Lileen trợn mắt nhìn anh tiến từng bước vào phòng mình. Anh khẽ nghiêng đầu nói với mẹ Lileen đáng hốt hoảng sau lưng.
“Xin phép cô, cháu có việc riêng cần nói với Liên.”
Áp lực từ anh quá lớn, mẹ Lileen sững sờ tới mức không ngăn cản hành động đóng cửa của anh.
Cánh cửa gỗ khép lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Trong phòng là không khí im lặng chết chóc.
Anh không lãng phí thời gian, nói:
“Anh cần em cung cấp mô tả chi tiết về kẻ bắt cóc. Đặc điểm nhận dạng, phương tiện di chuyển, bất cứ thông tin hữu dụng nào em quan sát được tại hiện trường.”
Môi Lileen run lên. Anh không tới vì nghi ngờ hay dò la cô ta. Anh đã biết!
“Em…em không biết gì hết”, Lileen thốt lên.
Anh không phải là dạng người sẽ để người khác đùa cợt. Với tình thế cấp bách hiện tại, anh lại càng trở nên thiếu kiên nhẫn.
Anh quay sang trái, nhìn mặt đồng hồ treo tường. Hành động của anh khiến Lileen bất giác làm theo. Bây giờ là 11 giờ 13 phút.
Anh nói:
“Cô có hai phút để trình bày mọi thứ mình biết. 11 giờ 15 phút, nếu cô không phối hợp điều tra…”
Lileen cao giọng.
“Không thì sao? Chẳng lẽ anh dám đưa em đi tù?”
Lileen có thể đoán, nếu anh đã tìm tới cô ta, hẳn anh đã tim hết toàn bộ bằng chứng có thể. Chắc chắn những gì anh có không đủ để lần ra đầu mối.
Anh không có bằng chứng buộc tội cô ta. Càng không thể tìm ra Phượng. Cô ta sẽ nói mình vô tình đạp nhầm chân ga. Kể cả anh hay cảnh sát cũng không thể quy cô ta tội che giấu tội phạm.
Phán đoán đó cho Lileen thêm sự tự tin. Cô ta ngẩng cao đầu.
“Em không hiểu anh đang nói gì. Em không biết gì hết.”
Anh không nhìn Lileen khi cô ta nói mà dõi theo mỗi lần di chuyển của kim đồng hồ.
Thời gian không đứng về phía anh.
Lileen nói xong cũng là lúc kim dài chỉ đến số ba. Thời gian dành cho cô ta đã kết thúc.
Không giống như trong tưởng tượng của Lileen, anh không nói gì, không nhìn, càng không khổ sở thuyết phục cô ta. Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Đột nhiên điện thoại anh rung lên. Vốn đang chột dạ kèm hồi hộp, chỉ tiếng rung của di động cũng khiến Lileen giật bắn.
Anh bắt máy.
Đội trưởng điều tra Martin là người gọi đến. Căn phòng yên lặng tới mức Lileen có thể nghe thấy giọng của Martin ở đầu dây bên kia.
Và Martin thông báo điều khiến cô ta còn hoảng sợ hơn cả cảnh sát.
“Anh Ba, đã chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của Công ty Xuất nhập khẩu nhà họ Trần cho…”
Lileen hoảng sợ tới mức không thể nghe nốt đoạn sau.
Lileen lao đến, níu tai anh lại.
“Anh An…anh không thể bán cổ phiếu nhà em cho đối thủ. Ông ta đã có đến năm phần trăm cổ phần công ty, nếu có cả cổ phần CCorp nắm giữ…”
Anh tiếp lời:
“Thì sẽ nhiều hơn số cổ phần trong tay bố cô. Công ty gia đình cô sẽ đổi chủ. Tôi biết”, giọng anh nhẹ tênh.
Sự tĩnh lặng trong đôi mắt anh khiến Lileen hoảng sợ. Anh không đùa. Phan Nhật An không bao giờ nói đùa.
“Trong ba phút tiếp theo, mỗi phút tôi sẽ tiếp tục chuyển nhượng năm phần trăm. Nếu cô không khai toàn bộ những gì mình đã chứng kiến, thì sau ba phút nữa, cô không còn là ái nữ của ông trùm xuất nhập khẩu. Bố cô không còn là chủ tịch. Mẹ cô không còn là phu nhân hào môn. Gia đình cô sẽ trở thành chuyện cười những lúc trà dư tửu hậu. Cống hiến cả đời của bố mẹ cô sẽ đi đời cùng sự ngoan cố của cô.”
