Chiếc xe jeep dừng dưới một gốc cây lớn, ba cha con ngồi xổm dưới đất, miệng cắn kem.
"Chùn chụt chùn chụt."
"Mẹ sao vẫn chưa ra vậy?" Cố Niệm chùn chụt ăn kem, nước kem chảy xuống tay cô bé, rồi từng giọt rơi xuống đất.
Cố Tưởng nhìn thấy mà tiếc, “Em ăn nhanh lên, kem sắp tan hết rồi.”
Cố Niệm cũng muốn ăn nhanh, nhưng không kịp.
Cố Hành liếc nhìn hai đứa, “Đừng hút nữa, cắn luôn đi.”
Nói xong, anh cắn một miếng hết phần kem còn lại trong tay, nhai rôm rốp.
Cái lạnh tràn vào bụng, lập tức xua tan cái nóng trong cơ thể do ánh mặt trời gây ra.
Tô Chiêu Chiêu vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy cảnh tượng này, cô dùng sách che lên đầu, chạy về phía họ.
Cố Tưởng và Cố Niệm đã quá quen với việc này, chỉ cần có mặt trời, mẹ họ sẽ như vậy, đặc biệt là vào mùa hè, nói rằng ánh nắng quá chói mắt, nên mẹ sẽ dùng tay hoặc sách che mặt để tránh nắng.
Ánh nắng có chói đến thế không?
Rõ ràng là không mà?
“Em cũng muốn ăn kem.” Tô Chiêu Chiêu nhìn Cố Hành, miệng khẽ chu lên mà chính cô cũng không nhận ra, như đang làm nũng với anh.
Cố Hành mỉm cười, rồi đứng dậy đi mua kem cho cô.
Quầy bán kem ở ngay gần đó, một ông lão đội nón rơm ngồi trên bồn hoa có bóng cây che mát, bên cạnh là một cái thùng gỗ lớn được quấn kín bằng chăn bông, bên trong là những cây kem xếp chồng lên nhau.
Có loại vị cam, cũng có loại vị sữa.
Cố Hành mua cho cô một cây kem vị cam.
Anh bóc lớp giấy dầu bọc bên ngoài rồi mới đưa cho cô.
Tô Chiêu Chiêu nhận lấy, cắn một miếng to, “Lạnh quá!”
“Ăn từ từ thôi.” Cố Hành nhìn cô cười, càng lớn càng như trẻ con.
“Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Tô Chiêu Chiêu hỏi.
Cố Hành đã nghĩ sẵn, “Trời nóng thế này, có một quán làm món lạnh rất ngon, lên xe đi, không xa lắm.”
Cả nhà lên xe.
Thật sự không xa, lái xe năm phút là đến nơi.
Nhìn mặt tiền quán, có vẻ đã mở nhiều năm.
Biển hiệu treo trước cửa không có dòng chữ “quán ăn quốc doanh”.
Giống như quán của Lý Ký, chắc đây cũng là quán ăn hợp tác công tư.
Quán này không lớn như quán Lý Ký, mà giống một quán ăn gia đình, có hương vị đặc trưng.
“Dạo trước anh họp gần đây, có ăn ở đây một lần, hương vị rất được.” Cố Hành dẫn họ vào quán.
Trong quán có thực đơn, không giống các quán quốc doanh sau này, chỉ treo bảng đen trên tường, phải đến quầy để gọi món.
Cố Hành để Tô Chiêu Chiêu chọn món.
Tô Chiêu Chiêu nói, “Anh ăn rồi mà, anh chọn đi, món nào ngon thì gọi.”
Cố Hành gọi bốn món, hai nóng hai lạnh.
Khi món ăn được mang ra, quả nhiên hương vị rất ngon.
Cố Tưởng và Cố Niệm dùng nước sốt trộn cơm ăn hết hai bát cơm.
“Chiều nay khi nào em tan học?” Trên đường về, Cố Hành hỏi.
“Bốn giờ là tan học rồi.”
“Được, vậy bốn giờ bọn anh sẽ đón em ở cổng.”
Đến trường, Tô Chiêu Chiêu xuống xe, “Thế buổi chiều các anh đi đâu chơi? Hay là về trước đi, tan học em bắt xe về.”
Cố Niệm thò đầu ra cửa sổ, “Bọn con không về, ba nói sẽ dẫn bọn con đi chèo thuyền.”
Chèo thuyền vui thế cơ mà, bọn chúng chắc chắn không muốn về.
“Được rồi, bốn giờ gặp lại.”
Tô Chiêu Chiêu vừa vào lớp, Chu Xuân Yến đã kéo cô lại để nói tiếp chuyện hồi sáng còn dang dở.
Lớp trưởng mới được bổ nhiệm là Lôi Minh đang dán thời khóa biểu của kỳ này lên bảng trong lớp.
