“Có nghiêm trọng không? Sao lại bất cẩn thế.” Tô Chiêu Chiêu theo phản xạ thắt dây an toàn.
Đối với Cố Hành và những người khác, dây an toàn chỉ là vật trang trí, chẳng ai thắt cả. Trong xe này, Tô Chiêu Chiêu là người đầu tiên thắt dây an toàn.
Thời buổi này, xác suất hai xe đ.â.m nhau cũng giống như trúng xổ số.
“Không nghiêm trọng lắm, nhưng trong thời gian ngắn không thể lái xe được.” Cố Hành ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Tô Chiêu Chiêu nhìn anh: “Thảo nào hôm nay anh lái xe. Giờ em mới biết anh biết lái xe đấy, sao anh chưa bao giờ nói với em?”
Cố Hành cười: “Anh biết lái từ lâu rồi, chỉ là không có xe để lái thôi.”
Thời đại này, xe ô tô trong nước phụ thuộc vào nhập khẩu, giá cả cũng đắt vô cùng. Ở trong quân đội, chỉ có lãnh đạo cấp sư đoàn mới được cấp xe riêng và có tài xế.
Còn như Cố Hành, cán bộ cấp trung đoàn, nếu cần xe để thực hiện nhiệm vụ hoặc đi họp, cũng chỉ có thể điều động tài xế như Tiểu Phương.
Trong quân đội, không ít binh lính muốn được lái xe.
Tiểu Phương bị thương, tất nhiên có người khác thay thế làm tài xế.
Nhưng tại sao lại là Cố Hành lái?
Chỉ có anh mới biết lý do.
Kỹ thuật lái xe của Cố Hành khá tốt, khiến Tô Chiêu Chiêu ngồi thoải mái, cô cảm thấy còn tốt hơn Tiểu Phương.
“Tuần này cảm thấy thế nào? Có gì không quen không?” Cố Hành hỏi cô.
“Cũng ổn, không có gì không quen. Bạn học đều dễ hòa đồng, thầy cô cũng tốt, chỉ có bài giảng là hơi khó.”
Nhiều người không hiểu được.
Việc này cũng dễ hiểu, bởi vì trình độ học vấn của mọi người không đồng đều, khả năng tiếp thu cũng khác nhau.
Đa số bạn học chỉ có trình độ trung học cơ sở, thậm chí có người còn chưa đạt đến.
Nhưng điều tốt là hầu hết học viên của lớp bồi dưỡng đều có tinh thần ham học hỏi. Khi gặp phải những chỗ khó hiểu hoặc không nghe rõ trong bài giảng, họ sẽ ghi lại và hỏi thầy sau giờ học.
Trong suốt tuần qua, hầu hết thời gian của học viên đều dành cho việc học.
Nếu không ở trong lớp, thì họ sẽ ngâm mình trong thư viện, hoặc cùng thảo luận, trao đổi với bạn học.
Cả lớp tràn ngập không khí học tập, ai cũng cố gắng nâng cao kiến thức và trình độ của mình.
Tô Chiêu Chiêu đôi khi nghĩ, kiếp trước nếu cô chăm chỉ như vậy, thi vào trường đại học danh tiếng như Bắc Đại cũng chẳng có gì khó.
“Em nghe hiểu được không?”
“Tất nhiên rồi!” Tô Chiêu Chiêu tự hào. Dù sao cô cũng là sinh viên đại học, vẫn hơn nhiều người khác.
Tất nhiên, cô không nói điều này với Cố Hành.
Cố Hành không biết ý nghĩ của cô, liền khen: “Em giỏi thật!”
Tô Chiêu Chiêu cười hạnh phúc như đứa trẻ được khen.
“Đúng rồi, thầy chủ nhiệm lớp bọn em, thầy Bạch, còn là một ‘hải quy’ nữa.”
“Hải quy là gì?” Cố Hành tò mò, thầy giáo thì liên quan gì đến con rùa biển?
“Là những du học sinh trở về từ nước ngoài ấy mà.”
Cố Hành cười: “Cái tên này hợp thật.”
Tô Chiêu Chiêu cũng cười, chợt nhận ra rằng bây giờ vẫn chưa có ai gọi người trở về từ nước ngoài là "hải quy", thuật ngữ này phải đến những năm 90 mới xuất hiện.
“Vậy thầy Bạch của các em giỏi nhỉ.”
“Đúng vậy, để thầy dạy chúng em là hơi phí. Khi biết thầy là du học sinh về nước, chúng em ai cũng bất ngờ. Không phải chúng em coi thường bản thân, mà chỉ là cảm thấy lớp bồi dưỡng nhỏ này không cần đến thầy giỏi như vậy.”
“Thầy ấy chỉ dạy lớp các em à?”
Tô Chiêu Chiêu: “Em không thấy thầy đi dạy lớp nào khác.”
