Họ sẽ theo chân Thái Hương tới một nhà hàng sang trọng. Dọc đường đi, Lileen thân thiết khoác tay Thái Hương đi trước. Phượng lẽo đẽo theo sau, vác theo đống quà cồng kềnh, trông chẳng khác nào nha hoàn.
Trước khi Phượng kịp nhận ra, ba người họ đã ngồi trong nhà hàng Tây xa hoa. Lileen nhường menu cho Phượng chọn trước. Lileen cố tình gài cô. Phượng nào phân biệt được các loại thực đơn. Nên chọn món khai vị nào? Loại salad nào hợp ăn cùng loại protein được chế biến trong món chính? Lileen sẽ dụ cô gọi rượu vang. Sau khi Phượng căng mắt nhìn hàng loạt dòng chú thích in nghiêng khó nhìn dưới tên từng loại rượu, Lileen sẽ cười phá lên và nói.
“Chúng tôi sẽ không dùng rượu vang cho bữa trưa. Cô chẳng hiểu gì cả, Phượng.”
Lileen sẽ nhếch mép cười khi cô húp súp phát ra tiếng. Hay mỗi lần cắt thịt dao của cô cứa vào đĩa sứ vang lên tiếng kèn kẹt ghê răng.
Sự vụng về ấy thành công khiến hành lông mày thanh tú luôn trong trạng thái thư giãn của bà Thái Hương nhíu nhẹ. Phuộng biết, khi ấy cô tiêu tùng rồi.
Phan Nhật An chết tiệt! Ai bảo mỗi lần dùng cơm Tây anh đều cắt nhỏ thức ăn cho cô. Làm cô bây giờ cái gì cũng không biết.
Phượng khẽ nâng môi, thể hiện phong thái tự tin đáp lại Lileen.
“Cảm ơn lời mời của cô. Hiện tôi còn việc riêng cần làm.”
Phượng có thể cúi đầu trước bà Thái Hương nhưng Lileen thì nhất quyết không.
“Theo như tôi thấy, cô cũng nên về nhà đi. Bám theo người đang bận công vụ chỉ làm họ vướng chân thôi.”
Theo như Phượng được biết, bản thân gia đình ba người đứng đầu CCorp cũng giống như một tổ chức nhỏ. Mỗi người có một nhiệm vụ riêng.
Ông Hoàng Nguyên là Chủ tích CCorp. Ông là đầu não của cả tập đoàn. Bà Thái Hương trên danh nghĩa là phu nhân nhà họ Hoàng, không tham gia vào việc kinh doanh của tập đoàn. Nhưng trên thực tế, Thái Hương với kỹ năng đối ngoại xuất chúng, thực hiện nhiệm vụ quảng giao trong giới thương lưu, vận động hành lang tại giới doanh nhân.
Sự kết hợp giữa sự thành công của CCorp do Hoàng Nguyên vận hành và sức mạnh mềm Thái Hương phát triển giúp quyền lực của nhà họ Hoàng bành trướng như ngày hôm nay.
Chức vụ hiện tại của lão gia nhà cô là CEO. Khi nhìn vào Phượng, người Thái Hương thấy không phải người yêu của con trai. Mà là người kế thừa vị trí hiện tại của bà.
Vậy nên một cô gái thiếu năng lực, yếu đuối không thể sóng vai bên con trai bà để gánh vác sứ mệnh nặng nề đến thế.
Anh giống mẹ ở điểm vô cùng nghiêm túc. Vì vậy, nếu bà Thái Hương đi giám sát việc kinh doanh của trung tâm thương mại, tuyệt đối không có việc bà dẫn theo Lileen. Cô ta đang bám theo sau bà để nịnh nọt.
Lời Phượng úp úp mở mở hé lộ bắn trúng tim đen của Lileen. Cô ta liếc xéo Phượng. Lileen đã đánh trống khua chiêng nãy giờ. Phượng không để cô ta giành lại lợi thế, lập tức đoạt lời trước.
“Thân là người biểu diễn nghệ thuật. Quỹ thời gian rảnh rỗi của cô hơi rộng đấy.”
Bản thân là một tiểu thư lớn lên trong hào môn, Lileen hiểu nghệ thuật của việc đối đáp. Lileen ung dung tiếp chiêu.
“Phượng… cô cũng biết… tôi khác với đám nghệ sĩ bán mạng vì danh vọng đó. À, tôi nhớ cô có một cô bạn thân. Vác bụng bầu 6 tháng đi làm album.”
Lileen làm như vừa vỡ lẽ ra, thốt lên.
“Ồ, trùng hợp ghê! Cô vừa mua đồ cho trẻ con. Hẳn là đem tặng cho cô ca sĩ kia, đúng chưa?”
Lileen cười tủm tỉm.