“Thầy giáo nói rồi, trừ khi có những yếu tố bất khả kháng, kỳ này chúng ta sẽ học theo thời khóa biểu này.”
“Không có nhiều môn học, mong mọi người ở nhà cũng đừng quên học tập, cũng cố gắng đừng xin nghỉ, dù sao chúng ta là lớp học từ xa, muốn học giỏi phải dựa vào tính tự giác của mỗi người.”
“Cuối kỳ cũng sẽ thi như các bạn lớp chính quy, nếu không đạt yêu cầu sẽ có hai lần thi lại, nếu đến khi tốt nghiệp vẫn chưa hoàn thành kỳ thi kết thúc môn, chúng ta coi như học đại học vô ích, không lấy được bằng tốt nghiệp đâu.”
“Bạn học Tô, bạn học Chu, hai cô đừng nói chuyện nữa, ghi lại thời khóa biểu vào sổ tay đi, đừng ghi nhầm, sai ngày là trễ giờ học đấy.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Cảm ơn lớp trưởng đã nhắc nhở.”
Chu Xuân Yến mặt đỏ lên, “Biết rồi, anh Lôi Minh.”
Đợi Lôi Minh đi xuống phía sau nhắc nhở các bạn khác, cô còn quay đầu lại nhìn trộm anh.
Khi cô quay đầu lại, thấy Tô Chiêu Chiêu nhìn mình chăm chú liền giật mình, sờ sờ mặt, “Chị nhìn gì em thế?”
Tô Chiêu Chiêu liếc mắt về phía Lôi Minh, “Em quen cậu ấy từ trước à?”
Chu Xuân Yến nhỏ giọng hỏi, “Chị phát hiện ra rồi à? Sao chị biết?”
Tô Chiêu Chiêu: “…Em nghĩ sao?”
Bạn học khác thì gọi là lớp trưởng hoặc gọi tên, còn người này mở miệng ra là anh Lôi Minh.
Còn thiếu mỗi bốn chữ “bọn mình thân lắm” chưa dán lên trán thôi.
Chu Xuân Yến ngượng ngùng, “Bọn em ở cùng một khu tập thể.”
Hóa ra là hàng xóm!
Có lớp trưởng Lôi Minh hàng xóm như thế, Tô Chiêu Chiêu và Chu Xuân Yến không cần chép thời khóa biểu dán trên tường mà mượn sổ của Lôi Minh để chép trực tiếp.
Lớp trưởng là người nhận thời khóa biểu đầu tiên, nhân lúc nghỉ trưa chưa dán lên, anh đã chép xong rồi.
Lịch học sau đó quả nhiên như Lôi Minh đã nói, không nhiều, mỗi tháng chỉ học hai lần, đều vào ngày nghỉ, thường là học cả ngày, thỉnh thoảng chỉ học nửa ngày.
Lớp học từ xa, thầy cô không có thời gian và cũng không thể dạy chi tiết như chương trình chính quy.
Thầy cô giống như người hướng dẫn hoặc tổng kết, giúp sinh viên hệ thống lại kiến thức và chỉ ra trọng điểm.
Sinh viên muốn học tốt phải dựa vào khả năng tư duy độc lập và kỷ luật tự quản, tự giác sắp xếp thời gian và hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Nhìn vào thời khóa biểu ít ỏi này, có bạn thất vọng, “Ít giờ học thế này, chúng ta có học được gì không? Còn phải thi tốt nghiệp nữa chứ.”
“Không có khả năng thi đỗ đại học thì phải học từ xa thôi, đừng than nữa, tự mình học chăm chỉ đi, nếu có thời gian thì đến trường ngồi nghe ké lớp cũng được!”
“Nghe ké lớp á? Không phải sinh viên của lớp, thầy có đuổi không?”
“Không đâu. Chúng ta cũng là sinh viên Đại học Hải Thành, có thẻ sinh viên, nghe ké không vấn đề gì, có thầy cô còn thích sinh viên lớp khác đến nghe nữa đấy, điều đó chứng tỏ thầy cô dạy giỏi mà.”
“Thật á, vậy khi nào mình sẽ đi nghe ké lớp kế toán, dù sao ở cơ quan mình cũng không có việc gì, nếu mình xin đến trường nghe giảng, chắc sếp sẽ đồng ý cho nghỉ.”
“Mình không thể xin nghỉ thường xuyên, nhưng có thể linh hoạt sắp xếp thời gian xin nghỉ dựa vào môn học mình muốn nghe.”
“Thế cậu phải có thời khóa biểu lớp kế toán trước đã.”
“Chuyện nhỏ, mình sẽ nghĩ cách, mình quen sinh viên trường này mà…”
Nghe những điều này, Tô Chiêu Chiêu có chút cảm xúc, nhớ lại hồi cô học đại học, nghe đến ít giờ học, được nghỉ lễ là mừng đến nhảy cẫng lên!
So với các bạn bây giờ... cô thật sự chẳng ra gì.