Tô Chiêu Chiêu vừa cười một chút thì nghe thấy có người bên cạnh trêu: "Hai vợ chồng này tình cảm tốt thật đấy."
Lại có người nói với chồng mình: "Anh nhìn người ta kìa, rồi nhìn lại anh. Tôi mà có lạnh c.h.ế.t chắc anh cũng chẳng cởi áo cho tôi mặc đâu."
"Ra ngoài đừng nói linh tinh..."
Nghe những lời này, hai vợ chồng nhìn nhau cười rồi nhanh chóng dắt con đi, không tiếp tục tình tứ trước cửa nhà tắm nữa.
Áo khoác quân đội rất to, lại thêm Cố Hành cao lớn, khi Tô Chiêu Chiêu mặc áo khoác của anh trông chẳng khác gì đứa trẻ mặc áo của người lớn, áo còn dài gần đến mắt cá chân.
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy áo này có thể nhét vừa hai người cô.
Không chỉ to, áo còn rất dày dặn, chưa về đến nhà mà lưng cô đã bắt đầu nóng lên rồi.
Cô định cởi áo ra nhưng Cố Hành không cho, còn trách móc: "Nóng rồi lại lạnh, dễ bị cảm nhất đấy. Em lớn rồi, không biết sức khỏe mình sao à, cẩn thận kẻo lần tới còn đau hơn."
May mà hai đứa trẻ chạy xa, không nghe thấy, nếu không Tô Chiêu Chiêu đã tranh cãi với anh rồi, chẳng lẽ cô không cần giữ thể diện sao?
Tối nằm trên giường, khi Cố Hành vươn tay qua, Tô Chiêu Chiêu liền né tránh.
Tay anh dừng lại giữa không trung: "…Vẫn chưa hết à?"
Tô Chiêu Chiêu quấn mình kín trong chăn: "Mệt rồi, ngủ đi."
Cô nhắm chặt mắt, tỏ ra không có tâm trạng.
Dù mắt đã nhắm, nhưng tai cô vẫn nghe động tĩnh bên cạnh.
Cô nghe thấy Cố Hành ra ngoài một lát, rồi lập tức quay lại, cài chốt cửa.
Sau đó, anh đi đến bên giường, giường kêu "kẽo kẹt" hai tiếng, chăn bị nhấc lên, một cơn gió lạnh thổi vào, nhưng ngay lập tức chăn lại được đắp kín. Giường bên cạnh khẽ lõm xuống, rồi một cơ thể ấm áp nằm xuống bên cạnh cô.
Tay của Cố Hành lại đưa qua, mang theo một lực không thể kháng cự.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của cô, rồi mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Cô có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy mình, tạo cho cô một cảm giác an toàn.
Theo động tác của anh, cơ thể cô bất giác dựa sát vào anh.
Chỉ muốn rúc mình vào trong vòng tay anh, vừa ấm vừa dễ chịu.
Lúc này, hơi thở ấm áp từ mũi anh phả vào cổ cô như một làn hơi nóng tràn qua.
Hơi thở đó làm da cô hơi ửng đỏ, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.
Cô không kìm được mà nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc thân mật này.
Thể diện gì chứ, bướng bỉnh gì chứ, tất cả đều tan biến.
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy mình như một chiếc bánh ngọt, bị anh "ăn" sạch sẽ.
Lại là một đêm rất dài...
...
Ngay sau khi Tết dương lịch vừa qua, Tết Nguyên đán đã đến gần, mỗi gia đình đều bận rộn chuẩn bị cho ngày Tết, dân làng mang các sản phẩm thủ công và cây trái từ ruộng đồng ra bán ở đầu đường cũng đông hơn.
Tô Chiêu Chiêu chẳng có việc gì làm nên thường đi dạo, mua sắm khá nhiều thứ cho gia đình.
Cố Hành cũng thường mang về đủ loại đồ, từ thức ăn đến vật dụng sinh hoạt, cái gì cũng có.
Một số là phúc lợi của đơn vị, một số khác là do anh nhờ người mua giúp.
Trên xà nhà bếp treo đầy cá khô, vịt khô, thịt xông khói, lạp xưởng, chỉ chờ đến Tết là lấy ra ăn.
Trường học cũng đã cho nghỉ đông, lũ trẻ được nghỉ học, vô cùng vui sướng.
Ngày nào Chu Tiểu Quân cũng chạy đến nhà Cố Hành, ban đầu Tô Chiêu Chiêu còn tưởng cậu bé rủ Cố Tưởng và Cố Niệm đi chơi, không ngờ chẳng thấy đi đâu cả, mà ngược lại ngày nào cậu cũng cầm sách chạy vào phòng Cố Tưởng học.
Nghe Vương Xuân Hoa nói, Tô Chiêu Chiêu mới biết cậu bé muốn vào lớp thí điểm.
"Kết quả thi vẫn chưa có, nếu không đủ điểm, tôi xem nó làm thế nào."
