“Khó khăn mới sửa xong trang phục biểu diễn cho đoàn văn công, tưởng đã có thời gian rảnh hơn, ai ngờ lại còn bận hơn.”
Khi phong trào làm đẹp đến, lòng nhiệt huyết của các đồng chí trong việc may quần áo tăng vọt!
“Bác thợ may thực ra cũng không vội, còn khuyên chị đừng nóng vội, làm từ từ thôi, nhưng chị chỉ cần nhìn thấy đống vải chất đầy trong tiệm, là lại muốn nhanh chóng hoàn thành cho mọi người.”
Tô Chiêu Chiêu nói: “Chị đừng vội, chị đang mang bầu mà.”
Lưu Quế Lan vẫy tay, “Không mệt đâu, làm việc thế này nhẹ nhàng hơn so với trước đây khi phải xuống đồng làm việc nhiều, chỉ cần tỉ mỉ, không được vội vàng. Thầy giáo của chị nói làm chậm mới ra được đồ tốt.”
“Được rồi, không bàn nữa, chị còn phải quay lại cắt vải nữa.”
Lúc nãy là cô tranh thủ ra ngoài đi vệ sinh.
Tiểu Đường đã mua vải đỏ, định tự may một chiếc váy đỏ cho mình, theo kiểu dáng của chiếc váy mà Tô Chiêu Chiêu trước đây mặc.
Nghe thấy tiệm may bận rộn như thế này, Tiểu Đường nói: “Chắc em mang cho tiệm may ở trên trấn chúng ta làm thôi, không thì năm nay cũng không có dịp mặc.”
Tô Chiêu Chiêu đáp: “Tiệm may ở trên trấn chúng ta có bận không?”
“Chắc chắn không bận như ở đây. Ở đây có nhiều gia đình quân nhân, không thiếu tiền không thiếu vé, còn ở thị trấn chúng ta hầu hết đều là người dân bình thường, điều kiện không tốt bằng đây.”
Đây thực sự là sự thật.
Vào buổi chiều đi làm, từ xa đã thấy trước cửa cung tiêu xã có một chiếc xe tải lớn dừng lại.
Chưa đến giờ làm, những người đang nghỉ ngơi trong văn phòng đều ra ngoài, các đồng chí nam leo lên xe tải, đồng chí nữ ở dưới tiếp nhận hàng hóa.
“Chị Tô, bánh trung thu đến rồi.”
Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng đi giúp đỡ.
Hàng hộp bánh trung thu được xếp đầy khu vực văn phòng, không để vào kho vì sẽ bán hết trong vài ngày.
“Tiểu Lục, trước tiên mang hai hộp bánh trung thu về phía trước để, Tiểu Tô, Tiểu Đường, các cô hãy mang hộp bánh bằng giấy dầu này về phía trước để sau này dễ gói bánh, Tiểu Hà, nhanh tay viết vài thông báo dán ngoài kia, bảng quảng cáo ở quảng trường nhỏ cũng cần dán thông báo.”
Hà Phương ra khỏi văn phòng, tay cầm vài tờ giấy, “Trưởng phòng, em đã viết xong rồi, bây giờ đi dán.”
Bánh trung thu nay không giống sau này với bao bì tinh xảo, hiện giờ đều bán lẻ theo trọng lượng, cân xong rồi dùng giấy dầu gói, đó là bao bì tốt nhất.
Cung tiêu xã đặt bánh trung thu có hai loại hương vị, một là nhân ngũ vị, bên trong bao gồm hạt quả và kẹo dưa hấu, loại còn lại là nhân đậu xanh, đơn giản, giá rẻ hơn so với nhân ngũ vị.
Khuôn bánh trung thu cũng không phức tạp như sau này, chỉ là bánh tròn đơn giản, trên mặt có in chữ Trung Thu.
Tiếc là Trung Thu không được nghỉ lễ, các ngày nghỉ lễ hợp pháp hiện nay chỉ có bốn ngày: Tết Dương lịch một ngày, Tết Nguyên Đán ba ngày, Ngày mồng một tháng 5 một ngày, Quốc Khánh hai ngày.
Buồn ghê!
“Chị Tô, chúng ta gói bánh trung thu trước đi, không thì khi bận sẽ không kịp.”
Tiểu Đường có kinh nghiệm, những ngày trước Trung Thu thường là những ngày bận rộn nhất, mọi người đều xếp hàng mua bánh trung thu, chuẩn bị Tết cũng không bận rộn như vậy.
Trước tiên dùng cân cân trọng lượng, khối lượng mỗi chiếc bánh trung thu gần như không khác biệt, bốn chiếc bằng một cân.
Tô Chiêu Chiêu nói: “Cái này cũng quá chính xác rồi!”
“Có gì đâu, chị họ của em làm ở nhà máy thực phẩm ở thành phố, chị ấy có kỹ năng cân trọng lượng tuyệt vời, mỗi lần cân ra trọng lượng hạt đều gần như giống nhau, sai số nhỏ đến mức không thể thấy, bánh mì bánh quy cũng nặng gần như như nhau.”
Tiểu Đường nhanh nhẹn gói bánh trung thu, một cân một gói, bốn chiếc bánh xếp lên nhau, gói thành hình trụ.
Giấy dầu màu đỏ còn in hình ảnh Hằng Nga bay lên cung trăng, sau khi gói xong dùng dây gai mảnh buộc lại.
