng việc anh làm cho em đặt chúng ta ở vị trí không ngang hàng.”
Nếu ngay từ đầu vị thế đã không ngang nhau, thì để có được mối quan hệ bình đẳng rất khó. Đã không bình đẳng, thì tình dễ tan như bong bóng xà phòng.
Anh nắm tay cô, ngón tay anh vuốt ve những vết chai trên ngón tay.
“Nhiều hơn vài đồng tiền trong túi không khiến tôi đứng cao hơn em.”
“Nhưng người khác không nghĩ vậy.”
“Tôi chẳng bao giờ quan tâm dư luận. Tôi trân trọng em, là đủ rồi.”
Anh càng tốt, cô càng tiếc nuối. Càng gần anh, cô càng sợ.
Sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ nhẫn tâm trả thù anh. Hoặc giả, cô chống không lại sức hút của số phận, ngày cô đi anh sẽ đau khổ.
Cô ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào lồ.ng ngực vững chãi của anh. Cô lẩm bẩm:
“Lão gia, anh bị ngốc à?”
Úp tai vào lồ.ang ngực của anh, cô cảm nhận được tiếng cười trầm phát ra. Anh vòng tay lên tấm lưng gầy của cô.
“Nuông chiều em là phúc lợi của tôi.”
Một người đàn ông trầm tĩnh và đáng tin cậy.
Cô đã chọn anh. Không phải vì tham lam những của cải vật chất này. Cô yêu anh, nhưng lo sợ ngày chia xa.
Trong buổi triển lãm cưới, anh Lợi nói, dù không được bền lâu, thì thú thực, cô cũng không có gì phải nuối tiếc. Bởi cô tìm đâu ra người thứ hai trên đời yêu thương cô đến thế.
Anh cũng thật cô đơn. Nếu có thể sưởi ấm trái tim anh thêm ngày nào, thì tốt ngày ấy. Cô không dám mơ tưởng lâu dài.
Biết đâu nhờ đoạn tình cảm này, lúc “lên đường” cô sẽ nguôi nuối tiếc.
—
Đắm chìm trong hạnh phúc quá lâu, các giác quan của cô dần mất đi sự nhạy bén. Sáng sớm, chuông điện thoại của cô vang lên inh ỏi.
Cô díp mắt quờ quạng đầu giường, kịp bấm nút nghe trước khi điện thoại nhỡ tới lần thứ ba.
“Alo! Phượng! Mày biết tin gì chưa?”
Cô lồm cồm bò dậy, cô đáp một cách tỉnh táo nhất có thể.
“Dạ…có chuyện gì thế chị Linh?”
Chị Linh hít sâu một hơi. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng ở đầu dây bên kia.
Bỗng chốc cô tỉnh ngủ. Hơi thở nguy hiểm này vô cùng quen thuộc. Nó khiến toàn bộ dây thần kinh của cô căng lên.
Chị Linh nặng nề nói.
“Cái Tiên…tự sát rồi.”