Cổ họng Lileen nghẹn lại. Mãi sau cô ta mới tìm được lại giọng nói. Âm thanh nghẹn, lí nhí nhưng quyết ương bướng không phục.
“Anh không có nhiều cổ phần như vậy.”
Anh đáp thản nhiên.
“Mới thu mua.”
Anh nói tiếp.
“Và vẫn đang thu mua.”
Advertisement
Kim giây chạy qua số mười hai. Anh thông báo:
“Hai lăm phần trăm.”
Đó là số cổ phần của nhà Lileen đã bay vào tay đối thủ.
Không gian tĩnh lặng tuyệt đối. Dường như trong căn phòng, mọi thứ đều bất động. Lileen giương đôi mắt đỏ lừ uất hận nhìn anh. Còn anh hướng về phía đồng hồ.
Dường như kim giây là thứ duy nhất còn đang hoạt động.
Tích tắc.
Tích tắc.
Tích…
Lileen quát lên:
“Anh không thể làm thế, anh An! Gia đình chúng ta là thế giao! Em như em gái anh vậy. Bố mẹ em không có lỗi gì hết!”
Anh nhìn Lileen. Lần đầu tiên trong hai mươi năm quen biết, Lileen nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt anh. Và ánh mắt như thể nhìn đống rác rưởi ấy lại hướng vào cô ta.
“Lỗi của họ là nuôi dạy ra một kẻ độc ác như cô.”
Anh nhìn đồng hồ. Anh không cần thông báo thêm, Lileen biết số cổ phần trong tay đối thủ đã ngang bằng bố cô ta. Ba mươi phần trăm.
Lòng cô ta rối bời, không thể nghĩ thêm điều gì.
Lúc này, anh tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt Lileen. Đầu anh hơi cúi xuống, hơi thở tàn nhẫn khiến sống lưng cô ta lạnh toát.
“Tôi cho cô một cơ hội. Trong vòng một phút nữa, cả nhà cô trắng tay. Hoặc nói ra mọi thứ mình biết, và tôi sẽ chuyển năm phần trăm này cho bố cô. Bố cô giữ được cái ghế, còn cô vẫn là ái nữ thượng lưu được người người tôn trọng.”
Lời anh nói như sợi dây cứu mạng đối với Lileen, cô ta mừng rỡ ngước đôi mắt nhìn anh.
Nhưng thứ đối diện cô ta là một đôi mắt vô cảm.
Anh nói:
“Ba mươi giây.”
—
Sau khi cúp điện thoại, Martin xoa trán nhìn bản đồ tư duy trên tường.
Hung thủ đã lên kế hoạch kỹ càng trước khi ra tay.
Hắn thông thạo vị trí bên trong trung tâm thương mại của CCorp. Hắn đồng thời nắm được toàn bộ góc chết của camera an ninh, các vị trí trực và tuần tra của bảo vệ. Chuẩn bị sẵn một bộ đồng phục bảo vệ để tránh bị phát hiện. Thậm chí, tinh vi tới mức bỏ thuốc mê vào trà của nhân viên trực camera.
Điều ấy chứng minh hắn phải thăm dò địa hình, lịch trình công tác của bảo an trung tâm thương mại hàng tháng trời.
Tranh thủ lúc anh Ba tới tra khảo nhân chứng Lileen, Martin và đội điều tra tiếp tục theo dõi băng ghi hình của trung tâm thương mại thời gian hai tháng trở lại.
Hung thủ phải tới nghiên cứu hiện trường trước khi gây án. Martin không tin hắn không để lại bất cứ sơ hở nào.
Quay lại điểm xuất phát, lọc ra các đối tượng tình nghi là một chuyện hết sức khó khăn. Trước mắt có thể chia ra làm hai nhóm tình nghi.
Một, hung thủ là kẻ thù của Phượng.
Hiện tại, mọi kẻ thù của Phượng đã ngồi sau song sắt. Với mức độ ra tay tinh vi này, khiến anh Ba không khỏi nghĩ sang hướng khác.
Advertisement
Hai, kẻ bắt cóc nhắm vào anh Ba hoặc thù địch với tập đoàn CCorp.
Tuy nhiên, đặt trong trường hợp mục tiêu của hắn là Phượng thì điều này hoàn toàn vô lý.