Cố Hành im lặng một lúc, rồi nói: “Thầy của em chắc tính tình không tốt lắm.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu.
Thầy Bạch thực sự không phải là người có tính tình dễ chịu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến năng lực và đạo đức nghề nghiệp của thầy.
Khi học viên đến hỏi, thầy giải thích rất tận tình, không hề tỏ thái độ coi thường vì họ không hiểu.
Tính tình của thầy có thể không dễ chịu, nhưng kiến thức và đạo đức nghề nghiệp của thầy là không thể chê trách.
Học viên trong lớp bồi dưỡng thường bàn luận riêng với nhau, mọi người đều cho rằng thầy Bạch bị "đày" đến đây, đang ngồi chơi xơi nước.
Trong giai đoạn đó, những người có kinh nghiệm du học như thầy Bạch thường bị đưa vào diện điều tra đặc biệt.
Tô Chiêu Chiêu không dám tưởng tượng, tương lai thầy sẽ ra sao.
Hiện tại, thầy đã bắt đầu bị cho ra rìa rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ của Tô Chiêu Chiêu đột nhiên chùng xuống.
Cô thở dài.
“Sao thế?” Cố Hành quay đầu nhìn cô.
Tô Chiêu Chiêu: “Anh đừng nhìn em, nhìn đường đi.”
Cố Hành liếc cô một cái rồi quay lại nhìn đường, hỏi tiếp: “Không vui à?”
“Không phải, chỉ là nghĩ đến việc ở nhà một đêm, chiều mai lại phải quay lại trường, em thấy tiếc nuối.”
Thứ Hai lớp học bắt đầu lúc 8 giờ sáng, không về trường từ tối hôm trước thì không kịp.
Cố Hành tin lời cô: “Không sao, lúc nghỉ anh sẽ đến đón em.”
“Lần này anh đến để họp, chẳng lẽ mỗi thứ Bảy anh đều có thể đến thành phố họp à?”
“Anh có thể tiện đường ghé qua.”
Tô Chiêu Chiêu lập tức nghĩ ra: “Khu công nghiệp đã bắt đầu xây dựng rồi à?”
“Gần rồi, tuần sau có lẽ sẽ khởi công. Anh sẽ đến khu công nghiệp mỗi tuần để xem tiến độ, tiện thể ghé qua đón em.”
Tô Chiêu Chiêu cười.
Tiện đường gì chứ, rõ ràng là đi xa hơn mà.
Cố Hành cũng cười: “Không dùng dầu của đơn vị, chi phí phát sinh bọn mình tự lo.”
“Được thôi, thưa Đoàn trưởng Cố, em sẽ chờ anh đến đón.”
Cố Tưởng và Cố Niệm thấy mẹ về nhà thì rất vui!
“Bố chẳng nói gì với chúng con về việc sẽ đến thành phố đón mẹ.” Cố Niệm nép vào Tô Chiêu Chiêu.
Tô Chiêu Chiêu chỉnh lại b.í.m tóc nhỏ của cô: “Bố muốn tạo bất ngờ cho các con mà.”
Đúng là rất bất ngờ, Cố Niệm còn đang bàn với Cố Tưởng rằng nếu mẹ không về, Chủ nhật sẽ nhờ bố đưa họ đến thành phố.
“Ở nhà hai con có ngoan không?”
“Có ạ, sau khi đi học về chúng con tự nấu cơm, bố còn khen ngon nữa.”
“Wow! Giỏi quá…”
Cố Hành vào bếp nấu ăn, để ba mẹ con trò chuyện với nhau.
“Tiểu Niệm, giờ học đàn accordion của con thế nào rồi? Cô giáo Trịnh có nói gì không?”
“Không ạ... Cô dạy con một bài mới, con chơi cho mẹ nghe nhé.”
“Được.”
Vừa dứt lời, Cố Niệm đã chạy vào nhà lấy đàn.
Chẳng mấy chốc, âm thanh vui tươi của đàn accordion vang lên khắp sân nhỏ của nhà họ Cố.
Bên cạnh, Vương Xuân Hoa lắng tai nghe: “Tiểu Niệm lại chơi đàn rồi, nghe hay thật đấy. Nói thật, nhà Tô nuôi cô con gái này khéo ghê, ngoan ngoãn, nghe lời, nhìn là thích ngay.”
Chính ủy Chu liếc nhìn bà: “Con gái bà không ngoan à?”
“Con gái tôi tất nhiên cũng ngoan.” Vương Xuân Hoa suy nghĩ rồi nói: “Này, Tiểu Niệm và Tiểu Quân nhà mình cũng trạc tuổi nhau…”
“Bà nghĩ cái gì thế!” Chính ủy Chu lườm bà: “Dám nghĩ thật đấy, tụi nhỏ mới bao nhiêu tuổi...”