Tô Chiêu Chiêu và mọi người cũng không đứng xem thêm, dẫn con cái về nhà.
Sau đó lại nghe Vương Xuân Hoa nhắc vài lần rằng con trai cả của Chủ nhiệm Bành đã được gửi đến đơn vị bên dưới để đi lính.
Cô còn kể về Cao Nguyệt, ban đầu mọi người đều nghĩ rằng cô ấy không thể làm tốt vai trò mẹ kế, sẽ bỏ bê bọn trẻ, như câu nói cũ: "Mấy đời bánh đúc có xương chứ."
Không ngờ Cao Nguyệt lại làm mẹ kế rất tốt.
Ba đứa trẻ ở nhà sống tốt hơn nhiều so với khi chỉ có cha. Chúng được mặc quần áo và giày mới, người lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Đứa con gái út thì được cô ấy mang theo khắp nơi, đi chợ cũng cõng đứa bé trên lưng. Đứa bé gọi cô là mẹ, rất thân thiết. Người ngoài nhìn vào còn tưởng đó là con ruột của cô ấy.
"Cao Nguyệt, cô ấy thật biết cách sống." Vương Xuân Hoa thở dài.
Tất nhiên, đó là chuyện sau Tết.
Gần đến Tết, người trong đơn vị cũng ít đi nhiều, không ít người lên kế hoạch đưa vợ con về quê nhân dịp Tết. Ba ngày nghỉ Tết không đủ nên họ xin nghỉ trước.
Không chỉ hợp tác xã mà trong quân đội cũng vậy, nhiều người có phép thăm nhà đều xin nghỉ để về nghỉ Tết.
Đối với phần lớn mọi người, Tết Nguyên đán đã trở thành một truyền thống đoàn tụ khắc sâu trong tâm hồn.
Dương Viễn Chinh cũng xin giấy giới thiệu từ phòng nhân sự, sau đó xin nghỉ nửa ngày, cầm giấy đi xếp hàng mua vé tàu ở ga Hải Thành.
Khi anh về, áo đã bị rách một mảnh.
"Người đông quá! Có người đi xếp hàng từ nửa đêm. Tôi mua được vé cũng nhờ quen biết, nếu không phải đợi đến chiều cũng chưa đến lượt."
Dù sao thì anh cũng đã mua được vé, Trưởng phòng Tạ cho anh về sớm để về nhà chuẩn bị.
Từ ngày 28, Tô Chiêu Chiêu và mọi người bắt đầu được nghỉ, ba ngày nghỉ chính thức, cộng thêm ngày nghỉ phép, tổng cộng cô có bốn ngày nghỉ.
Các cửa hàng phía trước, cửa hàng may, cửa hàng bông, và cửa hàng lương thực đều treo biển nghỉ Tết, đến mùng hai mới mở cửa trở lại.
Thậm chí, chợ cũng nghỉ vào đêm giao thừa và mùng một.
Hợp tác xã đã thông báo nghỉ Tết từ trước.
Ngày 28, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành cùng hai đứa trẻ ở nhà, bắt đầu chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa!
Tô Chiêu Chiêu lôi quần áo cũ ra cho họ mặc, đeo khẩu trang vải dày và găng tay bảo hộ, cô còn quấn khăn hoa lên đầu mình và con gái để chắn bụi.
Họ phân công rõ ràng: người cao dọn dẹp mạng nhện và bụi trên xà nhà, người thấp lau cửa sổ và đồ đạc. Hai đứa trẻ cũng không kém cạnh, một đứa giúp lau sách trên kệ và những lọ đựng trong nhà, đứa còn lại cầm chổi quét nhà.
Từ trong ra ngoài, cái gì cần giặt thì giặt, cái gì cần lau thì lau, một ngôi nhà không lớn nhưng họ cũng mất cả buổi sáng mới dọn dẹp xong.
Vương Xuân Hoa ở nhà bên cạnh đang chiên bánh dầu, bảo Châu Phương Phương bưng một bát qua.
Khi dọn dẹp, Tô Chiêu Chiêu đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Thức ăn chiên rán thì lúc nào mùi cũng thơm!
Tô Chiêu Chiêu nhận bánh dầu và mang vào bếp, đổ ra một cái bát khác rồi đưa cái bát rỗng lại cho Châu Phương Phương. Cô còn lấy một nắm kẹo nhét vào túi áo cô bé: "Giúp thím cảm ơn mẹ nhé."
Châu Phương Phương cảm ơn rồi vui vẻ mang bát về nhà.
Tô Chiêu Chiêu mang bánh dầu ra, gọi mọi người lại ăn.
Vừa chiên xong, nóng hổi ăn mới ngon, để nguội sẽ không còn ngon nữa.
Tô Chiêu Chiêu cắn một miếng, vừa thơm vừa dẻo, nhân bên trong là đậu đỏ, thật ngon!
Cố Hành đang rửa tay bên bồn rửa. Thấy tay anh còn ướt, cô cầm một cái bánh đưa đến miệng anh.