Tô Chiêu Chiêu bên cạnh cân trọng lượng, Tiểu Đường chịu trách nhiệm gói bánh, nếu trọng lượng bốn chiếc bánh có sai lệch, không đủ một cân hoặc hơi vượt, thì thay bánh khác cân lại, vừa đúng mới thôi.
Hà Phương sau khi dán thông báo đến giúp đỡ, cắt giấy dầu, giấy dầu là tấm lớn, phải cắt thành từng tấm nhỏ mới sử dụng được.
Rất nhanh, nhóm khách hàng mua bánh trung thu đầu tiên đã đến.
Hầu như toàn là quân nhân và gia đình quân nhân.
Họ mang theo vé bánh trung thu mà chồng mình trong quân đội mới phát về để nhận bánh.
Vé bánh trung thu này không phải là loại vé để mua bánh, mà là hợp tác giữa quân đội và cung tiêu xã, mang vé đến nhận bánh miễn phí, sau đó cung tiêu xã lại mang vé đến quân đội để hoàn phí.
Hôm qua sau khi tan làm, Cố Hành đã nhận về những vé bánh trung thu từ quân đội, túi của Tô Chiêu Chiêu cũng đựng đầy mười cân vé bánh trung thu.
Số lượng bánh trung thu được nhận dựa trên cấp bậc, Cố Hành là cấp trung đoàn, có số lượng mười cân.
Vương Xuân Hoa cũng đến, mang theo giỏ, ban đầu định trò chuyện với Tô Chiêu Chiêu, nhưng thấy quá nhiều người nên không làm phiền cô.
Hàng xếp dài ngay trước cửa cung tiêu xã.
Việc bánh trung thu về đã lan truyền nhanh chóng, gần như toàn bộ người trong khu định cư đều biết, nhiều người đi làm đều xin nghỉ.
Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường bận đến mức xoay sở không kịp, mọi người ở khoa mua bán đều ra phía trước giúp đỡ.
Đến 6 giờ tối, ngoài trời vẫn còn có người xếp hàng.
Chắc là hôm nay cô phải tăng ca rồi.
Đến tận sáu giờ năm mươi phút cô mới tan làm, đây còn là nhờ trưởng phòng Tạ đi nói chuyện, bảo người dân đừng xếp hàng nữa, trời đã tối, trong cửa hàng vẫn còn nhiều bánh trung thu, nên cô chỉ tan làm trễ tầm 50 phút thôi.
“Nếu không ngăn cản, chắc tất cả họ sẽ nhận bánh trong hôm nay.”
Làm thêm giờ có phúc lợi, nhà ăn đã làm bánh bao, mỗi người một cân, có thể ăn tại nhà ăn hoặc mang về ăn.
Tô Chiêu Chiêu mang theo bánh bao về nhà, tay còn cầm hai mươi hai cân bánh trung thu, mười cân dùng vé bánh trung thu mà Cố Hành cho, thêm hai cân là phúc lợi Trung Thu của đơn vị.
Đi đến giữa đường, cô gặp Cố Hành đang đến đón mình.
Tô Chiêu Chiêu cười, chạy đến.
Cố Hành nhận lấy túi lưới lớn trong tay cô, “Mệt rồi phải không?”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Mệt.”
Cả buổi chiều cô đều ở bên cân trọng lượng và phân phát bánh trung thu.
Những chiếc bánh đã gói xong phải cân lại trước mặt khách, không thì họ sẽ nghi ngờ thiếu cân.
“Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, trước khi ngủ anh sẽ mát-xa cho em.”
“Được rồi, nhưng tối nay đừng gọi chọc em nữa nhé.”
Tô Chiêu Chiêu liếc mắt anh, mỗi tối anh đều quấy rầy cô, không cho cô ngủ yên ổn.
Cố Hành gậy ông đập lưng ông, “Ừ.”
Hai người đi bộ trò chuyện bên đường, nhanh chóng về đến nhà.
“Mẹ về rồi!”
Tô Chiêu Chiêu về đến nhà, Cố Tưởng và Cố Niệm ngay lập tức chạy ra đón.
Cố Tưởng chạy lên đỡ túi lười lớn mà bố đang cầm.
“Đi chậm thôi, nặng lắm.”
Cố Tưởng xách, đi lại nhẹ nhàng.
“Nhiều bánh trung thu quá!” Cố Niệm kinh ngạc, mắt sáng lấp lánh!
Tô Chiêu Chiêu vẫy hộp cơm trong tay, “Còn có bánh bao nữa. Tối nay chúng ta ăn bánh bao.”
Cố Hành nói, “Trong nồi có cháo.”
“Vậy càng tốt, chúng ta ăn bánh bao kèm cháo, thêm chút đậu phộng chiên mặn.”
“Tụi con muốn ăn bánh trung thu không?” Tô Chiêu Chiêu hỏi Cố Tưởng và Cố Niệm.
“Muốn!” Anh em đều đồng thanh.
“Được rồi, vậy ăn bánh trung thu thôi.”
Một người không ăn hết được, sau bữa ăn, Tô Chiêu Chiêu cắt hai chiếc bánh trung thu, mỗi người cầm nửa chiếc nhấm nháp.
Ngon không?
Cũng chỉ ở mức trung bình.
Không ngọt quá, dù sao ờ thời kỳ này đường là thứ rất đắt.
Nếu trước đây, Tô Chiêu Chiêu còn không thể ăn nửa chiếc, giờ mới ăn xong bữa tối, cô ấy vẫn có thể ăn sạch nửa chiếc bánh trung thu.