Nàng vừa rồi không phải đang nhìn Phong Tứ mà là đang suy nghĩ vài chuyện.
Ở thế kỉ hai mươi mốt tuy rằng có võ cổ truyền, nhưng cũng không có công lực thâm hậu như những người ở thời đại này.
Khinh công, nội công, trước mắt là những thứ nàng thiếu nhất.
Xảo Nhi không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng thấy bộ dạng mất mát thất vọng của nàng, Xảo Nhi đã thấy luống cuống.
“Công chúa, người tuyệt đối đừng có ý tưởng với Tướng quân Phong Tứ! Còn nữa… khi nãy Thế tử gia có ghé qua.”
“Phong Ly Dạ ghé qua?”
Nam nhân này, đến làm gì?
Sở Khuynh Ca quay đầu, nhìn xung quanh xe ngựa, nhưng căn bản không có bóng dáng của hắn.
Xảo Nhi hấp tấp: “Thế tử gia nghe nói người ngất xỉu, sang đây thăm người, thế nhưng… thế nhưng lại thấy…”
Nàng ấy gấp đến mức sắp khóc đến nơi, nhưng tại sao công chúa vẫn làm ra vẻ không liên quan gì đến mình?
“Nhìn thấy ta và Phong Tứ đang đứng với nhau?” Sở Khuynh Ca thật sự không thèm để ý, quay người đi về phía xe ngựa của mình.
“Công chúa, người không lo lắng sao? Còn nữa, người và Tướng quân Phong Tứ, hai người… hai người đã… đã nắm tay.”
Những từ cuối cùng Xảo Nhi nói ra, nhẹ đến mức dường như chỉ có mình nàng ấy nghe được.
Dù sao việc này không thể để cho người ngoài nghe thấy!
“Nắm tay thì thế nào? Chẳng lẽ Ly Thế tử chưa từng nắm tay những nữ tử khác?”
Một Bạch còn đang đứng bên xe ngựa, Sở Khuynh Ca đi về phía hắn ta.
Xảo Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được chữ nào.
Có người ngoài ở đây, rất nhiều chuyện không thể nói được.
Thế nhưng nam tử và nữ tử sao có thể giống nhau được?
Thế tử gia sau này chưa hẳn là sẽ không có những nữ nhân khác, phủ Quốc Công bọn họ quyền nghiêng triều chính, coi như hắn là Phò mã, hắn cũng không hề giống với những Phò mã phụ thuộc vào Công chúa khác.
Thế tử gia có lẽ sẽ nhanh chóng cưới Vân Quận chúa vào cửa…
Trong lòng Xảo Nhi rối loạn, sợ nhất là Công chúa nhà bọn họ chịu thiệt thòi uất ức.
“Công chúa, bản vẽ hôm qua có vài chỗ tại hạ vẫn nhìn chưa rõ.” Mộ Bạch lấy bản vẽ ra.
“Ngươi còn muốn khiêu chiến cả thứ này? Ta chỉ là ngứa tay, tùy tiện vẽ một chút.
Cái kia là máy mài bột, mang kèm theo một động cơ cỡ nhỏ, thể tích rất nhỏ, có thể tùy ý mang theo bên người.
Ở thế kỉ hai mươi mốt, bất kì một cửa hàng nhỏ nào cũng làm ra được, nhưng thời đại này thì không được.
Nơi này không có công cụ nào cả.
“Tại hạ muốn thử xem, chỉ là có nhiều chỗ chưa rõ.”
Mộ Bạch trải bản vẽ ra: “Tỷ như, những dây nối này rất nhỏ, ngoại trừ cái mà người gọi là dây đồng, có thể nào dùng dây vàng thay thế không?”
“Dây vàng? Đương nhiên là tốt hơn rồi, nhưng lại quá đắt.”
Tại thời đại của nàng, làm gì có ai dùng dây vàng thay thế dây đồng? Chi phí quá cao!”
Mộ Bạch nhìn nàng, đáy mắt lướt qua một tia ngạc nhiên: “Công chúa… cảm thấy một chút dây vàng lại quá đắt?”
Sở Khuynh Ca không nói gì, lập tức phản ứng kịp, mình là công chúa mà!
Công chúa thiếu cái gì chứ làm sao thiếu chút vàng này, đúng không nào?
Quả thực là một câu khiến người ta tỉnh ngộ!
Thời đại này, với những người có tiền mà nói, dây đồng không dễ kiếm lắm, nhưng dây vàng thì lại rất nhiều.
“Được, vậy thì đổi thành dây vàng, nếu như tiên sinh thật sự có thể làm ra được.”
Nàng thật sự quá hưng phấn, nắm lấy tay Mộ Bạch: “Đi, đi vào với ta, ta nói kỹ hơn một chút cho ngươi, ta còn một phiên bản cải tiến.”
Mộ Bạch lại nhìn năm ngón tay của nàng đang cầm chặt cổ tay mình, có hơi chần chừ.
Xảo Nhi suýt chút ngất đi.
Một Phong Tứ còn chưa đủ, bây giờ lại còn thêm một Mộ Bạch?
Tính tình lúc trước của Công chúa lại… lại quay trở về rồi sao? Thế nhưng nhìn không giống lắm!