Phong Di Ninh thở dài một hơi, nhìn lại Quốc công phu nhân, sắc mặt nàng ta trầm xuống.
“Nếu Công chúa phạm vào lỗi sai mà Ly Dạ không thể chịu được, có lẽ, chuyện sẽ được giải quyết.”
“Ý con là…” Quốc công phu nhân nhíu mày lại.
Phong Di ninh vuốt cằm nói: “Có một số việc, tuy là bất nghĩa, nhưng nàng là nữ nhi Hoàng gia, thì nhất quyết không thể trở thành người nhà với chúng ta.”
Cho nên, coi như bất nghĩa, cũng chỉ là không còn lựa chọn nào khác.
“Mẹ, chuyện này cứ giao cho con đi.”
Nàng ta sẽ nghĩ cách, để Phong Ly Dạ cũng không còn muốn Cửu Công chúa nữa!
……
“Gia.” Nhìn thấy Phong Ly Dạ đi ra từ đại viện Quốc công, Phong Tảo lập tức nghênh đón
Muốn nói gì đó, đã thấy sắc mặt Thế tử gia rất khó coi, tựa như vùng trời trên đỉnh đầu.
Hàn khí thâm trầm như thế, dọa Phong Tảo không dám nói gì, lời đều nuốt hết vào bụng.
“Gia muốn đi đâu?”
Phong Ly Dạ vẫn không nói lời nào, muốn đi đâu, có lẽ chính hắn cũng không biết.
Đi tìm nữ nhân kia sao?
Nữ nhân chết tiệt thế mà lại nói là đồng ý ly hôn, thật sự chán rồi?
Là coi trọng Phong Tứ hay Mộ Bach? Hay là những người khác!
Nàng dám!
“Gia, ngài muốn đi tìm Cửu Công chúa à?” Bước chân này, rõ ràng là muốn đi đến Công Chúa Uyển!
Phong Ly Dạ dừng bước lại, ngoái nhìn, rõ ràng là đạm mạc hơn một chút, lại ép Phong Tảo đến nỗi không thở được.
Hắn ta… nói gì sai à?
Gia không đi tìm Cửu Công chúa, vậy bước lên đường nhỏ dẫn về phía Công Chúa Uyển làm gì?
Phía trước, có một bóng người vội vàng lướt qua.
Phong Ly Dạ nheo mắt lại.
Phong Tảo tinh mắt, vội nói: “Là Lam Vũ, hắn ta muốn đi đâu?”
Đi vội vàng như thế, chẳng lẽ Cửu Công chúa xảy ra chuyện?
Phong Tảo nhìn sắc mặt Phong Ly Dạ là biết, nếu mình không đuổi theo hỏi một chút, chỉ sợ là Thế tử gia sẽ đạp hắn ta một cước.
Vì nghĩ cho cái mông của mình, Phong Tảo đi trước một bước, đuổi kịp Lam Vũ.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại vội vàng thế?”
Lam Vũ nhìn thấy hắn ta, lại nhìn thấy Phong Ly Dạ đang đến sau lưng hắn ta, phảng phất như gặp được cứu tinh.
Hắn ta không gấp đi nữa, nói nhanh: “Thế tử gia, thuộc hạ nghe nói… nghe nói Công chúa đánh nhau với Tứ tiểu thư, Thế tử gia làm phiền ngài đi xem họ một chút!”
Chuyện của chủ tử, lại đều là nữ tử, hắn ta là một thị vệ, không tiện ngăn cản.
Phong Tảo nghe nói xong cũng sững sờ, Cửu Công chúa thế mà lại đánh nhau với Tứ tiểu thư! Công chúa yếu đuối nhu nhược, làm sao đánh được người tập võ nhiều năm như Tứ tiểu thư?
“Gia…” Trước mắt làm gì còn bóng dáng của Phong Ly Dạ nữa?
Phong Tảo qua cơn sững sờ, lập tức đuổi theo.
Lam Vũ cũng vội vàng đuổi theo.
Phong Hoa Uyển lúc này thật đúng là náo nhiệt, các hạ nhân tỳ nữ vây quanh bên ngoài đình nghỉ mát ở hậu viện, đều đang xem náo nhiệt.
Lúc Phong Ly Dạ đuổi đến, mọi người còn đang nhiệt liệt thảo luận, rốt cuộc là Công chúa lợi hại hay là Tứ tiểu thư nhà bọn họ càng mạnh hơn?
Chỉ thấy bên dưới đình nghỉ mát, hai bóng người đang quấn lấy nhau, lại nhanh chóng tách ra.
Phong Dụ Hoa bị đánh một quyền, không cam lòng: “Quyền pháp lộn xộn gì thế này? Ta không phục!”
Hai mắt nàng mông lung, sắc mặt đỏ ửng, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu.
Sở Khuynh Ca đứng trước mặt nàng ấy, gương mặt nhỏ cũng đỏ ửng một vùng.
Trong tay lúc này, rõ ràng cũng đang cầm một bầu rượu con.
Uống cạn một ngụm cuối cùng xong, nàng tiện tay giơ lên, bầu rượu vỡ tan tành ở cách đó không xa.
Vén tay áo rộng lên, Sở Khuynh Ca nheo mắt lại, nắm chặt nắm tay: “Được, vậy đánh đến khi nào người phục mới thôi!”