Cố Hành liếc nhìn các con, thấy chúng không để ý, liền cúi đầu cắn một miếng.
Tô Chiêu Chiêu nói: "Ngày mai chúng ta cũng chiên bánh đi, chiên bánh dầu và thịt chiên. Chiên nhiều một chút, còn có thể dùng nấu canh."
Cố Hành gật đầu: "Được, đừng tiếc dầu."
Cái bánh dầu này chiên rõ ràng là thiếu dầu, nên vỏ ngoài không giòn lắm.
"Biết rồi."
Hợp tác xã Tết năm nay phát quà có một bình dầu, khoảng hai cân. Vài ngày trước, Cố Hành cũng mang về một bình dầu mười cân, Tô Chiêu Chiêu thường nấu một ít mỡ động vật để dành trong hũ, nhà không thiếu dầu ăn.
Ăn uống tốt, sức khỏe cũng thay đổi rõ rệt, Tô Chiêu Chiêu so với lúc mới đến đã tăng ít nhất 10 cân!
Tất nhiên, với cơ thể chỉ nặng khoảng hơn 40 kg trước đây, tăng 10 cân vẫn còn gầy.
Tô Chiêu Chiêu đã hài lòng với cân nặng hiện tại, chỉ có Cố Hành là không hài lòng, anh luôn muốn cô tăng cân thêm nữa.
Một tối, Tô Chiêu Chiêu hỏi anh, bao nhiêu cân là tốt nhất?
Cố Hành suy nghĩ một lúc, nói ra một con số khiến Tô Chiêu Chiêu muốn đánh anh.
"60 kg."
Cô không muốn tăng đến 60 kg đâu!
Trong giới giảm cân, 60 kg là cân nặng khó giảm nhất!
Ngày 29, Tô Chiêu Chiêu bận rộn từ sáng.
Chu Tiểu Quân bên nhà hàng xóm định rủ Cố Tưởng và Cố Niệm đi chơi pháo — cậu siêng năng một thời gian, cuối kỳ vừa vặn đạt điểm chuẩn.
Đến nhà Cố Tưởng, thấy Tô Chiêu Chiêu đang chuẩn bị chiên thịt chiên, cậu không đi chơi nữa mà ngồi cạnh bếp nói muốn giúp.
Cậu chắc chắn rằng thím Tô sẽ cho nhà cậu một bát mang về, cậu muốn là người đầu tiên ăn, mang về thì mẹ cậu sẽ để dành đến Tết mới cho ăn.
Bánh dầu hôm qua, cậu mới ăn được một cái, mẹ cậu đã khóa tủ lại.
"Thím Tô, thịt chiên là gì?" Chu Tiểu Quân nuốt nước bọt, chỉ cần là đồ có thịt, chắc chắn là ngon!
Tô Chiêu Chiêu đang nêm gia vị vào thịt.
"Trước giờ cháu chưa ăn bao giờ à?"
Chu Tiểu Quân lắc đầu: "Cháu chưa từng thấy."
Cố Tưởng giải thích cho cậu.
Thực ra, Cố Tưởng cũng rất ít khi ăn, trước đây gia cảnh không khá giả, những món vừa có thịt vừa tốn dầu như vậy, không phải gia đình nào cũng ăn được.
Trong ký ức của cậu, cũng chỉ ăn được một hai lần.
Thật tình cờ, thành phố mà Tô Chiêu Chiêu ở kiếp trước và nơi thân xác này từng sống đều cùng một tỉnh, nên những món ăn truyền thống cũng tương tự nhau.
Tô Chiêu Chiêu đổ dầu vào chảo, khi dầu nóng, cô bắt đầu thả những miếng thịt đã tẩm bột khoai lang vào chiên.
Những miếng thịt trong chảo dầu lăn lộn, từ màu trắng chuyển sang vàng óng, hương thơm quyến rũ tỏa ra khắp bếp, rồi bay ra ngoài qua cửa sổ.
Ba đứa trẻ ngồi trong bếp gần như cùng lúc hít hà.
"Thơm quá!"
Vương Xuân Hoa ở nhà bên cũng ngửi thấy mùi thơm, không thấy Chu Tiểu Quân ở nhà, liền hỏi Châu Phương Phương: "Em trai con đâu?"
Châu Phương Phương chỉ về phía nhà bên cạnh: "Em vào đó từ nãy giờ chưa ra."
Vương Xuân Hoa tức giận chống nạnh: "Sao con không gọi nó về?"
Châu Phương Phương: "..."
Vì cô không chắc mình có thể gọi được cậu về.
Vương Xuân Hoa thậm chí không kịp tháo tạp dề, vội vàng đi thẳng sang nhà Cố gia.
Vừa đẩy cửa bước vào, đi được vài bước, bà đã thấy Chu Tiểu Quân ngồi xổm trước bếp ăn ngon lành!
"Chu Tiểu Quân!"
Chu Tiểu Quân run b.ắ.n người!