Mục lục
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm Lưu cầm tách trà, nói: “Đừng lo, cô sẽ làm tốt thôi. Trong tuần này, chúng ta sẽ dành thời gian để tổ chức việc đào tạo.”

“Được rồi, chủ nhiệm, tôi đi làm việc đây."

Tô Chiêu Chiêu vừa rời khỏi văn phòng Chủ nhiệm Lưu, đã gặp Trưởng phòng Tạ.

Trưởng phòng Tạ hỏi: “Cô đã nói gì với chủ nhiệm vậy? Sao vui thế.”

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, nói: “Chủ nhiệm bảo tôi đào tạo kiến thức sơ cứu, nói rằng trong tháng này sẽ cho tôi lên chính thức!”

“……”

Trưởng phòng Tạ nhớ lại hôm qua Chủ nhiệm Lưu đã nói với ông: ‘Tiểu Tô đã giúp cung tiêu xã của chúng ta được vinh danh, tôi định cho cô ấy chính thức trong tháng này, coi như thưởng cho cô ấy!’

Ầy dà, đồ ngốc này, vốn dĩ sắp được lên chính thức rồi, bị người ta bán đi mà vẫn cười.

Trưởng phòng Tạ không nói gì thêm với cô, quay lưng vào và vào văn phòng Chủ nhiệm Lưu.

Ông là trưởng phòng, không thể để đồng nghiệp của mình bị thiệt thòi được!

Tô Chiêu Chiêu vui vẻ quay trở lại cửa hàng phía trước.

“Chị Tô, chị đã xong việc chưa!” Tiểu Đường thấy cô ngay lập tức chạy lại gần, hỏi: “Sao rồi? Phóng viên đã phỏng vấn gì rồi?”

Tô Chiêu Chiêu suốt nửa ngày hôm nay không ở cửa hàng, chỉ có Tiểu Đường bận rộn một mình, cô cũng cảm thấy khá ngại, nói: “Xin lỗi nha, Tiểu Đường, để em bận một mình.”

Tiểu Đường vẫy tay, nói: “Không sao đâu, em vui còn không kịp!”

Tiểu Đường nghĩ rất đơn giản, cảm thấy Tô Chiêu Chiêu được phỏng vấn, được khen thưởng là đã mang lại danh dự cho nhân viên bán hàng như bọn họ!

Cô cảm giác mình làm việc ở cung tiêu xã cũng được nở mày nở mặt.

“Nhanh kể cho em biết đi, phóng viên hỏi gì vậy? Trưa nay ở căng tin, em nghe người trong văn phòng nói chị hiểu biết thật nhiều, còn đọc sách y học gì nữa, là sách của hàng ngàn năm trước……”

Tiểu Đường cứ líu ríu hỏi, làm Tô Chiêu Chiêu phải vừa làm việc vừa trả lời.

“Vậy nên chúng ta cũng phải học mấy cái kiến thức sơ cứu kia à?”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiểu Đường tức thì cảm thấy mất hứng.

Tô Chiêu Chiêu thấy Tiểu Đường như vậy hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Đường thở dài: “Em nhớ đến anh họ của em, anh ấy chỉ lớn hơn em một tuổi thôi. Lúc mười tuổi, anh ấy đi tắm trong sông, vốn biết bơi, nhưng không biết sao, đột nhiên bị chìm. Khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã nói quá muộn rồi. Cả gia đình bác cả em bây giờ nhớ đến là khóc.”

“Tối qua em về nói với bố, bố nói nếu lúc đó vớt anh ấy lên, gặp những người biết sơ cứu như chị thì tốt biết mấy. Lúc đó họ chỉ biết nén nước trong bụng ra, thấy anh ấy không tỉnh lại, vội vã đưa đến bệnh viện, nhưng tiếc là vẫn không kịp.”

Tô Chiêu Chiêu thở dài.

Tiểu Đường nói: “Chị Tô, em nhất định sẽ học thật kỹ, nhất định phải học được! Sau này nếu gặp người bị chìm, em cũng sẽ cứu họ giống như chị!”

Tô Chiêu Chiêu vỗ vai cô ấy: “Được rồi, em nhất định sẽ dạy cho em thật kỹ.”

Kể từ khi quyết định tổ chức đào tạo, Tô Chiêu Chiêu cũng không vội vàng lên kế hoạch giảng dạy. Sau khi về đến nhà sau giờ làm, cô mới ngồi vào bàn làm việc, lấy sổ và bút ra, viết kế hoạch đào tạo cụ thể.

Trong lúc viết, cô cảm thấy như được trở lại hiện đại.

Trong hai năm làm nhân viên văn phòng, cô đã viết bao nhiêu văn bản thế này nhỉ.

Cho nên chuyện lên phương án huấn luyện này, với cô giống như hạ bút thành văn.

“Viết gì vậy?”

Tô Chiêu Chiêu viết đến nhập tâm, thậm chí không biết Cố Hành đã về khi nào, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu.

Tô Chiêu Chiêu bình tĩnh nói: “Chủ nhiệm Lưu giao cho em chịu trách nhiệm đào tạo kiến thức sơ cứu trong đơn vị. Không phải tục ngữ có câu, nhớ tốt còn không bằng viết xuống sao. Em đang ghi lại những nội dung cần giảng."