Thứ nhất, chuyện đời tư gia đình Hoàng Nguyên vô cùng kín tiếng. Tương tự chuyện hai người yêu nhau cũng vậy. Chỉ những người quen thân cận mới biết.
CCorp tất nhiên không ít kẻ thù. Nhưng kẻ nào mới có thể tiến sát sườn họ như vậy.
Thứ hai, làm sao hắn biết sau vài tháng Phượng sẽ tới mua sắm tại khu trung tâm thương mại đó để nghiên cứu khu vực từ trước?
Có lẽ nào, người bắt cóc Phượng là kẻ thù của anh Ba?
Hiện tại là 11 tiếng sau khi Phượng bị hành hung và bắt cóc. Hung thủ không để lại bất cứ dấu vết nào tại hiện trường. Không có nhân chứng. Camera an ninh không thể lùng theo dấu vết của hắn ta.
Chuông điện thoại của Martin vang lên.
Không ngoài dự đoán mà anh dặn Martin trước khi đi. Martin lập tức nghe máy.
“Martin, trên đuôi xe của hung thủ dán một miếng decal ghi “Ô tô Đức Thịnh”. Điều tra ngay.”
Qua giọng nói gấp gáp, Martin có thể đoán anh vừa rảo bước, vừa gọi điện thoại. Martin nhanh chóng nhận lệnh.
“Vâng, thưa anh Ba.”
Anh trở lại trụ sở, đội an ninh đang tiếp tục phân tích các đoạn băng trong khi Martin chỉ đạo điều tra viên.
Martin thông báo.
“Anh Ba, chúng tôi đã phân tích camera an ninh của trung tâm thương mại trong vòng một tháng trở lại. Đồng thời đã nhận được đoạn ghi hình an ninh do chủ quán Phoenix gửi đến.
Trong băng ghi hình tại trung tâm thương mại, chúng tôi phát hiện ra một nhân vật khả nghi. Người này xuất hiện tại trung tâm thương mại nhiều lần liên tiếp trong vòng một tháng.”
Martin điều khiển chuột, chiếu cận cảnh vào một kẻ đội mũ lưỡi trai. Martin đưa cho anh một danh sách liệt kê lại toàn bộ thời gian và địa điểm kẻ lạ mặt kia xuất hiện.
Hắn tới tổng cộng mười chín lần vào tháng trước. Có lần chỉ lòng vòng trong vài tiếng, lần ở lại cả ngày, hẳn là để quan sát thời điểm vắng khách, lịch trực và tuần tra của bảo vệ.
Bởi đây là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất thành phố với đầy đủ khu vui chơi giải trí, mua sắm và ẩm thực. Gia đình hay nhóm bạn dành cả ngày vui chơi ở đây là chuyện bình thường.
Đội bảo vệ của trung tâm luôn đề cao cảnh giác với những kẻ khả nghi đề phòng trường hợp trộm cắp trà trộn.
Vì thế, trong nhiều đoạn băng ghi hình, mỗi lần xuất hiện, hắn cố tình ăn mặc theo các phong cách khác nhau, đồng thời cũng vào những khung giờ khác nhau để tránh bị bảo vệ của ca trực đó lưu ý.
Nhờ kinh nghiệm và khả năng quan sát, đội của Martin mới phát hiện ra kẻ khả nghi này nhanh đến vậy.
Martin nói tiếp:
“Những lần tới thăm dò trước kẻ tình nghi không đi phương tiện cá nhân tới trung tâm thương mại. Camera an ninh ngoài cổng thu được hình hắn đi từ bến xe bus hoặc đi bộ từ ngoài vào.
Chúng tôi đã tìm ra lai lịch của chiếc xe dựa trên thông tin mà nhân chứng Trần Ngọc Liên cung cấp. Decal Đức Thịnh đến từ một công ty cho thuê xe. Phương tiện dùng để bắt cóc nạn nhân là một chiếc xe thuê. Công ty cho thuê xe tại quận Hoàng Mai. Căn cước hắn dùng để thuê xe là giả, người chủ thuê không hề phát hiện.”
Martin càng nói, bàn tay anh càng siết chặt.
Kẻ đó đã lên một kế hoạch tinh vi suốt thời gian dài. Nhằm bắt cóc người yêu anh.
Anh biết lúc này mình phải thật tỉnh táo. Như vậy anh mới có thể quyết kịp thời và chính xác được. Dù sâu thẳm trong anh đang muốn thét gào.
Martin chuyển sang màn hình thứ hai, tiếp tục nhiệm vụ.
