Mục lục
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão Nghiêm!" Vụ Huệ Tâm đứng ở cửa, gọi Nghiêm Quang.

Nghiêm Quang quay đầu lại, vừa thấy biểu cảm trên gương mặt cô, nụ cười trên môi bỗng chững lại. Anh nói với các chiến hữu: "Bà xã tôi gọi rồi, các cậu cứ tiếp tục trò chuyện đi."

Nhóm Tiểu Phương thấy Vu Huệ Tâm đứng ở cửa, lập tức đứng lên đồng loạt chào: "Chào chị dâu!"

Vu Huệ Tâm khẽ nhếch môi, tận lực cố gắng nở một nụ cười đúng mực: "Chào các cậu, cứ ngồi đi, đừng khách sáo."

Trong số sáu người có một anh chàng ngây thơ, còn tưởng Vu Huệ Tâm gọi Nghiêm Quang ra ngoài để lo chuyện bữa trưa, nói: "Chị dâu cũng đừng khách sáo với bọn em, bọn em ăn đơn giản là được rồi, không cần chuẩn bị quá thịnh soạn đâu!"

Trong làng họ, khi nhà có con rể tương lai đến ra mắt, họ đều g.i.ế.c gà mổ vịt, bày biện những món ngon nhất lên bàn.

Nụ cười trên gương mặt Vu Huệ Tâm suýt chút nữa không giữ được.

Nghiêm Quang phất tay: "Bà xã tôi cho các cậu ăn gì thì các cậu ăn cái đó."

Nói xong, anh cười bước ra khỏi cửa, nhưng ngay khi vừa ra ngoài, sắc mặt anh liền trầm xuống. Anh kéo Vu Huệ Tâm đến một góc, khẽ hỏi: "Lại chuyện gì nữa đây?"

Vu Huệ Tâm hất tay anh ra, cau mày: "Tôi hỏi anh, mấy người anh tìm về, làm ở những vị trí gì? Nếu tôi không nhầm, người cao nhất trong đám, họ Phương, là tài xế đúng không?"

"Tài xế thì sao? Tài xế thu nhập cao, lại có kỹ năng dắt lưng. Sau này đi đâu cũng dễ sống, em họ em không phải người có thể chịu khổ, nếu có thể lấy một tài xế, sau này dù không giàu sang, ít nhất cũng không khổ. Không phải lo ăn uống!"

Nghiêm Quang tự cho là mình đã tốn không ít tâm sức, khó khăn lắm mới gom đủ mấy người này, nhưng vợ lại không vừa ý, trong lòng cảm tất nhiên là thấy không thoải mái.

Vu Huệ Tâm thấy anh giận, lại nói: "Không nói đến Tiểu Phương, chỉ nói đến mấy người còn lại, tôi đứng ngoài nghe hết rồi. Không phải là trung đội trưởng thì cũng là tiểu đội trưởng, trong sáu người chẳng có lấy một đại đội trưởng, anh rốt cuộc có thật lòng giúp Tiểu Nguyệt tìm người không?"

"Sao lại nói anh không dụng tâm?" Nghiêm Quang nhíu chặt mày: "Em thật là, còn chê trung đội trưởng là thấp. Người ta dù sao cũng là cán bộ."

Anh vừa dứt lời, Vu Huệ Tâm liền nói: "Là cán bộ cấp thấp nhất!"

Nghiêm Quang nghẹn lời, suýt nữa muốn mặc kệ.

Anh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn nhịn, bực bội nói: "Em không nghĩ mà xem? Chức cao thì tuổi cũng lớn, trai trẻ hai mấy ai mà chưa vợ? Chỉ nhìn chức vụ mà không nghĩ đến tuổi tác à?"

"Đâu phải ai cũng đều đã kết hôn?" Vu Huệ Tâm cũng đã tìm hiểu kỹ, ai ở trong quân đội có tiền đồ mà chưa kết hôn cô đều biết, liền nhắc đến hai cái tên.

Nghiêm Quang lườm cô: "Em biết rõ quá nhỉ, làm sao biết anh chưa nói chuyện với họ?"

"Anh nói rồi sao?"

Nghiêm Quang không nói, chỉ nhìn cô.

Vu Huệ Tâm chợt hiểu: "Họ không muốn đến à?"

Nghiêm Quang hít sâu một hơi: "Nói thật với em, anh vừa mới nhắc đến thì họ đã cắt ngang lời anh, rõ ràng là không có hứng thú. Nếu anh mà còn cố hỏi thêm, chẳng khác nào đắc tội với người ta!"

Vu Huệ Tâm cắn môi: "Còn chưa gặp mặt..."

"Gặp hay không cũng vậy thôi. Không phải em không biết thân phận của em họ mình. Trong quân đội, những người có lý tưởng sẽ không cưới cô ấy đâu. Những người anh tìm, dù chức vụ không cao nhưng gia cảnh rất tốt, đều là nông dân nghèo tám đời. Nếu có chuyện gì, với thân phận này, họ vẫn bảo vệ được cô ấy. Chưa biết chừng sau vài năm lập công, cấp bậc cũng thăng lên..."

