Hệt như lần trước, Mike chào đón cô bằng một cái ôm và áp má thân thiết theo phong cách phương Tây.
Mike đeo chiếc mặt nạ đính đá quý lấp lánh khiến cô chói mắt choáng váng. Phượng bắt đầu nghi ngờ gần trên chiếc mặt nạ đó là kim cương và đá quý thật.
Mike nhẹ nhàng đỡ cằm cô, điều khiển gương mặt cô nghiêng sang hai bên. Mike đánh giá kiệt tác của mình trên tai cô. Ông khen ngợi một cách phóng đại.
“Chúa ơi, nàng thơ của tôi! Cô đẹp như một nàng tiên cá vậy! Đôi sapphire tự nhiên chất lượng AAA. Hai viên đá màu sắc đồng nhất, các góc được mài thủ công. Dây khuyên tai làm từ bạch kim chất lượng cao. Dáng dây mảnh dài tôn cần cổ thon dài tuyệt đẹp của cô. Phượng, thiên tài nào sáng tạo nên kiệt tác này cho cô vậy?”
Đôi mắt cô lúng liếng lên khi cười, sáng hơn cả viên sapphire tự nhiên chất lượng AAAA.
“Anh đấy, Mike.”
Mike vui sướng giang tay ôm cô lần nữa.
“Haha, phải rồi. Cảm ơn cô vì những bản nhạc tuyệt vời hôm nay nhé!”
“Mọi điều hoàn hảo nhất cho ngày sinh nhật của anh.”
Minh nhìn bộ dạng nịnh đầm khéo léo của Phượng. Sao anh không biết cô còn có dáng vẻ lém lỉnh này nhỉ? Cái gì mà mọi thứ hoàn hảo cho ngày sinh nhật? Kẻ nào phá banh buổi tiệc sinh nhật của anh ta vậy?
Mike không hề ngần ngại tâng bốc Phượng giữa nhóm đại gia. Cô hơi ngại khi thấy sự xuất hiện của Minh.
Minh đeo mặt nạ nửa mặt viền bạc. Đứng cạnh anh ta là một vị tiểu thư xinh đẹp cô đụng mặt trong thang máy hôm qua.
Gần đây không tới nhà hát nên cô không hề biết Minh và Ánh đã chia tay. Dẫu vậy, mối tình kết thúc chóng vánh chẳng hề khiến cô bất ngờ chút nào.
Mike khéo léo giao thiệp với từng người. Sau khi hỏi thăm xã giao với Minh, Mike nói:
“Cậu Minh, tôi có gửi lời mời tới cậu Alex Phan. Không biết hôm nay Alex có thể tham gia sự kiện hay không?”
“Alex Phan”? Lại một người Phượng chưa từng hay tên.
Nhưng Phượng đoán Minh thân thuộc với vị Alex này, nên Mike mới hỏi thăm Alex qua Minh.
Minh mỉm cười lịch thiệp, thong thả đáp:
“Cậu ấy đang tiếp quản dần công việc gia đình, vì thế gần đây rất bận rộn.”
Mike kinh ngạc:
“Alex đã chuẩn bị tiếp quản tập đoàn rồi ư? Thật bất ngờ. Tôi không hề nghe được thông tin gì.”
“Dù ở vị trí giám đốc tài chính, cậu ấy đã đảm nhiệm trọng trách của giám đốc điều hành rồi. Mike, anh cũng biết mà, gia đình họ rất kín tiếng.”
Dù hướng mặt về phía Mike, Phượng thấy rõ ràng khóe mắt Minh chĩa về hướng cô. Ánh nhìn sắc lẻm, và lời như nói cho để riêng cô nghe.
“Việc chuyển giao vị trí sẽ được công bố sớm thôi. Bây giờ đến tôi muốn gặp mặt cậu ta còn khó kia mà. Có lẽ lúc này cậu ấy còn đang làm việc ở một nơi cách đây vài trăm nghìn cây số. Sau này…cậu ấy sẽ càng thêm bận rộn…không còn thời gian cho những người không cần thiết.”
Khi Minh nói câu cuối cùng, anh ta nhìn thẳng vào mắt Phượng.
Minh thể hiện ác ý trực tiếp với Phượng. Anh ta nghi ngờ Phượng tiếp cận bạn mình là có âm mưu.
Hoài nghi của Minh là điều dễ hiểu. Phượng có quá nhiều hành vi bất thường. Thêm vào đó là điều kiện của anh quá thu hút. Hấp dẫn tựa mật ngọt kéo đám ruồi như cô bu vào.
Trước lời móc mỉa của Minh, Phượng làm ngơ như không có gì, môi tủm tỉm cười.
Tuy ngoài mặt Phượng tỏ ra bình thản, nhưng thực tình trong lòng cô không được vô tư như vậy. Phượng bắt đầu tính toán xin phép Mike rời khỏi cái vòng tròn giao thiệp này.
“Ừm, Mike, tôi xin phép được quay lại…”
Cô còn chưa kịp nói xong, bỗng một tiếng phụ nữ reo lên, phá tan không khí trang nhã của buổi tiệc.
“Anh Ba! Anh Ba tới kìa!”
Dường như trong giới thượng lưu “anh Ba” là một từ khóa đặc biệt. Tất cả mọi người dừng toàn bộ việc đang làm, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia đang chỉ.
Hàng người tự động rẽ sang hai bên.
Anh bước tới, ung dung, đĩnh đạc.
Hình ảnh anh xuất hiện đẹp như một cảnh phim quay chậm.
Trước hàng nhìn con mắt chăm chú, anh từ tốn tiến về phía chủ tiệc. Một người đàn ông có phẩm vị như anh, xuất hiện ở bất cứ đâu cũng trở thành tâm điểm.
Giọng anh trầm, ấm. Khiến mọi lời điều anh nói ra đều tràn ngập từ tính và uy lực.
Anh cất lời chào với Mike.
Vốn tưởng anh chắc chắn không tới, Mike phấn khích khi thấy sự hiện diện của anh.
Mike bước tới, hồ hởi bắt tay và hàn huyên với anh.
Phượng im lặng đứng phía sau Mike, ngại ngùng di mũi giày xuống sàn.
Chợt cô có ảo giác một áp lực nào đó đang tập trung vào mình. Phượng ngẩng đầu lên và bắt được ánh nhìn của anh.
Xuyên qua một nhóm người đông đúc vây quanh anh, ánh mắt hai người chạm nhau. Giữa sự huyên náo của phòng tiệc, hai ánh nhìn quấn lấy nhau, vấn vít không rời.
Minh nhìn anh, rồi đưa mắt ra phía người đứng đó cả một quãng xa, Phượng. Hàng lông mày phía sau mặt nạ của Minh trầm xuống.