"Trẻ con muốn học là điều tốt, chỉ sợ nó không học. Chỉ cần có tiến bộ, giáo viên nhìn thấy, việc vào lớp thí điểm chắc không khó." Tô Chiêu Chiêu nói.
"Ông nhà tôi cũng nói vậy."
Vương Xuân Hoa đến tìm Tô Chiêu Chiêu không chỉ để nói chuyện trẻ con.
Chủ yếu là để kể về một tin đồn to lớn mà cô ấy vừa nghe sáng nay!
"Chuyện của Cao Nguyệt, em họ của Vu Huệ Tâm, gần đây cô có gặp cô ấy không?"
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu: "Hôm mùng hai Tết vẫn còn gặp ở trong thành phố, nhưng dạo này không thấy đâu."
"Cũng phải, người ta cần gì cũng chẳng ra hợp tác xã mua, toàn vào thành phố mua thôi."
Kể cả có đi hợp tác xã mua đồ cũng khó mà gặp, vì Chiêu Chiêu làm việc trong văn phòng.
Sau khi nói vài câu, Vương Xuân Hoa trở lại câu chuyện chính: "Cao Nguyệt sắp kết hôn rồi!"
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày: "Với Chủ nhiệm Bành ở phòng hậu cần à?"
"Cô biết rồi à!" Vương Xuân Hoa ngạc nhiên.
Cô ấy mới biết sáng nay, biết đối tượng kết hôn của Cao Nguyệt là Chủ nhiệm Bành, còn giật mình một phen!
Tô Chiêu Chiêu nói: "Lần trước em vào thành phố thấy cô ấy đi mua sắm cùng Chủ nhiệm Bành, thời gian ngắn thế, chắc không phải đổi sang người khác."
"Cô giấu kỹ thật đấy, sao không nói với chị một tiếng."
Tô Chiêu Chiêu cười: "Em quên mất."
Chuyện Cao Nguyệt hẹn hò với Chủ nhiệm Bành thật sự không có nhiều người biết, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành vốn không phải người thích đồn đại chuyện người khác, Tiểu Phương lại ở trong doanh trại, hơn nữa đó là người mà cậu ta từng đi xem mắt, cậu ấy cũng ngại không muốn kể cho ai.
Vu Huệ Tâm lo lắng nếu chuyện không thành thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cao Nguyệt, nên cũng giấu kín, không để bà Nghiêm ra ngoài nói chuyện này.
Vì vậy, chuyện của Cao Nguyệt và Chủ nhiệm Bành thật sự không có nhiều người biết.
Giờ thì tin này bị lộ ra, vì đơn xin kết hôn của hai người đã được lãnh đạo phê duyệt, chuyện kết hôn đã trở thành sự thật, nên mới được công khai cho mọi người biết.
"Tốc độ nhanh thật đấy, đơn xin kết hôn đã được phê duyệt rồi. Tôi còn nghe nói trước đây trưởng phòng hậu cần không muốn duyệt, không biết Chủ nhiệm Bành đã nghĩ ra cách gì..."
Không chỉ các người nhà quân nhân như Vương Xuân Hoa bàn tán về chuyện Cao Nguyệt và Chủ nhiệm Bành sắp kết hôn, mà ngay cả trong đơn vị, đồng nghiệp của Tô Chiêu Chiêu cũng nói về chuyện này.
Có người còn đến hỏi thăm cô.
Tô Chiêu Chiêu không thân với Cao Nguyệt hay Chủ nhiệm Bành, nên không có gì để nói.
Nghe nhiều, kiểu gì cũng có đủ lời bàn ra tán vào.
Có người nói Cao Nguyệt vì muốn trèo cao mà lấy người đáng tuổi cha cô ấy.
Cũng có người nói thân phận của Cao Nguyệt không xứng với Chủ nhiệm Bành.
Chủ nhiệm Bành là một cán bộ, lại có cấp bậc không thấp. Từ sau khi vợ ông mất, có rất nhiều người muốn gả cho ông, hoặc muốn giới thiệu đối tượng cho ông, nhưng hầu hết đều là người cùng độ tuổi với ông.
Những người này đều không có thiện cảm với Cao Nguyệt đột ngột xuất hiện giữa đường này, họ cũng là những người nói xấu cô nhiều nhất.
"Chồng già vợ trẻ, còn chưa biết sau này cuộc sống người ta sẽ tốt đẹp đến đâu. Mấy bà phụ nữ các cô chỉ giỏi nói chuyện tào lao."
"Anh muốn cưới người trẻ hơn à! Có phải muốn tôi c.h.ế.t sớm không! Đàn ông các anh chỉ thích người trẻ thôi..."
Vì chuyện này mà đã nảy sinh không ít mâu thuẫn trong gia đình, có lẽ ngay cả Cao Nguyệt cũng không ngờ đến.
Dù mọi người có nói thế nào, Cao Nguyệt vẫn kết hôn với Chủ nhiệm Bành trước Tết.