Cố Hành đặt một tay lên bàn, tay kia đặt lên ghế mà Tô Chiêu Chiêu ngồi, tiến lại gần xem.

Chủ đề đào tạo: Đào tạo kiến thức sơ cứu.

Thời gian đào tạo: Chưa xác định.

Mục đích đào tạo: Đào tạo kỹ năng và kiến thức sơ cứu, tuyên truyền công việc cứu hộ sơ cứu, nâng cao khả năng sơ cứu của nhân viên.

Mục tiêu đào tạo: Học và nắm vững các kỹ năng sơ cứu cơ bản, có khả năng xử lý nhanh chóng và chính xác các sự cố sơ cứu trong tình huống khẩn cấp, giảm hoặc tránh thiệt hại về người và tính mạng.

Phía dưới là nội dung đào tạo cụ thể.

Phân thành ba mục, rõ ràng, mạch lạc, chỉ cần đọc qua là hiểu.

Phần sau còn chưa viết xong.

“……Viết rất tốt.”

Mỗi mục một mục, cô đều viết chi tiết hơn cả tài liệu khi anh được đào tạo trong quân đội lúc trước.

Tô Chiêu Chiêu được khen cũng không tỏ vẻ gì, nói: “Thật vậy à? Em đã xem lại các tài liệu cũ trong đơn vị để học cách viết, thêm vào một vài ý tưởng của mình thôi.”

Cố Hành nhấn nhẹ vai cô ấy: “Anh biết, em rất thông minh, còn thích học hỏi, hiểu nhanh, có cả ý tưởng riêng.”

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn anh ấy: “Đoàn trưởng Cố, anh khen vợ mình như vậy, có phải hơi tự ca tự vinh không nhỉ?”

Cố Hành cười: “Anh chẳng tự ca gì đâu, anh nói thật mà.”

Wow!

Hai chữ “nói thật” chính là lời khen ngợi lớn nhất nha.

Hai người cười đùa vài câu.

“Được rồi, em viết tiếp đi, anh đi nấu ăn.”

Nói xong, Cố Hành ra ngoài.

Tô Chiêu Chiêu nhìn bóng dáng anh, rút lại ánh mắt, cúi đầu.

Chẳng bao lâu, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng về đến nhà.

Việc đầu tiên Cố Tưởng làm khi về là ôm chai nước tu một mạch.

Cậu lớn như vậy, tất cả lời nói của cậu cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay, cậu kể đi kể lại chuyện ở công viên bao nhiêu lần, khát đến khô cả cổ, nước cậu mang từ nhà đi học đã cạn sạch rồi.

Giờ cậu đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Không chỉ bị các bạn học hỏi, trên đường về nhà cậu còn bị người lớn kéo ra hỏi nữa, làm cậu mệt c.h.ế.t rồi.

Trong hai ngày, sự việc nhà họ Cố lên báo đã gần như lan truyền khắp khu vực an trú.

Tô Chiêu Chiêu về nhà cũng không ít lần bị kéo ra hỏi.

Cố Tưởng cẩn thận đặt phần thưởng nhận được vào ngăn kéo dưới bàn học, sổ và bút này, cậu không định dùng, muốn giữ làm kỷ niệm.

Sau khi Tô Chiêu Chiêu viết xong, cô đi vào bếp giúp chồng nấu ăn.

Kỹ năng nấu ăn của Cố Hành ngày càng cải thiện, món xào giờ đây đã rất ra gì và này nọ, hương vị cũng được cải thiện nhiều.

Tô Chiêu Chiêu vừa giúp anh nấu ăn, vừa nói với anh chuyện cô sẽ được lên chính thức trong tháng này.

“Chủ nhiệm Lưu nói, chỉ cần em đồng ý đào tạo thì sẽ cho em lên chính thức đúng không?”

“Đúng rồi!”

Lại còn "đúng rồi".

Cố Hành đổ thêm nước vào nồi, hỏi: “Vậy phần thưởng của em khi lên báo là gì?”

“Lên báo còn phần thưởng à?” Tô Chiêu Chiêu ngập ngừng, lãnh đạo chưa nói gì cả.

Cố Hành đậy nắp nồi, nói: “Lãnh đạo của em cứ một câu lại vẻ vang, 2 câu danh dự, còn viết bài thông báo khen ngợi em, còn muốn báo cáo lên cấp trên. Em nói xem, không có phần thưởng, có nghe được không?"

Anh nghỉ một chút rồi tiếp tục: “Em có từng nghĩ Chủ nhiệm Lưu từ đầu đã định cho em lên chính thức sớm chưa?”

“À? Ý anh là… lên chính thức là phần thưởng mà họ đã định từ trước?”

Cố Hành gật đầu: “Rất có thể. Các thứ khác em cũng không thiếu, hiện tại chỉ thiếu chuyện được làm chính thức thôi.”

Tô Chiêu Chiêu nháy mắt mấy cái, bảo sao hôm nay Trưởng phòng Tạ nhìn cô như thể đang nhìn một thằng ngốc.

Haizz…...

Lỗ to rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK