Kia là thân thủ mà nàng luyện ra được lúc còn đang huấn luyện trong bộ đội đặc chủng.
Thân là Tổng tư lệnh của chiến bộ thế kỉ hai mươi mốt.
Nàng không thiếu thứ gì, cái duy nhất nàng thiếu là trong thế kỷ hai mươi mốt không học được khinh công và nội công.
Muốn nói chiêu số, thì sẽ tuyệt đối là quỷ dị đến mức cả Phong Ly Dạ đều có thể nhìn mà than thở.
Nhưng trong thời đại này, không có khinh công và nội công thì khó mà làm gì được.
Nàng bay vọt lên từ lòng bàn tay Phong Tứ, rơi trên mặt đất.
Đang muốn đi về phía trước, nhưng lúc bước ra bước đầu tiên, bỗng nhiên hai mắt nàng tối sầm lại, thân thể gầy gò té ngã xuống đất.
Phong Tứ không ngờ rằng, trong tình huống nàng đã đáp đất an toàn, lại còn ngã xuống.
Đây tuyệt đối là phản xạ có điều kiện, hắn ta vươn hai tay ra đỡ lấy nàng.
Nhưng không ngờ rằng, thân thể hai người vì như thế mà có tiếp xúc.
Phong Tứ đỏ mặt, lập tức đẩy Sở Khuynh Ca ra khỏi lòng mình.
Nhưng gương mặt nàng đỏ bừng, nhìn như lung lay sắp đổ!
Phong Tứ bất đắc dĩ, chỉ có thể một tay đỡ lấy vai nàng, để nàng đứng vững.
“Công chúa?” Hắn ta nhíu mày, nếu không phải hắn ta phát hiện nhiệt độ của nàng cao đến đáng sợ, hắn ta nhất định sẽ nhận định đây là cách nàng dụ dỗ hắn ta.
Sở Khuynh Ca vất vả lắm mới đứng vững, chờ cho ý thức thanh tỉnh lại, nàng mới đẩy bàn tay đang đặt trên đầu vai mình ra.
“Một chút chuyện ngoài ý muốn thôi.” Đại khái là lần đầu tiên học được cách vận hành chân khí, huyết khí dâng lên hơi mạnh, mới có cảm giác choáng váng.
Nhưng nàng không quan tâm.
Phong Tứ là sư phụ vô cùng tốt, nhưng hắn chỉ có thời gian hai nén nhang, thời gian này quá quý giá.
Không thể để lãng phí.
“Lúc nãy ta đứng trên cây, chỉ cần hơi ngừng lại, thân thể đã nặng nề vô cùng.”
“Đó là bởi vì công lực của người quá thấp, lúc hoạt động, chân khí có thể phối hợp với tốc độ của người…”
“Ta hiểu được, đây gọi là phối hợp theo quán tính.” Sở Khuynh Ca gật đầu
“Phối hợp theo quán tính?” Danh từ này Phong Tứ nghe không hiểu, nhưng mà nói chung thì ý cũng là như thế.
Hắn ta vuốt cằm: “Có thể bay lên mái hiên, có thể đi trên tường, đây là tầng thứ nhất của khinh công, lên một tầng nữa thì có thể nhẹ nhàng đứng trên những vật nhẹ.”
“Ví dụ như trên ngọn cây và trên mặt nước?” Phim ảnh trong tivi gọi là bay trên nước.
Phong Tứ lại gật đầu: “Không sai, mà bây giờ người muốn luyện là có thể đứng và di chuyển tự nhiên trên các vật nhẹ.”
“Chỉ mới vài câu khẩu quyết, ta vẫn chưa hiểu được rõ lắm, ngươi phân tích cho ta một chút.”
Sở Khuynh Ca thật là một đồ đệ hiếu học, nàng nói ra nghi vấn, khiến Phong Tứ rung động trong lòng.
Đây tuyệt đối không phải là vấn đề mà một người mới học có thể nghĩ đến được.
Khí ở đan điền phải làm cách nào để đưa ra toàn thân, đây chẳng phải là vấn đề mà sau khi luyện mấy tháng sau mới cần cân nhắc hay sao?
Nhưng nàng, thậm chí ngay sau khi luyện hai lần, đã có thể lãnh hội điều kì diệu trong đó.
Trong thiên hạ, hắn còn chưa bao giờ thấy qua một kỳ tài luyện võ lợi hại như thế này!
“Điều ngươi vừa mới nói, ta sẽ luyện lại một lần cho ngươi xem.”
Lần thứ ba, Sở Khuynh Ca đứng dưới tán cây.
Dưới ánh trăng, gương mặt chỉ lớn chừng bàn tay, có hơi chút đáng sợ.
Phong Tứ nhíu mày: “Tối nay dừng ở đây đi, đừng luyện nữa, nếu còn tiếp tục thì bệnh cảm của người sẽ nặng hơn.”
“Không đâu, ta đã sắp khỏi rồi, bây giờ bị sốt là do vết thương chưa xử lý tốt nên bị nhiễm trùng.”
Mặc dù tình hình của nàng không tốt lắm, nhưng chuyện nhỏ nhặt như thế này, nàng căn bản không để trong lòng.
“Phong Tứ, ta muốn luyện tập, ngươi đứng ở dưới canh cho ta, đừng để ta té thành tàn phế!”
Lời vừa mới dứt, chân nàng đạp nhẹ, trong nháy mắt, đã thấy nàng đứng vững trên tán cây!