“Anh Ba, đây là băng ghi hình anh Lợi gửi đến.”
Martin thao tác trên máy.
Ánh sáng xanh của màn hình hằn lên trên con ngươi đen nhánh của anh.
Martin nói:
“Chúng tôi cũng tìm được một kẻ tình nghi trong những đoạn băng an ninh của pub Phoenix. Dựa vào đặc điểm ngoại hình, có thể khẳng định hai người này là một.
Kẻ này chỉ xuất hiện tại pub vào tối chủ nhật hàng tuần. Vì đặc điểm của pub là thường xuyên có khác quen tới vào các dịp cố định. Biết nhân viên quán sẽ không thấy lạ khi có một vị khách quen thường xuyên tới vào chủ nhật. Nên hắn không cố tình ăn mặc khác nhau vào mỗi lần.
Chủ pub Phoenix là anh Lợi và các nhân viên đã hỗ trợ cho lời khai.
Kẻ tình nghi thường tới vào tám giờ và về sau mười giờ mỗi tới chủ nhật. Hắn luôn gọi một chai bia và ngồi một mình ở bàn cuối cùng cách xa sân khấu nhất. Hắn đã xuất hiện đều đặn như vậy kể từ khi Phoenix mới khai trương. Vì thế cả ông chỉ của Phoenix và các nhân viên đều có ấn tượng với hắn.”
Hung thủ luông xuất hiện lúc tám giờ tới mười giờ tối chủ nhật. Nghe tới đây, anh không thể bình tĩnh thêm nữa.
Đó chính là khung giờ Phượng biểu diễn định kỳ của Phượng từ lâu.
Mục tiêu của hắn là Phượng!
Hắn biết lịch làm việc của cô tại Phoenix ngay từ khi mở quán. Tuần nào hắn cũng âm thầm theo dõi cô. Nhưng đêm diễn nào anh cũng có mặt trước mười giờ để đón cô, vì thế hắn không có cơ hội ra tay.
Hung thủ đã chọn một thời điểm hoàn hảo để gây án.
Hắn biết sắp tới lễ mừng đầy tháng con của Tiên. Vì thế Phượng sẽ cần mua sắm cho dịp này. Hắn nắm được việc anh phải đi công tác, vậy nên không thể đồng hành cùng cô. Đồng thời, khi anh trở về thành phố, phát hiện ra Phượng bị bắt cóc, lúc ấy phản ứng thì đã muộn.
Hung thủ đã có vài tiếng để mang cô đi. Giờ này, cô có thể đang bị tra tấn, hoặc…
Martin thấy vị lãnh đạo của mình cúi đầu xuống, hai tay ôm trán. Anh không quát tháo, la hét hay lộ ra bất cứ biểu cảm nào hết.
Nhưng bằng sự nhạy bén của một điều tra viên, Martin nhìn ra cảm xúc thật của anh. Martin chưa bao giờ thấy anh suy sụp đến thế.
Hai bàn tay vẫn đan vào nhau, đặt trên trán. Martin nghe thấy anh nói:
“Căn cước dùng để thuê xe là giả, nhưng ảnh hẳn là thật chứ?”
Nếu ảnh không khớp diện mạo người tới thuê thì hãng xe chắc chắn từ chối.
Martin gật đầu, đưa anh ảnh chụp chiếc căn cước công dân giả.
“Mô tả từ các nhân chứng của pub Phoenix khớp với ngoại hình của người trong ảnh căn cước.”
Nhìn thấy tấm ảnh, toàn bộ máu trong người anh chảy ngược.
“Không thể nào. Hắn đã bị bắt.”
Martin máy móc đáp:
“Dù là một thành viên trong nhóm, hắn đủ thông minh để tránh các tội hình sự. Sau sáu tháng tạm giam và cải tạo thì đã được thả ra.”
Khi này, mọi điều vô lý đã trở nên hợp lý. Giải thích cho lý do tại sao hung thủ thường xuyên tới Phoenix, nhưng Lợi không hề phát hiện ra hắn.
Nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt Martin, anh biết đây không phải lúc để đi sâu vào việc thừa thãi này.
Anh gọi:
“Trung.”
Trung, đội trưởng đội phản ứng nhanh bước lên phía trước, hô to:
“Có.”
Anh ra lệnh:
“Phối hợp với đội điều tra, thực hiện phương án một.”
Martin và Trung đứng thẳng, hô:
“Rõ!”