“Nghe nói cô ta là mẹ đơn thân. Người trong giới đang rỉ tai nhau, võ đoán cha đứa trẻ là đại gia nào. Phượng, tôi khuyên cô một câu chân thành. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Nếu cô muốn trèo lên cao, thì ít nhất hãy rũ bùn dưới chân đi đã. Tốt nhất nên tránh xa cô ca sĩ xui xẻo đó ra. Kẻo người không hiểu chuyện lại gom cả hai thành cùng một loại.”
Phượng híp mắt. Mấy lời này Lileen muốn phô ra cho bà Thái Hương thấy hơn là để Phượng nghe. Câu trước thì phê phán cô giao du với người xấu. Câu sau liền ví cô là đồ nông dân bần hàn?
Bà đây chính là xuất thân nông dân đấy! Cô không cần phải ví với chả von.
Phượng đặt biệt ghi thù câu cuối cùng. Lileen rủa cô đi tới bước đường đeo bám đại gia sau đó vác bụng bầu tự xoay sở mưu sinh?
“Lileen, cô đừng trách tôi không nể mặt”, Phượng nghĩ.
Phượng thẳng thắn, nhẹ nhàng đáp trả.
“Liên, chẳng có gì sai khi dốc sức vì công việc. Người mẹ đơn thân ấy đã giành được ba giải thưởng với album mà chị ấy thực hiện trong những tháng thai kỳ vất vả nhất. Trong mắt cô, chị ấy là một nữ ca sĩ không chỗ dựa bị người đời bêu rếu. Còn tôi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ, phấn đấu hết mình vì đứa con chưa chào đời cùng bản thân. Tôi hiểu, và tôn trọng chị ấy. Tại sao tầm nhìn của chúng ta lại khác biệt nhỉ?
Tôi hiểu với địa vị và chỗ dựa vững chắc, con đường sự nghiệp của cô thênh thang như đường quốc lộ. Còn chúng tôi – những nghệ sĩ “bán mạng” như cô nói – sẽ chẳng bao giờ bì kịp được cô.
Riêng điều này, tôi nghĩ cô đúng, cô Liên ạ.
Bởi vì trên thực tế, Liên, chúng ta không tham gia cùng một cuộc đua. Cô xem ca hát là lớp trang điểm cho danh tiếng hào nhoáng của mình. Còn đối với chúng tôi, âm nhạc là cuộc sống. Thứ chúng tôi theo đuổi không phải danh vọng hay tiền tài. Cái đích của chúng tôi là mang lại giá trị cho cộng đồng.
Tôi không xem kẻ nửa vời như cô là đối thủ. Vì thế, Liên, tôi và cô không cùng đẳng cấp.”
Hai ông anh thế giao An và Minh thường gọi Lileen bằng tên thật bởi họ lớn lên cùng nhau. Còn đối với Phượng, Lileen là một nghệ sĩ trong giới giải trí. Những người trong ngành luôn xưng hô với nhau bằng nghệ danh thay vì tên thật.
Tuy nhiên, Phượng thích gọi Lileen bằng tên thật. Mỗi lần Phượng gọi cô ta là “Liên”, sẽ gợi nhắc cô ta nhớ về lần xấu mặt tại sự kiện từ thiện hàng năm ở Đài truyền hình.
Phượng đã khó chịu với thái độ thượng đẳng của Lileen lâu rồi. Cô ta lúc nào cũng ra vẻ cao quý hơn nghệ sĩ bình thường, khiến người ta chướng mắt. Đều là người, có hai tay hai chân, Lileen tưởng cô ta có gì ưu việt hơn người? Cô ta có mười con mắt à? Hay biết bay như vịt trời?
Sống trong vòng tay che chở của anh, lâu lắm rồi Phượng không có cơ hội mắng người. Ôi, quả nhiên là sảng khoái.
Lileen nhìn Phượng, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng. Nhưng vì bà Thái Hương đứng ngay sau lưng nên cô ta không dám nổi nóng đánh mất vẻ thục nữ. Phượng thấy cả người Lileen gồng lên, bặm chặt môi, ánh mắt nhọn như giáo mác phóng về phía cô.
Phượng cười thản nhiên. Cô học được phong thái điềm đạm này từ anh. Quả nhiên so với kẻ dễ cáu gắt, người ung dung trước mọi biến cố có uy hơn nhiều.
Phượng mỉm cười, gật đầu với bà Thái Hương.
“Cháu còn có việc, xin phép đi trước ạ. Cháu chào cô.”
Phượng quay sang nhìn Lileen mặt nóng tới mức có thể đun sôi nước.
Cô chỉ mỉm cười đầy ẩn ý thay cho lời chào rồi đi thẳng.
Vì vậy, Phượng không biết đằng sau bóng lưng khảng khái của cô, khóe môi của bà Thái Hương nhếch lên thật nhẹ. Dù đôi mắt vẫn bị che bởi lớp kính, không thể đoán được thái độ thực sự của bà thế nào.