Nghiêm Quang không nhận ra sắc mặt của Vu Huệ Tâm đã thay đổi: "…Anh đang chê tôi làm liên lụy đến anh phải không?"

Nghiêm Quang nuốt lời định nói tiếp: "Nói chuyện tử tế mà lại nói thế này, chẳng phải đang bàn về Tiểu Nguyệt sao."

Vu Huệ Tâm không buông tha: "Thân phận của tôi và Tiểu Nguyệt giống nhau, bây giờ anh cũng bắt đầu chê tôi rồi đúng không? Nếu biết trước như bây giờ, có phải anh đã không lấy tôi không?"

Nghiêm Quang vội nói: "Anh không nghĩ thế, em đừng suy nghĩ lung tung! Lúc chúng ta kết hôn khác với bây giờ, chỉ cần em chú ý một chút, cũng không ảnh hưởng đến anh."

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em đã chứng minh cho mọi người thấy, em làm vợ bộ đội bao năm, sớm đã được giai cấp vô sản cải tạo, điều này có lợi cho cả em lẫn anh."

Vu Huệ Tâm không nói gì, có một số chuyện cô học không nổi.

Cô cũng biết mình đã kéo chân Nghiêm Quang, vì vậy cô luôn cố gắng bù đắp. Lúc trước giới thiệu Diệp Thư Lan cho Cố Hành cũng là vì muốn mối quan hệ giữa hai gia đình gần gũi hơn. Giờ đây giúp Cao Nguyệt tìm đối tượng cũng vậy, nếu Cao Nguyệt tìm được một người đàn ông giỏi giang, sẽ có lợi cho Nghiêm Quang và gia đình họ.

Cao Nguyệt đang nấu ăn trong bếp, vừa cắt rau vừa nhìn ra ngoài. Trong sân, chị họ và anh rể đã đứng đó một lúc rồi, không biết đang nói gì, chỉ thấy sắc mặt hai người không được tốt lắm, giống như đang cãi nhau, khiến cô có chút lo lắng.

Vu Huệ Tâm và Nghiêm Quang, người thì nhìn vào bếp, người thì nhìn vào phòng khách, nhìn xong cả hai đồng thời quay lại.

Nghiêm Quang nói: "Có vừa ý hay không là chuyện của Cao Nguyệt. Có ý kiến gì cũng đợi xem mắt xong rồi hẵng nói."

Nói xong, anh chỉnh lại nét mặt, mang theo nụ cười bước vào phòng khách.

Vu Huệ Tâm đi vào bếp.

Cao Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt của cô: "Chị họ, chị với anh rể cãi nhau à?"

Vu Huệ Tâm lắc đầu, trong lòng dồn nén một cơn giận, nhưng không phải là giận Nghiêm Quang, cũng không phải giận Cao Nguyệt, mà là giận cái thời thế này.

Cơn giận nghẹn lại trong lòng khiến cô thấy khó chịu ở ngực, buồn nôn.

Cô cố nhịn, nói: "Tiểu Nguyệt, lát nữa ăn cơm, em nhìn kỹ vào, nếu thấy vừa mắt thì nói chuyện, tìm hiểu thêm. Còn nếu không vừa ý..."

Muốn nói "chúng ta lại xem thêm" nhưng cô lại nhịn xuống.

Cao Nguyệt không chú ý đến sự ngập ngừng của cô, thẹn thùng gật đầu.

Cao Nguyệt rất nhanh đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn. Tiểu Phương và mấy người kia đều đến giúp bưng đồ ăn, nhiệt tình vô cùng. Khi ăn, mọi người ngồi chung một bàn, ai nấy đều ngồi thẳng lưng, quyết tâm để Cao Nguyệt nhìn thấy ưu điểm về thân hình của họ.

Phải nói rằng Nghiêm Quang thật sự đã tốn nhiều công sức tìm những người này. Cả sáu người không ai xấu, không phải là quá đẹp trai nhưng đều có ngoại hình đoan chính, dáng dấp cao ráo.

Biết bàn thức ăn này đều do Cao Nguyệt chuẩn bị, mấy chàng trai càng thêm phấn khích.

Tiểu thư nhà tư sản thì sao?

Tiểu thư nhà tư sản cũng có thể chăm sóc nhà cửa gọn gàng đâu ra đó, còn nấu ăn rất giỏi.

Chỉ cần cô ấy chăm sóc tốt chồng con, hiếu thảo với cha mẹ chồng, cô ấy chính là người vợ tốt!

Với chuyện hôn nhân của mình, Cao Nguyệt rất cẩn thận, cô nhìn kỹ từng người trong số sáu người đó.

Khi ăn, mặc dù ai cũng có những tật xấu khiến cô không thoải mái, nhưng điều đó không quan trọng. Sau khi kết hôn, chỉ cần cải tạo tốt là được.

Nhìn chị họ đã cải tạo anh rể tốt thế nào, nghe nói anh rể cũng xuất thân nông dân, bây giờ không còn chút thói xấu của người nhà quê, ngược lại trông như một trí thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK